Hoàn Khố Đệ Tử – Chương 63: Đặt tên – Botruyen

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương 63: Đặt tên

Tới chỗ mẫu thân, vừa tới cửa Lý Cáp đã nghe được một chuyện, chính là việc
thành thân của hắn. Lý Cáp từ nhỏ đã được đính ước với tiểu thư của Hoa gia ở
kinh thành. Vừa rồi mẫu thân Lý Cáp đưa mấy người lên chùa rồi mua cho mỗi
nàng một chiếc vòng ngọc, theo truyền thống Lý gia thì chiếc vòng này tượng
trưng cho thân phận con dâu Lý gia, nhưng là phận thiếp.

Bản thân Lý Cáp thì đối với khái niệm thê thiếp cũng không hiểu nhiều lắm, dù
sao cũng là vợ mình, mình cảm thấy thích là được rồi.

– Các nàng đều nhận vòng tay rồi sao?

Lý Cáp hỏi lại.

Mẫu thân hắn gật đầu:

– Phải, nhận cả rồi.

– Các nàng đều hiểu ý nghĩa chiếc vòng này chứ?

– Ta cũng không nói rõ, nhưng ý ta thì ai cũng hiểu cả.

– Ừm…. Ơ, cả Tử Nghiên cũng nhận sao?

Lý Cáp chợt nghĩ ra, Thiên Thiên nhận thì quá bình thường, Nguyệt Nhi cũng
vậy, Thanh Thanh thì sớm muộn gì cũng là người của hắn, còn Tử Nghiên… Chẳng
lẽ nàng cũng có ý với mình? YYYY

– Có nhận, có gì không ổn sao?

Mẫu thân hắn nghi hoặc hỏi lại.

– Đâu có, ha hả, ổn lắm. Chỉ là… không phải theo tục lệ thì phải cưới vợ
trước rồi mới nạp thiếp sao?

Lý thị cười:

– Đúng vậy, các nàng đây chỉ là đính hôn thôi. Ngươi năm nay cũng mười sáu
tuổi rồi, ta cùng phụ thân ngươi đang tính sang năm sau khi ngươi sinh nhật
mười bảy tuổi thì cho ngươi lên kinh cưới vị Hoa tiểu thư kia về, sau đó đón
các nàng vào nhà.

Lý Cáp thì đang thầm yy trong đầu, chỉ sợ chưa hết năm nay biểu muội hắn đã
chạy tới, lúc đó… a, còn tỷ tỷ nữa, hắc hắc, nước phù sa không chảy ruộng
ngoài, ta ăn hết, ăn hết yyxx…

– Mẫu thân, tỷ tỷ dạo này thế nào rồi, không thấy có thư gửi về a.

Lý thị lắc đầu thở dài:

– Thật không hiểu đang yên đang lành nó lại đi cái vùng Đông Hải khỉ ho cò
gáy chết tiệt kia làm cái gì, võ công cao thì làm cái gì cơ chứ, Lý phủ chúng
ta còn sợ ai bắt nạt sao. Giờ thì hay rồi, bảy tám năm không về lấy một lần,
mấy tháng trước còn nói cái gì mà luyện công tới thời điểm quan trọng…
haizzzz

Lý Cáp lại phải an ủi mẫu thân một hồi, sau đó lui về phòng. Đầu hắn lại bắt
đầu tính toán khi nào thì nên đi Đông Hải một chuyến, chứ tỷ tỷ xinh đẹp như
vậy không thể để tên khác cuỗm mất được.

Trở lại sân sau, Lý Cáp thấy Diễm Nhi đang muốn đứng dậy nhưng có chút khó
khăn, bèn cười ha hả đi tới, bóp nhẹ vào mông nàng một cái:

– Có đau lắm không?

Diễm Nhi nghe vậy thẹn đỏ mặt, đỏ xuống cả cổ.

– Thiếu gia lại khi dễ Diễm Nhi tỷ.

Thiên Thiên đi ra cười nói.

– Ồ, vậy hay là ta khi dễ Thiên Thiên nhé!

Lý Cáp ôm lấy Thiên Thiên hôn mạnh vào môi nàng một cái.

Lý Cáp nằm trên giường, Thiên Thiên ngồi cạnh bóp vai cho hắn.

