Mấy ngày tiếp theo vết thương của Hương Hương đã lành hẳn, tinh thần nó có vẻ
rất tốt, chạy nhảy tung tăng cả ngày. Nhưng nó vẫn chỉ cho mình Lý Cáp ôm nó,
Thiên Thiên nó chỉ cho sờ một chút thôi, còn người khác thì đến gần nó cũng
gầm gừ phản đối.
Tiểu bạch bạch này có vẻ không hợp với Đại Phi, Đại Phi cứ nhìn thấy Hương
Hương là lại lăm lăm sát khí. Lý Cáp thực sự có chút lo lắng ngày nào đó mình
sơ ý để cho Đại Phi nuốt chửng Hương Hương mất.
Nhưng sau này Lý Cáp nhận ra Hương Hương có thân pháp rất mau lẹ, chạy nhảy
rất nhanh, hắn chỉ cần vẫy tay một cái là từ phạm vi vài thước nó có thể lập
tức nhảy về, Đại Phi dù hung hãn nhưng cũng không thể nhanh như vậy được.
Một ngày đẹp trời, Lý Cáp đang ngồi đút dưa cho Hương Hương, chợt Lý Đông từ
đâu chạy về, bộ dáng gấp gáp hô:
– Nhị công tử, lão đạo sĩ hôm trước đã tới trước cửa rồi.
Lý Cáp rùng mình, lập tức nói:
– Gọi sư phụ ta tới.
Lần trước lúc đi săn về Lý Cáp có hỏi qua sư phụ hắn Mạch Đông Khoan. Mạch
Đông Khoan có nói về con hồ ly thì lão không rõ, nhưng nếu tên đạo sĩ kia tìm
tới cửa thì cũng không phải sợ. Giới đạo sĩ muốn đánh nhau chủ yếu dùng trận
pháp, mà trận pháp thì phải mất thời gian bày bố cục, nếu là mình đi vào lãnh
địa của người ta thì rất nguy hiểm, nhưng nếu người ta tới chỗ mình thì lại
không đáng ngại.
Theo lời Mạch Đông Khoan thì sở dĩ lần trước cả bọn bị lão đạo sĩ chèn ép là
vì đã đi vào trận pháp của lão, nếu lập tức đánh giáp lá cà thì lão ta dù cũng
có chút kiếm thuật nhưng so với Tam Ngưu vẫn không là gì.
Hương Hương hình như nghe hiểu tiếng người, vội vã nhảy tọt vào trong ngực áo
Lý Cáp, chỉ còn cái đầu nhỏ thò ra ngoài.
Lý Cáp cười nói:
– Không phải sợ, chỉ là một lão đạo sĩ, ta không tin lão ta dám làm gì trước
cửa phủ tướng quân.
. . . . .
Lý Cáp ra trước của, quả nhiên là lão đạo sĩ hôm nọ.
– Đạo trưởng, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Sau đó hắn lập tức phất tay, tam ngưu liền bổ lên vây lấy lão đạo sĩ. Lão đạo
sĩ nhìn quanh, cười :
– Xem ra công tử lần trước về đã học thêm không ít kiến thức.
– Đủ để bắt lão.
Lý Cáp cười khẩy. Hôm nọ hành ông mày, hôm nay ông phải bắt ngươi về hành lại
mới được.
Đang lúc Tam Ngưu muốn ra tay thì tiếng Mạch Đông Khoan vọng tới:
– Chờ đã!
Ngưu Đại buồn bực:
– Còn chờ cái gì nữa, đánh nhau làm sao có thể nhịn được.
Sau đó liền giáng một quyền về phía đạo sĩ, lực đạo rất mạnh.
Lão đạo sĩ mặt không đổi sắc, chân bước chéo ra sau, nghiêng người né cú đấm.
Động tác nhanh nhẹn gọn gàng giống như người lớn né cú đấm của đứa trẻ con
vậy.
Đại Ngưu còn muốn đánh nữa, nhưng Mạch Đông Khoan đã vọt tới ngăn lại.
Lão đạo sĩ đánh giá Mạch Đông Khoan một lượt, hơi ngạc nhiên, hỏi:
– Có phải Thái Cực Phong Thủ Mạch tiên sinh đó không?
Mạch Đông Khoan cũng đánh giá lão đạo sĩ một lười, hỏi lại:
– Chính là tại hạ, còn đạo sĩ có vẻ là người của Mao Sơn đạo môn?
Lão đạo sĩ đáp:
– Bản đạo là Minh Huyền núi Mao Sơn.
