Hoàn Khố Đệ Tử – Chương 64: Thiếu hiệp – Botruyen

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương 64: Thiếu hiệp

Đứng trước mặt Thượng Quan Thanh Thanh Lý Cáp vẫn luôn bày ra một tư thế phong
nhã nhất. Trước mặt nàng hắn trông chẳng kém gì những vị công tử phong lưu
tiêu sái, mỗi cái nhấc chân động tay đều toát ra phong phạm của một học giả.

Trước giờ hắn vẫn coi nàng như em gái mình, nay bảo cùng nàng làm vợ chồng hay
lại cảm thấy có chút khó khăn. Nói hươu nói vượn cả canh giờ rốt cuộc vẫn chả
được tích sự gì, đôi bên vẫn ậm à ậm ừ, mặc dù Thanh Thanh đã tự coi mình như
người của hắn từ lâu, nhưng bản thân hắn lại không thể nói được gì.

Bước ra ngoài, Lý Cáp thở dài một hơi, đến Thanh Thanh còn không nói ra được
thì làm sao nói chuyện với Tử Nghiên đây?

Chợt lúc này Lý Đông từ đâu chạy tới nói:

– Nhị công tử, Âu công tử đưa thiệp mời tiệc ở lầu bốn Vọng Thước lâu.

Lý Cáp đang buồn bực, khỏi cần xem thiệp, phất tay:

– Không đi!

Hắn còn lạ gì mấy cái kiểu yến tiệc này, đến đó chỉ toàn một lũ công tử gia ăn
chơi chứ làm gì có việc gì quan trọng. Thỉnh thoảng tới thì được chứ tới nhiều
thì hắn cũng không có hứng thú.

Lý Đông cung kính:

– Âu công tử dặn tiểu nhân đặc biệt phải mời được nhị công tử, nói là trưa
nay có mấy vị bằng hữu giang hồ muốn kết giao.

– Bằng hữu giang hồ?

Lý Cáp liếc qua chiếc thiệp. Hắn đối với hai chữ giang hồ này đúng là có chút
mẫn cảm. Kiếp trước xem phim đọc truyện nhiều, không ít lần hắn tưởng tượng
mình là một vị đại hiệp.y..y.y…

– Ờ vậy thì tới xem thử xem là vị nào mà họ Âu kia phải mời ta tới bằng được.

. . . . .

Giữa trưa Lý Cáp đem theo Hương Hương cùng Đại Phi và Tam Ngưu tới Vọng Thước
lâu.

Lên tới lầu bốn, cơ hồ toàn bộ công tử phú gia ở thành Hổ Dương này không
thiếu tên nào, ngoài ra còn mấy người mặt mũi lạ hoắc, chắc chính là mấy vị
“giang hồ” đây. Nhưng không có nữ tử nào, thế là không có nữ hiệp rồi, không
có nữ hiệp mà sao bọn đực rựa này chúng nó hào hứng thế nhỉ?

– Nhị công tử đến rồi a!

Vừa thấy Lý Cáp mọi người liền đứng dậy chào hỏi.

Mấy tên mặt lạ hoắc bên cạnh Âu Tề nhìn thấy Tam Ngưu cùng Hương Hương thì
sửng sốt, sau đó lại có vẻ mỉm cười.

Âu Tề đợi mọi người an tọa cả thì chỉ vào từng người bên cạnh giới thiệu:

– Vị này là Thiếu chủ Thiên Lang Bảo Chu Anh Hoa, vị này là tam thiếu gia của
Công Tôn kiếm gia Công Tôn Viễn, vị này là Triệu thiếu hiệp…

Âu Tề giới thiệu hết một lượt, ai nấy đều tới chào hỏi Lý Cáp.

Lý Cáp mỉm cười đáp lại, trong đầu thầm chán nản:” Tưởng đâu gặp được mấy vị
cao thủ, ai ngờ cũng chỉ toàn mấy tên công tử bột.”

Giới thiệu xong Âu Tề lại chỉ vào Lý Cáp nói:

– Vị này là lão đại ở thành Hổ Dương, các người hiện tại đã thấy rồi đó, có
chuyện gì có thể nói trực tiếp được rồi.

