Lý Cáp ôm con thú nhỏ đi vào biệt viện, chỉ thấy Diễm Nhi ra đón bèn hỏi:
– Thiên Thiên mấy người đâu rồi?
Diễm Nhi vừa thay giày cho Lý Cáp vừa nói:
– Thiên Thiên cùng các nàng đi với phu nhân đi dạo phố rồi a.
– A, đều đi rồi à?
Lý Cáp vuốt cằm nghĩ nghĩ, mà cũng chả biết hắn nghĩ cái gì, sau đó lại nhìn
xuống Diễm Nhi đang tháo giày cho mình, liền hỏi:
– Sao nàng không đi?
Diễm Nhi lắc đầu:
– Nô tỳ có chút không khỏa nên xin phép phu nhân ở nhà.
Lý Cáp gật đầu, vỗ vỗ con thú trên tay, nói:
– Chuẩn bị nước ấm cho ta, ta muốn tắm.
– Vâng.
Diễm Nhi thay giày cho hắn xong thì đứng lên rời đi, chợt nhìn thấy con thú
nhỏ giống con chồn, bèn hỏi:
– Con chó nhỏ này xinh thật, công tử mới mua à?
– Chó?
Lý Cáp sửng sốt, sau đó liền nghĩ ra, Diễm Nhi từ nhỏ sống ở Âu Dương thế gia,
có lẽ ít tiếp xúc cuộc sống dân gian nên nhầm con hồ ly thành con chó con.
– Nó không phải chó đâu, là hồ ly đó, hồ ly a, hôm nay bổn công tử săn được
đó.
Diễm Nhi tò mò nhìn nhìn, nói:
– Ra là hồ ly nha, xinh quá!
Động vật nhỏ dễ thương luôn có sức hấp dẫn rất lớn với các thiếu nữ.
Nhưng có vẻ con hồ ly này ngoài Lý Cáp thì không muốn tiếp xúc với ai hết,
thấy Diễm Nhi đưa tay ra như muốn sờ vào lông mình nó liền thò ra nhe răng
muốn cắn vào tay nàng, khiến Diễm Nhi hoảng sợ lui lại vài bước mới đứng vững.
Lý Cáp cười:
– Đừng sợ, nó dọa nàng thôi, tiểu bảo bối này ngoài ta ra ai nó cũng không
cho chạm vào, rất có linh tính a!
Diễm Nhi vỗ vỗ ngực nói:
– Thật dọa người a, nhìn đáng yêu như vậy mà hung hăng quá. Thôi Diễm Nhi đi
chuẩn bị nước cho thiếu gia đây.
– Ừ đi đi.
Lý Cáp ôm con chồn vào phòng, mở hòm thuốc ra, tìm kim sang dược rồi tiến hành
trị liệu cho con hồ ly. Chỉ là hắn đã bao giờ làm qua loại chuyện này đâu,
buộc tới buộc lui cuối cùng băng bó giống như thắt cà vạt vậy, chẳng ra cái
thể loại gì. Bất quá con hồ ly này cũng mặc hắn loay hoay, thỉnh thoảng động
tới miệng vết thương thì kêu nhẹ một tiếng.
Lý Cáp đặt con hồ ly lên giường rồi nói với nó:
– Ta đi tắm, ngươi ở chỗ này ngoan ngoan chờ nhé.
Nói xong xoay người bước đi, nhưng con hồ ly chợt kêu lên, âm thanh giống như
trẻ sơ sinh đòi sữa vậy.
Lý Cáp quay lại thì thấy con thú nhỏ đang khập khiễng bước tới, đôi mắt long
lanh nhìn hắn không rời, rõ ràng là không muốn rời xa hắn. Lý Cáp bèn ôm lấy
nó, thở dài:
– Đến Dao Nhi năm đó cũng không bám lấy ta như ngươi a!
Con hồ ly nhỏ vừa chui vào ngực hắn liền nhắm mắt nằm yên.
