Lý cáp cởi giầy leo lên giường, kéo ngã Thiên Thiên xuống, ôm thật chặt nàng
vào lòng, hai tay vuốt ve thân thể nhỏ bé qua lớp áo lụa, hương cơ thể nàng
truyền tới làm hắn run rẩy cả người, hô hấp trở nên ngưng trệ, hạ thân đã bành
trướng.
Lý Cáp hắn kiếp trước cũng dậy thì rất sớm, cảm giác với nữ nhân cũng rất mãnh
liệt, nhưng vì một số yếu tố khách quan nên tới hai mươi tuổi mà đến tay nữ
nhân hắn còn chưa từng cầm qua.
Lý Cáp rõ ràng là một nam nhân bình thường, mặc dù bị chút giáo dục hiện đại
áp chế, nhưng hiện tại tới đây thì hắn đã làm trùm, có gì mà phải e ngại. Cái
gì mà trẻ vị thành niên? Có mà trẻ nhỏ hắn cũng…
Kiên trì được tới hôm nay đã coi như một thành tựu đáng nể lắm rồi.
Lớp lụa mỏng lờ mờ khiến Lý Cáp càng thêm hưng phấn, điên cuồn hôn lên khắp cơ
thể Thiên Thiên. Thiên Thiên cũng rất phối hợp, thân thể nhỏ nhắn uốn éo liên
tục, tiếng rên nhẹ thỉnh thoảng lại phát ra.
– Bảo bối của ta, Thiên Thiên của ta…
Lý Cáp vừa hôn vừa lẩm bẩm giống như câu thần chú vậy. Tấm lụa mỏng mau chóng
bị cởi ra, giống như mọi đêm hắn lại hôn hít mút mát trên từng tấc da thịt
trắng mịn như bạch ngọc.
Hôn lên trán, lướt xuống qua chiếc mũi nhỏ xinh, sau đó ngậm lấy đôi môi anh
đào, rồi lại đi xuống cằm, cổ nàng, giống như đang liếm một que kem vậy, cơ hồ
không sót chỗ nào.
Sau đó Lý Cáp dừng lại ở hạt đậu hồng trên cỏ thỏ trắng, há miệng ngậm lấy,
rất nhẹ nhàng như trẻ con ngậm kẹo. Thiên Thiên hai mắt nhắm lại, đôi ngọc thủ
ôm lấy đầu hắn, miệng nỉ non gọi tên thiếu gia.
Cuối cùng xuống tới nơi cánh hoa hồng kia đang hé nở.
Nguyệt nữ cực phẩm, thân thể như bạch ngọc hoàn mỹ vô tỳ. Mặc dù hai cánh hoa
còn đang khép lại, nhưng Lý Cáp cả người như sôi, hắn cảm giác được nơi đó của
Thiên Thiên đã tỏa ra một sức hấp dẫn không thể chống cự.
Tim hắn nhảy lên một cái, từ từ cúi đầu xuống, đầu lưỡi vươn ra khẽ chạm vào
cửa động.
Hắn dùng chóp mũi khẽ gẩy nụ hoa vài cái, hai cánh hoa lên rung động, một khe
hở nhỏ dần mở ra, đầu lưỡi hắn liền tách khe hẹp giữa hai cánh hoa ra mà luồn
vào.
Thiên Thiên ư lên một tiếng, thân thể nhỏ bé trắng nõn ưỡn cong lên, đôi chân
thon gập lại, hai tay nắm lấy tóc Lý Cáp.
Đầu lưỡi Lý Cáp giống như trôi vào một dòng suối, cảm giác mát mẻ ướt át.
Chợt Lý Cáp ôm ngang nàng lên nói:
– Thiên Thiên, bảo bối của ta, đêm nay thiếu gia muốn nàng, muốn nàng làm nữ
nhân của ta!
Thiên thiên nhìn hắn, đôi nhãn thạch long lanh như phủ một làn sương, nhu tình
như sóng biển dập dờn.