Sau đó là màn chúc rượu tập thể, mỗi tên lên chúc Lý Cáp một chén.

Lý Cáp ai tới cũng tiếp, trong miệng luôn sẵn câu “Ngưỡng mộ đã lâu nay mới
gặp mặt, hạnh ngộ hạnh ngộ”. Mặc dù bọn này chưa chắc đã là dân giang hồ gì,
nhưng dù sao cũng là công tử con nhà nào đó, cứ kết giao sau này có chuyện gì
thì nhờ vả cũng tiện.

Rượu được một vòng, Công Tôn Viễn mở lời:

– Nhị công tử, nhóm mấy người tại hạ lần này từ phương bắc xuống là đại biểu
cho đồng minh bảy mươi hai tỉnh phương Bắc tới bàn chút chuyện sinh ý, hy vọng
nhị công tử chiếu cố cho, sau này nếu công tử có gì cần thì đồng minh bảy mươi
hai tỉnh phương Bắc chúng tôi nhất định sẽ hết sức giúp đỡ.

Lý Cáp mỉm cười, không đáp lại Công Tôn Viễn ngay mà quay sang Âu Tề hỏi:

– Hình như… Âu bá mẫu là họ Công Tôn nhỉ?

Âu Tề cười:

– Không dám giấu nhị công tử tiểu Viễn chính là biểu đệ của ta.

Lý Cáp cười ha hả:

– Ta biết mà, làm sao Âu bàn tử ngươi lại rảnh rỗi đi lo chuyện cho người
khác như thế, thì ra là vì họ hàng nhà mình thôi, có phải muốn lợi dụng bản
công tử không?

Âu Tề ngẩn ra, sau đó vội lắc đầu:

– Tại hạ không dám, làm sao lại có thể lừa Nhị công tử chứ, chỉ là giới thiệu
hộ biểu đệ thôi, chuyện có thành hay không là do ý của Nhị công tử hết.

Lý Cáp không để ý tới Âu Tề nữa, quay sang hỏi Công Tôn Viễn:

– Các ngươi muốn làm loại sinh ý gì?

Công Tôn Viễn bèn đáp:

– Tại hạ cũng chỉ là muốn mở vài sòng bạc, thanh lâu, tiệm cầm đồ với mấy cửa
hàng bán xe ngựa thôi.

Lầm mấy nghề này thì vốn không cần hỏi tới Lý Cáp, nhưng nếu làm tất cả một
lúc với quy mô lớn thì rủi ro rất cao, vẫn nên tìm một chỗ dựa vững chắc mới
được.

– Muốn mở kỹ viện sòng bạc ở Hổ Dương, vậy định làm tới cỡ nào?

Lý Cáp vuốt ve Hương Hương trong lòng, mặt không lộ ra chút cảm xúc nào.

Công Tôn Viễn liền đáp:

– Nếu có sự giúp đỡ của Nhị công tử thì tất nhiên chúng tôi phải làm thật
lớn, có thể là lớn nhất thành Hổ Dương này.

Lý Cáp ngửa người ra ghế dựa, nhàn nhạt nói:

– Năm năm, được thì làm.

– Này, có vẻ… Mấy tên “thiếu hiệp” bên cạnh đều có vẻ không đồng tình, bao
nhiêu thanh lâu sòng bạc như vậy, Lý Cáp mở mồm ra là đòi một nửa lợi tức thì
ai mà chịu được. Nhưng Công Tôn Viễn chịu được.

Công Tôn Viễn tự biết ở thành Hổ Dương này lời nói của Lý Cáp là nặng nhất.
Nếu hôm nay chưa đến đây mà cứ làm thì chưa chắc hắn đã chú ý tới, nhưng bây
giờ đã gặp nhau nói chuyện, nếu mình từ chối thì đối phương rất có thể sẽ sinh
khí. Suy nghĩ được mất, Công Tôn Viễn bèn gật đầu:

– Vậy theo lời nhị công tử đi.

Âu Tề nghe vậy thở phào cười nói:

– Đã vậy không bằng tối nay chúng ta tới Phiên Hương lâu ký kết hợp đồng,
tiện thể cho các vị thiếu hiệp đây xem một chút về thanh lâu ở thành Hổ Dương.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.