Lý Cáp ôm nó tới phòng tắm, Diễm Nhi đã sai người đun nước xong, thấy hắn vào
liền nói:
– Thiếu gia, nước đã xong rồi, người tắm đi thôi.
Lý Cáp đem con chồn bạc cho lên chiếc giường trong phòng nói:
– Để xem, nếu ngươi là con cái thì ta cho ngươi xem, còn nếu là con đực thì
không cho.
Diễm Nhi đứng cạnh cười nói:
– Thiếu gia, nó nghe hiểu được sao?
Lý Cáp trầm ngâm:
– Có lẽ, nó so với Đại Phi có vẻ còn thông minh hơn.
Thử nước ấm xong, Lý Cáp chợt nói:
– Nàng cũng cởi y phục vào đây tắm cùng ta.
Diễm Nhi đáp một tiếng, bắt đầu cởi bỏ y phục. Lý Cáp tối qua vừa kết thúc
kiếp xử nam, hiện tại đã không còn gì để mất, nhìn thấy Diễm Nhi đã lõa thể
trước mặt hạ thân liền bắt đầu phản ứng.
Diễm Nhi vừa cởi hết xong cái áo yếm thì vùng eo liền bị một đôi tay to cứng
ôm chặt lấy, đẩy nàng tới bên cửa sổ. Hai tay nắm lấy song cửa, Diễm Nhi thở
gấp.
– Thiếu… thiếu gia…
Lý Cáp đã áp miệng lên lưng nàng mà hôn, đôi bàn tay cũng đặt lên bộ ngực
phong mãn mà nắm bóp.
Diễm Nhi bắt đầu thở dốc liên tục, má phấn ửng một mảng hồng. Hạ thân đột
nhiên bị gió lùa vào, chiếc nội khố đã bị giật đi.
– Diễm Nhi, ta muốn nàng.
Lý Cáp thì thào vào tai Diễm Nhi.
Diễm Nhi đôi mắt nhắm hờ, vừa thở vừa đáp lại:
– Diễm Nhi… là của thiếu gia… thiếu gia… muốn lúc nào… cũng được…
nhưng hôm nay… không ổn…
– Tại sao?
Lý Cáp còn lại rất ít kiên nhẫn, tiểu đệ đã sắp đâm vào rồi.
– Diễm Nhi… hôm nay tới… cái đó…
Diễm Nhi vừa thở vừa cố gắng tránh khỏi bàn tay Lý Cáp.
– Cái kia… Sao có thể, sớm không tới muộn không tới lại tới lúc này a!
Lý Cáp bất đắc dĩ buông nàng ra, chỉ là hạ thể vẫn còn rất cứng đầu. ( hiểu
theo nghĩa nào cũng được)
Diễm Nhi bình tĩnh lại, nhìn Lý Cáp mất hứng ngồi đó, phân vân một hồi, bèn
tiến lại quỳ xuống giữa hai chân hắn.
Đôi môi đỏ mọng hé ra, ngậm lấy chiếc thiết bổng đang vừa cứng vừa cao. Lý Cáp
kinh ngạc, sau đó lập tức khoái cảm tràn tới run cả người, hai tay nắm lấy tóc
nàng mà ghì vào.
Aaa
Diễm Nhi lần đầu làm chuyện này nên còn nhiều chỗ vấp váp, nhưng Lý Cáp cũng
mới là lần đầu hưởng thụ trò này nên còn kích động hơn.
Làm được khoảng vài chục nhịp, tiểu đệ đệ của Lý Cáp không những không đuối
sức mà ngược lại còn to cứng hơn. Lý Cáp cũng cảm thấy dục vọng của mình không
những không bớt đi mà càng thêm dữ dội. Chợt nhìn xuống thấy cặp kiều đồn
trắng mẩy đang đung đưa, nghĩ ra điều gì đó, Lý Cáp liền rút tiểu đệ ra khỏi
miệng Diễm Nhi, sau đó nâng nàng dậy, xoay người nàng ra sau.
