Chíp chíp chíp chíp chíp
Tiếng chim kêu sáng sớm đánh thức đôi tiểu phu thê đang quấn lấy nhau trên
giường.
Lý Cáp mở mắt ngồi dậy, tinh thần sảng khoái vô cùng. Cả hai người đều là xử
nam xử nữ, đêm qua phải mất khá nhiều thời gian mới làm quen được, sau khi
quen rồi thì cả hai rất hăng hái, nếu không phải lần đầu tiên thì có khi bây
giờ vẫn còn đang làm…
Thấy Thiên Thiên còn đang ngủ, Lý Cáp gọi Diễm Nhi tới mặc quần áo cho mình.
Thấy Diễm Nhi đôi mắt thâm quần, Lý Cáp cười nói:
– Đêm qua ngủ cùng Tử Nghiên không tốt sao?
Diễm Nhi thấp giọng đáp:
– Diễm Nhi không sao, chỉ là… đêm nay Diễm Nhi lại sang ngủ cùng Tử Nghiên
muội tiếp sao?
Thoáng nhìn qua Thiên Thiên đang ngủ say trên giường, trong lòng nàng chợt có
cảm giác đố kỵ.
Chợt cảm giác trước ngực tê lên, không ngờ là bị Lý Cáp bóp vào. Tới lúc kịp
phản ứng kêu to lên thì Lý Cáp đã bước ra khỏi cửa cười lớn:
– Đêm nay về đây ngủ thôi.
Sáng hôm nay hình như chỉ có Lý Cáp là tinh thần rất tốt, còn mấy người Tử
Nghiên với Nguyệt Nhi có vẻ đều là một đêm mất ngủ, bây giờ vẫn còn chưa dậy.
Lý Cáp cảm thấy sức lực đang quá dồi dào, bèn đánh một bài Thái Cực Quyền cho
nó tiêu bớt đi, sau đó gọi Tam Ngưu chuẩn bị ra ngoại ô săn bắn.
Lý Cáp từ nhỏ lười học văn mà cũng chán học võ, nhưng với cưỡi ngựa bắn cung
hắn lại rất có hứng thú, có thể là vì kiếp trước chưa từng gặp qua. Hắn bắn
cung dù chưa tới mức bách bộ xuyên tâm nhưng cũng coi như có chút kỹ năng,
ngày trước lúc nhàn rỗi thường ra ngoại ô săn.
Hôm nay ngoài Tam Ngưu hắn còn mang theo Đại Phi, Lý Đông Lý Tây cùng một đám
công tử ăn chơi thành Hổ Dương.
Khả năng cưỡi ngựa cùng bắn cung của Lý Cáp so với người thường thì có hơn
chút, nhưng so với thợ săn chuyên nghiệp thì con kém xa. Nhưng mỗi lần đi săn
hắn vẫn dẫn đầu, đó là vì có Đại Phi đi lùa thú rừng về.
Có Đại Phi thì hắn chỉ việc cưỡi ngựa đi dạo chờ nó mang mồi về.
Tam Ngưu thể trọng quá lớn, mặc dù đã chọn loại ngựa khỏe nhất nhưng vẫn không
ăn thua, đi vài bước mấy con ngựa đã thở hổn hển, chạy không nổi, Tam Ngưu
giận lắm, chửi ầm ĩ cả lên, bèn bỏ ngựa xuống chạy bộ. Bọn chúng võ công cao,
chạy bộ so với người ta cưỡi ngựa không kém làm bao.
Hơn một canh giờ, cả đám cũng chỉ có mình Lý Cáp bắt được hai con nai cùng mấy
con thỏ hoang.
Lý Cáp sai đầu bếp làm thịt mấy con này cho Tam Ngưu ăn. Bản thân hắn cũng có
chút đói, hôm nay săn có vẻ không đẹp ngày, chi bằng về nhà bảo Tử Nghiên
chuẩn bị chút đồ ăn.
Nghĩ tới đó Lý Cáp bèn xoay ngựa tính rời đi. Chợt từ mặt đất đám lá vàng xao
động, một cái mũi hồng hồng nhỏ xinh thò ra, sau đó một con nửa giống thỏ nửa
giống chồn màu trắng tuyết chui ra, dáng điệu khập khiễn, hình như bị thương.