– Thiếu gia hôm nay đi săn chắc mệt lắm nha.

Thiên Thiên vừa xoa bóp vừa ôn nhu nói.

Lý Cáp nằm ườn ra thoải mái hưởng thụ. Con hồ ly nhỏ nằm trên chân hắn tò mò
nhìn.

– Thiên Thiên, chúng ta đổi phương pháp xoa bóp khác đi.

Lý Cáp chợt nói.

Thiên Thiên còn chưa phản ứng Lý Cáp đã ngồi dậy đè nàng xuống, cởi tung y
phục, không lâu sau trong phòng liền vang lên những âm thanh của mùa xuân. Con
hồ ly nhỏ chui vào góc giường, nhìn chủ nhân đang ngồi trên người thị nữ mà
rong ruổi, đôi mắt to tròn nhìn không chớp.

. . . . .

Hai người sau một hồi vui vẻ thì nằm ôm lấy nhau trên giường. Lý Cáp đặt Thiên
Thiên nằm trên ngực mình, ôm chặt nàng vào, thỉnh thoảng lại hôn một cái.

Thiên Thiên nằm yên trên ngực Lý Cáp, chân tay cũng quấn chặt vào người hắn,
toàn thân nàng toát ra một thứ mị lực tràn ngập sức sống khiến Lý Cáp không
thể rời ra được.

– Thiếu gia, con hồ ly này có tên không?

Thiên Thiên chợt nhìn ra con thú nhỏ đang nằm sấp ở góc giường bèn hỏi.

Lý Cáp đáp:

– Còn chưa có, ừm, trông nó trắng như vậy, gọi là tiểu Bạch có được không?

– Thiếu gia, gọi như vậy nghe giống như gọi sủng vật bình thường vậy, không
hay.

Thiên Thiên lắc đầu quầy quậy. ” Ô hô, thế nó không phải là sủng vật thì là
gì?” Nghĩ vậy nhưng Lý Cáp vẫn cưng chiều Thiên Thiên, gật đầu nói:

– Ừ, hay là… a, chúng ta đã có Đại Phi, hay là gọi nó là Đại Bạch đi!

Thiên Thiên cười khúc khích uốn éo thân hình trên người hắn:

– Thiếu gia, làm gì có con thú nhỏ nào đáng yêu thế kia mà lại lấy chữ Đại.

– Ngô, vậy nàng nghĩ xem nên gọi nó là gì?

Lý Cáp bất đắc dĩ nói, bây giờ bảo hắn viết chữ có khi còn run tay chứ nói gì
đến việc đòi hỏi nhiều trí lực như đặt tên.

Thiên Thiên ngồi dậy khỏi người Lý Cáp, ôm con thú nhỏ vào lòng mà xem xét,
chợt nói:

– Thiếu gia có cảm thấy trên người con hồ ly này có một mùi thơm rất đặc
trưng không?

Lý Cáp cũng hít hà vài cái, gật đầu:

– Ân, đúng là có chỗ đặc biệt, giống như trên người nàng vậy, dù hương thơm
không giống nhau nhưng cảm giác thì rất giống. Ừ, vậy kêu là Hương Hương đi!

Thiên Thiên hôn lên mặt Lý Cáp một cái rồi nỉ non:

– Tên này dễ nghe lắm nha, nhất định nó rất thích, đúng không Hương Hương?

Lúc này Lý Cáp mới để ý, con hồ ly này không ngờ lại chịu cho Thiên Thiên bế,
xem ra nguyệt nữ đúng là có chỗ hơn người. Hương Hương chít chít vài cái, có
vẻ là đồng ý… cũng có thể là không, ai mà biết được

Ngày hôm sau, Lý Cáp ngủ dậy, như mọi ngày, Thiên Thiên bưng nước lên hầu hạ
hắn đánh răng rửa mặt, Tử Nghiên bưng điểm tâm lên. Lý Cáp vừa ngồi dậy thì
Hương Hương tiểu hồ ly cũng nhảy lên quấn lấy cổ hắn, nhìn từ xa giống như
chiếc khăn bông màu trắng vậy. Lý Cáp không làm sao dứt nó ra được, độ dính so
với Dao Nhi hơn không chỉ một bậc, ngay cả đi nhà xí mà nó cũng theo vào,
không nằm trên vai thì nằm úp mặt trong ngực hắn, nhiều khi hắn cũng sợ đang
trong lúc giải quyết mà con hồ ly này rơi vào bồn cầu thì không biết thế nào.

