Phiên Hương lâu được coi là đệ nhất thanh lâu ở thành Hổ Dương nên tất nhiên
phải có chỗ khác biệt, cho dù là các cô nương hay kiến trúc thanh lâu thì cũng
hơn hẳn các nơi khác một bậc.
Đoàn người tới Phiên Hương lâu lập tức có tú bá ra đón tiếp nhiệt tình, đối
với người bình thường tú bà cũng đã rất nhiệt tình rồi, mà hôm nay còn có cả
Lý Nhị công tử giá lâm nên càng thêm long trọng.
Đoàn người tiến vào trong nội đường, nội đường so với ngoại đường thì bầu
không khí có vẻ sang trọng hơn. Các cô nương trong này cũng không có vẻ phóng
đãng lộ liễu như ở ngoài. Thường vào đây là những công tử tài tuấn, hoặc những
thương nhân vào bàn chuyện làm ăn, chính nội đường này mới được coi là Phiên
Hương lâu đích thực, ngoại đường thì cũng chỉ như kỹ viện bình thường thôi.
( Vâng, kỹ viện và thanh lâu không giống nhau đâu các bạn ạ)
– Đúng là được mở rộng tầm mắt, tại hạ hôm nay mới biết không ngờ chốn thanh
lâu mà cũng có thể làm được thế này, nhìn qua đúng là không thể biết được kia
là những kỹ nữ…
Chu Anh Hoa nhìn khắp một lượt, cảm than nói.
Công Tôn Viễn cũng nói:
– Đúng vậy, nếu mở thanh lâu thì cũng phải mở được như thế này, ồ, cô nương
đánh đàn quả là khí chất hơn người.
Âu Tề cười nói:
– Đó cũng chưa là tính là gì, nếu các ngươi gặp được hai người thị nữ của nhị
công tử cùng Thượng Quan cô nương thì mới biết thế nào là mỹ nữ.
Mọi người ồ lên một tiếng, Công Tôn Viễn lại hỏi:
– Thượng Quan cô nương là ai?
Hắn chỉ hỏi Thượng Quan cô nương, vì hai người thị nữ kia của nhị công tử thì
làm sao hắn dám hỏi tới.
– Ca tiên mà ngươi cũng không biết a?
Âu Tề hung phấn đang định ba hoa tiếp thì chợt thấy vẻ mặt Lý Cáp có chút thay
đổi, liền nhớ ra mình đang phạm kỵ, vội im miệng lại.
Hôm sinh nhật Lý Cáp mười sáu tuổi Âu Tề đã nhìn thấy Thượng Quan Thanh Thanh
ở đó, có lẽ đã là người của nhị công tử rồi, bây giờ hắn mà đi rêu rao tên
nàng ta ra ngoài thì nhất định sẽ đắc tội nhị công tử.
Mấy vị “thiếu hiệp” thấy Âu Tề lấm lét nhìn về phía Lý Cáp thì liền hiểu ra.
Ca Tiên thì đã từng nghe danh, chẳng qua chưa gặp được thôi, nghe người ta đồn
nàng là ca kỹ đứng đầu trong giới phong nguyệt, một nụ cười có thể khiến cho
bao nhiêu công tử thiếu gia nhà quyền quý phải lay động. Mấy năm trước nghe
nói nàng đã được gả cho đại phú gia nào đó, khiến bao người phải ôm hận, nay
mới biết là Lý Nhị công tử.
Cũng không khó hiểu, nữ tử danh chấn thiên hạ như Thượng Quan cô nương thì
cũng chỉ có tầm cỡ Lý Nhị công tử đây mới chiếm được. Đổi lại là người bình
thường cho dù được giai nhân để mắt thì cũng chưa chắc còn mạng mà hưởng, đạo
lý thất phu vô tội ngọc bích có tội ai cũng hiểu.
Công Tôn Viễn biết ý liền chuyển chủ đề:
– Nếu muốn mở thanh lâu ở đây có lẽ nên tạo dựng mối quan hệ tốt với Phiên
Hương lâu một chút, nếu muốn gạt bọn họ ra ngay lập tức là điều không thể.
Âu Tề gật đầu:
– Đúng vậy, ông chủ của Phiên Hương lâu bối cảnh cũng không phải nhỏ.
Lý Cáp vuốt ve Hương Hương nói:
– Ông chủ phiên hương lâu là bạn của phụ thân ta nên ta cũng không tùy tiện
phá phách được.
Sau khi bàn bạc dần xong xuôi, Âu Tề cho gọi tú bà, bảo đưa các cô nương lên.
Chốc lát sau một đám ong bướm dập dờn kéo tới, nếu đứng ở ngoài đừng thì cũng
không khác mấy hoàng hoa khuê nữ là bao. Mấy cô nương tiến lại gần Lý Cáp với
hy vọng được hắn để ý rồi đem về Lý phủ, nhưng vừa tới gần thì Hương Hương
trong ngực hắn liền kêu lên một tiếng lộ vẻ hung hăng, khiến các cô cũng không
dám lại gần nữa.
Lý Cáp ngạc nhiên nhìn Hương Hương, thầm nghĩ “Tiểu bảo bối này bị dị ứng với
mùi son phấn của các cô nương ở đây sao?”.