Diễm Nhi kinh hoảng, mình đang bị cái đó, nếu như thiếu gia vẫn cường thế tiến
vào, vậy… nhưng nàng cũng không dám oán hận mà chỉ biết cam chịu, có lẽ cũng
không có chuyện gì đâu.
Chỉ là, nơi đó thì không thấy Lý Cáp động đến, nhưng phía dưới đó…
A!
Diễm Nhi hô to một tiếng, cánh cửa nhỏ bé đã bị Lý Cáp xâm lược tới, nơi đó
còn chưa khai phá lần nào nên cực kỳ nhỏ và hẹp, chỉ là Lý Cáp dục hỏa đang
dâng cao nên chẳng thèm để ý, cứ bá vương ngạnh thương mà tiến tới.
Chợt tiếng gõ cửa phòng vang lên:
– Nhị công tử ngài có trong đó không?
Tiếng của tiểu Vân nha đầu hầu hạ phu nhân vang lên.
– Ư…
Đáp lại là một tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Tiểu Vân nghi hoặc lại hỏi lại lần nữa:
– Nhị công tử, là ngài à?
– Ư…
Vẫn là tiếng rên như bi như hỉ, lần này thì tiểu Vân đã nghe rõ, là tiếng của
nữ nhân.
– Bên trong là vị tỷ tỷ nào vậy, nhị công tử có trong đó không?
Tiểu Vân lại hỏi.
– Aaa…
Tiếng rên chợt cao vút khiến Tiểu Vân giật nảy mình, nhận ra ngay tiếng Diễm
Nhi.
– Diễm Nhi tỷ, Nhị công tử có trong đó không?
Tiểu Vân đưa tay lên tính mở cửa đi vào.
– A, đừng vào…
Diễm Nhi run rẩy kêu lên, tiểu Vân chợt liên tưởng tới điều gì đó, liền rụt
tay về, ghé tai vào cửa lắng nghe. “Quả nhiên là hai người đang làm cái đó.”
Dù còn nhỏ nhưng mấy loại sách truyện về nam nữ nàng cũng từng đọc trộm qua,
liên tưởng nhị công tử đang cùng Diễm Nhi tỷ làm chuyện đó, tiểu Vân hai má
liền ửng hồng, xoay người bỏ chạy.
– Tiểu Vân, tìm ta có chuyện gì?
Đúng lúc tiểu Vân vừa bước đi thì Lý Cáp gọi lại.
Nàng bèn quay lại, đỏ mặt đáp:
– Phu nhân cho gọi công tử.
Lại tưởng tượng tới trành cảnh như trong sách kia khiến nàng đỏ bừng cả mặt.
– Ồ, được rồi, nói với mẫu thân tí ta sẽ ra.
– Vâng, nô tỳ đi ngay.
Tiểu Vân nói xong liền cắm đầu mà chạy.
Trong phòng tắm, Diễm Nhi hai tay chống vào thành giường, kiều đồn chổng cao.
Lý Cáp vẫn dồn dập thúc tới. Nơi đó khô mà nhỏ hơn đại môn, cũng may là Diễm
Nhi đã dùng miệng ngậm qua nên tiểu đệ của Lý Cáp có chút ướt át, đi vào cũng
dễ hơn một chút. Lý Cáp đang hăng hái nên không để ý tới, từng tiếng ma sát da
thịt vang lên, con hồ ly nhỏ bé ngồi một bên tròn mắt mà nhìn.
Aaa…
Lý Cáp làm không biết mệt mỏi, cho tới khi hắn xuất ra thì Diễm Nhi đã không
còn chút sức lực nào nữa, đổ rạp xuống giường, thân thể trắng hồng co giật vài
cái rồi liền chìm vào giấc ngủ, để mặc cho nơi đó vẫn còn tràn ngập thứ dịch
thể màu trắng trong.