Mạch Đông Khoan nhớ lại cái tên này, lão rút khỏi giang hồ đã lâu, nhưng một
số tên tuổi lớn thì lão vẫn nhớ.
– Ồ, là tam đệ tử của Mao Sơn Lão Tổ sao?
Lão đạo sĩ nghe tới chữ “tam đệ tử” thì có vẻ mất hứng, hừ một tiếng nói:
– Các hạ đã là người trong giang hồ thì nên hiểu đạo lý giang hồ. Con hồ yêu
kia là bản đạo bắt được, nhị công tử lại đến cướp đi thì tính sao?
Mạch Đông Khoan nhìn lại con hồ yêu, sau đó cười nói:
– Tại hạ rời khỏi giang hồ đã lâu, đạo lý giang hồ đã quên gần hết, ngược lại
nói về đạo lý trên chiến trường thì lại biết kha khá, đó là “Mạnh được yếu
thua”, Minh Huyền đạo nhân có hiểu không?
Minh Huyền mặt hơi biến sắc, song hôm nay đã tới đây lão đã chuẩn bị đầy đủ.
Lão rút ra một chiếc kính bát quái, có phần hao hao với chiếc kính mà Minh
Hoằng hôm trước đưa ra.
Quả nhiên nhìn thấy tấm kính Mạch Đông Khoan liền giật mình. Lý Cáp lần trước
về cũng đã nghe kể về tấm kính này. Đạo gia hiện tại đang vô cùng hưng thịnh,
bát đại kỳ thuật đang hoành hành khắp thiên hạ, chính vì quá nhiều đạo môn
xuất hiện nên các đạo môn đứng đầu đã lập ra một minh ước gọi là Bát Quái
Minh. Tám đạo môn đứng đầu sẽ nắm giữ tám tấm kính bát quái khác nhau, trên
mỗi tấm khắc hình thái cực và một trong tám quẻ.
Bát Quái Kính này dùng để hiệu lệnh các đồng đạo, được phân hạng theo thứ tự
tám quẻ Càn- Đoài- Ly- Chấn- Tốn- Khảm- Cấn- Khôn. Bát Quái Kính của Minh
Huyền vừa giơ lên có một vạch ngang đứt ở dưới, là quẻ Khôn, tức đứng hàng thứ
năm trong tám quẻ.
Bất quá Mạch Đông Khoan lại bật cười:
– Đạo sĩ chắc có gì nhầm lẫn rồi, tại hạ không phải người tu đạo, tấm kính
này chẳng có tác dụng gì với tại hả cả.
Minh Huyền hừ một tiếng nói:
– Các hạ không có liên quan, nhưng con Tam Nhãn Hồ Yêu kia thì có. Nó đứng
thứ hai trong hàng thập yêu, nếu không sớm diệt trừ thì thiên hạt tất đại
loạn.
Lúc này Lý Cáp chợt lên tiếng:
– Nói bậy, bảo bối của ta rõ ràng là hai mắt, đâu ra mà tam nhãn?
Minh Huyền cười khẩy:
– Đến lúc con mắt thứ ba của nó khai mở thì công tử cũng chẳng còn mạng mà
nhìn nữa rồi.
Mạch Đông Khoan dù không sợ lão đạo sĩ này, nhưng những lời vừa rồi quả thực
khiến lão lo lắng. Minh Huyền này có thể kiêu căng ngang ngược, nhưng tuyệt
đối sẽ không nói dối. Thập yêu lão có nghe qua, đó là mười con yêu vật được
coi là hung ác nhất thiên hạ do các đạo môn lập danh sách truy bắt.
Nếu đúng con thú kia là Tam Nhãn Hồ Yêu thì chuyện này không đơn giản.
Lúc này Minh Huyền lại nói:
– Hôm nay bản đạo đã rút ra Bát Quái Kính, nếu các hạ còn không nể mặt, vậy
có lẽ bản đạo phải kêu gọi toàn bộ giới Đạo môn tới hỗ trợ thôi, Tam Nhãn Hồ
Yêu không phải chuyện nhỏ.
Chính đang lúc Mạch Đông Khoan phân vân, chợt một bóng đen từ trên không đáp
xuống giữa lão và Minh Huyền.
“Rầm” một tiếng, hai chân người nọ vừa chạm đất, mặt đất liền nứt vỡ ra.
– Gọi cả cái Đạo Môn của các ngươi tới đây, tới một giết một, tới mười giết
mười, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu, người Lý gia trước nay chưa hề sợ ai!