Do vậy ai nấy đều có một hai cô nương ngồi cạnh, chỉ có mình Lý Cáp là ngồi
bên một con chó to, trong ngực ôm con thú nhỏ, thoạt nhìn rất khác người.
Chợt Hương Hương nhìn chằm chằm vào chén rượu, sau đó cái mũi nhỏ cạ cạ vào
tay. Lý Cáp bèn đưa chén rượu lại gần cho nó.
Hương Hương liền vươn đầu lưỡi nhỏ xíu ra liếm liếm vài cái,sau đó chúi miệng
vào một hơi uống cạn cả chén.
Lý Cáp ngạc nhiên, sau đó tự mình uống một chén rồi lại rót cho Hương Hương.
Một người một thú cứ như vậy uống đi uống lại phải tới hai chục chén, người
ngoài nhìn vào cũng trợn tròn mắt.
Rượu vào nóng người, Công Tôn Viễn bỗng đứng dậy nói:
– Hôm nay nhân dịp cao hứng tại hạ liền biểu diễn cho các vị một đoạn vũ kỹ,
xin đừng chê cười.
Dứt lời rút kiếm bước ra giữa phòng.=
Vũ kỹ à, mua kiếm sao? Cái này mới nha, kiếp trước mới chỉ nghe trong sách chữ
chưa thấy tận mắt bao giờ. Lại nhớ lại lúc nãy Âu Tề có giới thiệu Công Tôn
kiếm gia, ồ, là kiếm gia, vậy chắc là mua kiếm gia truyền đây.
– Nhị công tử, Công Tôn gia nổi danh được trong giang hồ chính là nhờ môn
kiếm vũ này.
Âu Tề bên cạnh vội giới thiệu.
– Biểu đệ của ta đã học được bảy thành chân truyền của gia tộc, bình thường
rất ít khi biểu diễn, hôm nay là nể mặt nhị công tử nên …abc…abc
Hắn còn nói một tràng dài nhưng Lý Cáp cũng chả lọt tại được mấy câu nữa, vì
lúc này Công Tôn Viễn đã bắt đầu múa.
Thét dài một tiếng, Công Tôn Viễn chỉ mũi kiếm lên trời, sau đó tung người
nhảy xuống tầng dưới trong bao ánh mắt của mọi người.
Thế nhảy như lá rụng về cội, nhẹ nhàng phiêu dật. Chân phải khẽ đạp xuống mặt
bàn ở tầng một, tiếp đó lại bay lên lan can ở phía đối diện tầng hai.
Một tay bám lấy lan can, một tay cầm kiếm như cầm bút mà vẽ ra không gian
nhưng đường ngân quang dập dờn như hồ điệp điểm hoa.
Dưới lầu tiếng đàn cũng hòa vào điệu múa của Công Tôn Viễn, mấy cô nương nhìn
về phía vị công tử đang bay nhảy kia mắt đều lộ ra sự ái mộ.
Lý Cáp vuốt cằm, đẹp thì đẹp thật, độc đáo thì cũng rất độc đáo, nhưng mà…
sao cứ có cảm giác ngang ngang… A, đúng rồi, con mẹ nó, giá như người múa mà
là nữ nhân thì có phải hoàn hảo không, một đại nam nhân mà đi múa ẻo lả thướt
tha như thế này, nhìn như ga…y vậy.
Một lát sau, Công Tôn Viễn hoàn thành phần thi… à không, hoàn thành màn kiếm
vũ, một chân đạp nhẹ vào lan can, thân hình thoăn thoắt như chim sẻ bay ngược
về phía lầu hai bên này.
Mọi người ai nấy đều vỗ tay khen thưởng, Lý Cáp cũng vỗ tay một chút gọi là
động viên, trong đầu thầm nhủ không biết Công Tôn Viễn có chị em gì không…
Giống như nghe được tiếng lòng Lý Cáp, Công Tôn Viễn nói;
– Tuy ở Công Tôn gia tại hạ xem như cũng có chút thành tựu, nhưng người xuất
sắc nhất phải kể đến muội muội của ta.
“ Đây rồi!”, Lý Cáp thầm hô, nghe chữ muội muội hắn lại nhớ tới Chân Dao,
không biết muội muội Công Tôn Viễn có xinh đẹp đánh yêu như biểu muội mình
không, nếu cũng là một đại mỹ nhân thì nhất định phải phao về mới được, lúc
rảnh xem múa kiếm cũng hay phải biết.
Âu Tề cũng phụ họa:
– Biểu muội của ta đúng là rất nổi bật, giang hồ chẳng mấy ai không biết,
nàng không thể dừng từ thiên tài để hình dung, mà giống như sinh ra là để múa
kiếm vậy… Ợ!
Lý Cáp vuốt vuốt cằm, lợi hại vậy sao?
Âu Tề lại tiếp tục:
– Không phải ta ba hoa chứ biểu muội ta không chỉ tài năng mà ngay cả dung
mạo cũng nhất nhì trong giới nữ hiệp, chỉ là tầm mắt nàng quá cao, bao nhiêu
nam nhân ưu tú xuất sắc nàng cũng chưa từng để ý tới.
– Biểu muội ngươi tên gì?
Lý Cáp lòng đã quyết, kéo Âu Tề lại hỏi.
– Biểu muội ta tên Vô Tình, năm nay vừa tròn mười sáu a, còn độc thân… Ợ!
Công Tôn Vô Tình.