Xem ra là ai đó để xổng. Lý Cáp nghĩ nghĩ, bèn lấy cung ra nhắm con chồn, tính
cho nó một phát về trời.
Chợt một đạo hào quang từ đâu phóng tới thẳng vào người con thú nhỏ, đánh ngã
nó ra đất.
Lý Cáp có chút sửng sốt, tên trong tay còn chưa thả, nhìn xung quanh thì không
thấy ai, lại nhìn con thú nhỏ kia, thấy đôi mắt nó long lanh ướt át, tựa hồ
đang cầu xin hắn tha cho. Lý Cáp mềm cả người, hạ cung xuống.
– Lý Đông, đem con thú kia qua đây.
Lý Đông xuống ngựa đi bắt lấy con thú, nhưng con thú kêu lên một tiếng, lùi
lại phía sau.
– A, con súc sinh này, không biết tốt xấu a.
Lý Đông thấy vậy liền muốn dùng sức bắt lấy.
– Lý Đông, về đi, để ta.
Lý Cáp lên tiếng. Lý Đông bất đắc dĩ lui về, còn nói thêm:
– Con hồ ly này dù bị thương nhưng rất hung hăng, nhị công tử nên cẩn thận
một chút.
Lý Cáp ồ một tiếng. Hóa ra là con hồ ly, ở kiếp trước hắn mới chỉ nhìn qua
sách báo thôi chứ chưa tận mắt thấy bao giờ, ngay cả trên ti vi cũng chỉ là
dùng kỹ xảo ra chứ không có thật.
( Tiện đây nói luôn hồ ly và cáo không phải là một đâu nhé, nó là họ hàng với
nhau thôi, giống mèo với hổ í.)
Con hồ ly kia thấy Lý Cáp bước lại thì chiếp chiếp kêu gần giống tiếng con gà
con, đôi mắt đen to tròn nhìn hắn không chớp.
Lý Cáp ngồi xuống, khẽ vuốt đầu nó, con hồ ly khẽ run một cái, sau đó dần dần
im lặng cho hắn vuốt ve. Lý Cáp cảm thấy rất thú vị, bèn quyết định đem nó về
nhà nuôi.
Lý Cáp ôm con hồ ly vào lòng đứng lên. Mới vừa rồi con thú đối với Lý Đông rất
hung hãn, nhưng với Lý Cáp nó lại rất ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Lý Cáp lấy miếng băng gạc quấn chân nó lại, rồi thả nó vào ngực áo mình.
– Mau buông con nghiệt súc kia xuống!
Một tiếng hét to truyền từ trong rừng ra, con thú nhỏ liền run lên bần bật,
hiển nhiên đối với âm thanh này nó rất sợ hãi.
Nhớ lại đạo hào quang vừa rồi, Lý Cáp có chút nghi hoặc, chẳng lẽ là cao thủ
võ lâm sống ẩn dật, vì đói quá nên đi săn thú?
Trong lúc hắn đoán mò, một đạo thân ảnh hạ xuống. Người này một thân đạo bào
sáng sủa, tay cầm phất trần lưng dắt trường kiếm, rất có dáng tiên phong đạo
cốt.
– Vị đạo trưởng đây là muốn bắt con thú này sao?
Lý Cáp cười lên tiếng trước.
Đạo nhân nhìn vào con thú trong ngực Lý Cáp, lại nhìn lên Lý Cáp, vẻ mặt nghi
hoặc:
– Con nghiệt súc này không ngờ lại để cho ngươi ôm.
Lý Đông bên cạnh đứng lên nói:
– Lão đạo, hồ ly này thiếu gia nhà ta đã muốn, đây coi như đền bù cho ngươi,
đi tìm con khác đi.
Nói xong ném một nén bạc về phía đạo sĩ.
Nén bạc bay tới trước mặt lão đạo sĩ, lão thổi nhẹ một cái nén bạc liền bật
ngược trở về người Lý Đông, sau đó cười nói:
– Vị công tử này, con hồ ly đó đã tu thành yêu vật, mau giáo nó cho Bản đạo.