Lý Cáp không ăn sáng ngay mà đem khay điểm tâm sang phòng Nguyệt Nhi. Gõ cửa
một cái, Nguyệt Nhi ở trong tưởng nha hoàn mang điểm tâm sáng tới, bèn nói:

– Ta ra ngay đây.

Sau đó dùng khăn sa che mặt lại, còn y phục thì vẫn bộ đồ ngủ nội y đó mà ra
mở cửa.

Cửa phòng mở ra, thấy đứng ngoài là Lý Cáp đang cười tươi như hoa cúc, tay
bưng khay điểm tâm, không khỏi kinh ngạc:

– Công tử… sao lại đích thân tới đây vậy… thiếp thân…

– Không chào đón ta sao?

Lý Cáp thấy Nguyệt Nhi có chút gấp gáp thì nét cười càng đậm.

Nguyệt Nhi bình tĩnh lại, liền nhận lấy khay điểm tâm từ tay Lý Cáp, đặt lên
bàn rồi vội vàng chỉnh trang quần áo.

Lý Cáp vội kéo nàng lại:

– Không cần, cứ mặc thế này cũng được.

Nguyệt Nhi nghe vậy không khỏi xấu hổ, gục đầu vào ngực hắn, trong lòng rất
vui.

Gạt chiếc khăn sa ra, nhìn qua vết bớt trên mặt Nguyệt Nhi, Lý Cáp sửng sốt,
con rết này càng lúc càng nhỏ đi.

– Công tử sao vậy?

Nguyệt Nhi thấy Lý Cáp có chút khác thường bèn hỏi.

– Ta cảm thấy… vết bớt trên mặt nàng hình như mỗi lần nhìn lại thấy nó nhỏ
đi một chút thì phải.

Nguyệt Nhi ngẩn ra một hồi, chợt vui mừng nhảy dựng lên nắm lấy vai hắn:

– Công tử thấy nó thực sự nhỏ đi sao?

Lý Cáp gật đầu:

– Đúng vậy, có phải nàng đã tìm ra biện pháp loại bỏ vết bớt này không?

Đàn ông mà, mồm nói thì hay lắm, nhưng làm gì có thằng nào không muốn vợ mình
xinh đẹp.

Nguyệt Nhi hai mắt sáng rực nhìn hắn:

– Công tử thấy vết bớt có nhỏ đi nhiều lắm không?

Lý Cáp trầm ngâm nhìn một lúc, sau đó đáp:

– Nhỏ đi không ít, Nguyệt Nhi xinh ra rất nhiều a!

– Công tử đừng lừa thiếp.

– Lừa nàng ta là con cóc.

( Các bạn thử đoán xem câu này có ý gì)

Nói xong chợt ôm cổ nàng mà điên cuồng hôn xuống, Hương Hương thấy vậy liền
leo lên đỉnh đầu Lý Cáp để tránh bị đè bẹp.

Nguyệt Nhi gần như không có chút kháng cự nào, Lý Cáp hôn chán rồi lại hỏi:

– Ta nói thật đó, nàng dùng phương thuốc gì vậy, nếu cứ dùng thì chắc vài hôm
nữa là không còn tỳ vết gì nữa đâu.

Nói xong hắn bỗng thấy bên má ươn ướt, bèn đẩy nàng ra nhìn, thấy nàng nước
mặt tuôn thành hàng, nức nở lên tiếng, vội ôm nàng vào nói:

– Uy, đừng khóc, đừng khóc, sao tự nhiên lại khóc vậy, là kẻ nào làm nàng ủy
khuất ta liền cho Đại Phi đi cắn nó, ngoan nào…!

– Không, không ai khi dễ thiếp, là thiếp cao hứng quá… oa oa…

– Ừ, ta hiểu, đừng khóc nữa…

Đi ra khỏi cửa phòng Nguyệt Nhi, Lý Cáp thầm than:” Ôi phụ nữ! Éo thể hiểu
được!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.