Lý Cáp đang sững sờ trước công phu của lão Đạo, nghe lão nói thế thì nhìn lại
con thú, lại nhớ kiếp trước đọc truyện thì hồ yêu toàn là những đại mỹ nhân
như hoa như ngọc, so với tiên nữ còn hơn một bậc, bèn cười nói:
– Chính vì nó là hồ yêu ta mới phải mang nó về, không thì ta rỗi hơi đâu mà
tha con thú bình thường về nhà.
Lão đạo nhìn ra ý tứ khinh khỉnh của Lý Cáp, nhíu màyL
– Nghiệt súc này yêu pháp cao thâm, bị giam chín ngày trong Bát Quái Trận mới
trở về nguyên hình, hiện tại là lúc tốt nhất để tiêu diệt nó, nếu để nó khôi
phục nguyên khí thì không biết làm thế nào mới không chế được. Công tử tướng
khí phú quý, nên yên ổn mà hưởng thụ cuộc sống, nếu không sau này bị con yêu
hồ kia hại thì hối không kịp đâu.
Lý Cáp nghe vậy càng giữ chặt con hồ ly, nói:
– Ngươi nói nó là yêu tinh, vậy có bằng chứng gì không?
Lão Đạo sĩ thản nhiên nói:
– Đúng, nó là Tam Nhãn Lục Vĩ Hồ, tu luyện ngàn năm có dư, bản đạo phải mất
mấy chục năm nay mới bày ra được Cửu Thiên Bát Quái Trận, khó khăn lắm mới gây
được thương tổn cho nó.
– Tận ngàn năm sao?
Mồm nói có vẻ kinh hoảng nhưng mặt thì tươi như hoa cúc nở.
– Nói vậy yêu hồ này hẳn đã giết không ít người?
Lão đạo lắc đầu:
– Yêu hồ này trước nay sống trong núi, có lẽ chưa hại ai, nhưng rồi nó sẽ
hại, phải phòng ngừa trước mới được.
Lý Cáp nghe vậy bèn nói:
– Đạo trưởng có thể thu phục yêu hồ ngàn năm, xem ra đạo pháp cũng rất cao
nhỉ?!
– Bản đạo bảy tuổi tu hành, đến nay một trăm ba mươi năm có lẻ, mặc dù chưa
đắc đạo nhưng trong giới đạo gia cũng có chút danh tiếng.
Lý Cáp nghe lão luôn mồm xưng “bản đạo” mà không phải “bần đạo” như những đạo
sĩ khác là đủ biết lão là người rất kiêu căng tự phụ.
– Nếu đạo trưởng đạo pháp cao cường như vậy thì tự mình đến lấy lại con hồ
yêu này đi.
Lý Cáp nói xong Tam Ngưu cùng bước lên trước, sau đó hắn lại vuốt ve con hồ
yêu cho nó khỏi sợ hãi.
Tam Ngưu đứng ra sừng sững như ba trái núi, hung hăng nhìn lão đạo.
Lão đạo cười khẩy nói:
– Ra là hậu duệ của Độc Giác Tí, chẳng qua cũng chỉ là bán tiên bán yêu, đừng
nói là cha các ngươi, cho dù là Thái Thượng Lão Quân hôm nay hạ phàm bản đạo
cũng phải mang con hồ yêu đó đi!
Lý Cáp nghe mấy cái tên quen quen nhưng không nhớ ra nổi, còn Tam Ngưu thì ngơ
ngác nhìn nhau.
Còn chưa hiểu ra chuyện gì, chợt lão đạo rút cây kiếm sau lưng ném lên trời.
Thanh kiếm dừng lại ngay phía trên đám người Lý Cáp, đầu kiếm chĩa xuống, sau
đó thanh kiếm xoay vòng tròn càng lúc càng nhanh, xung quanh giông bão dần nổi
lên. Lý Cáp trước ngực cảm thấy nhức nhối, cảm giác có gì đó đè nén rất khó
chịu, Tam Ngưu cũng chịu không nổi phải lùi về, những người khác đều ngồi
phịch xuống hổn hển thở.
Lão Đạo sĩ vung tay áo lên, mười hai thanh chủy thủ phóng ra cắm thành vòng
tròn xung quanh đám người Lý Cáp.
– Can Chi Chính Dương Trận !