– Thiên Thiên là của thiếu gia…
Cô thị nữ nhỏ bé áp đầu vào ngực hắn mà bẽn lẽn nói.
. . . . .
Ranh giới mong manh bị phá vỡ, bông hoa hồng mở cánh tiếp nhận con ong duy
nhất của cuộc đời tới lấy phấn. Tiếng kêu vì đau đớn còn chưa kịp phát ra thì
đã bị miệng hắn chặn lại, rồi dần dần trở nên ngọt ngào, vui sướng, sau đó
khoái hoạt…
Ở trong căn phòng cách đó không xa, Tử Nghiên đang ngủ mà cơ hồ vẫn nghe được
phong thanh gì đó, giống tiếng rên rỉ mà lại giống tiếng thở gấp, khiến nàng
lăn qua lăn lại trên giường mãi mà không cách nào ngủ nổi.
– Tử Nghiên muội muội, muội cũng không ngủ được sao?
Diễm Nhi ở bên cạnh lên tiếng. Sáng nay Lý Cáp đã bảo nàng buổi tối tới ngủ
cùng Tử Nghiên, nàng liền biết là có đại sự.
– Bọn họ… bọn họ… đang làm gì vậy?
Tử Nghiên ấp úng hỏi, bóng đêm che đi đôi má phấn đã ửng hồng của nàng.
Diễm Nhi cười:
– Thiếu gia cùng Thiên Thiên đêm nào cũng vậy a, ta tối nào cũng phải nghe
đó.
Miệng nói vậy, nhưng nhiều lúc nàng cũng muốn chính mình được thay thế vị trí
của Thiên Thiên. Mặc dù còn là một xử nữ như đêm nào cũng nghe loại âm thanh
dâm mị đó thì làm sao không có cảm giác cho được, nhiều lúc thực sự muốn dùng
tay………………………………………..
…………………………………………..
…………………………………………..
…………………………………………..
……………………………………. bị tai lại.
Lại phải trách Lý Cáp, ai bảo hắn chỉ động tay động chân sờ soạng mà không bao
giờ làm tới bước đó với nàng. Nàng sớm đã chấp nhận cuộc sống này, đã xác định
sẽ cho hắn cả thân thể này, chỉ là hắn vẫn chậm chạp không tiến tới.
Tử Nghiên nghe vậy nhíu mày:
– Nhưng đêm nay tiếng của Thiên Thiên có chút không đúng a?!
Diễm Nhi giống như vừa ngộ đại đạo, cười nói:
– Ô, thì ra Tử Nghiên muội muội đêm nào cũng nghe động tĩnh của thiếu gia
cùng Thiên Thiên a.
Tử Nghiên lỡ mồm, vội che miệng Diễm Nhi lại, gắt giọng:
-Tỷ không được trêu chọc ta.
Nói xong nàng tự đưa tay lên xoa má mình, ồ, nóng quá.
– Ồ, vậy thì không nói nữa, ta biết trong lòng là được.
Diễm Nhi cười khanh khách nói.
– Tỷ…
Tử Nghiên không làm gì được, bèn đưa tay cù Diễm Nhi.
Hai người đùa giỡn ầm ĩ cả lên, chỉ là không lâu sau đó, âm thanh từ phòng Lý
Cáp phát ra càng lúc càng lớn, khiến hô hấp hai cô gái cũng trở nên mất tự
nhiên.
Tử Nghiên bỗng cảm thấy bộ ngực sữa của mình có chút căng cứng, nhìn xuống thì
thấy hai tay Diễm Nhi đang bóp vào đó, liền khẩn trương nói:
– Tỷ tỷ, người làm gì vậy?!
Diễm Nhi cũng không buông tay, ngược lại còn xoa nhẹ vài cái, dồn dập hỏi:
– Muội muội, ngươi không khó chịu sao, để tỷ tỷ giúp ngươi…
Cảnh này khiến Tử Nghiên nhớ lại cái lần Lý Cáp xông vào phòng nàng, đè nàng
xuống rồi dùng bày tay to cứng mà vuốt ve, trong lòng liền nhảy dựng lên, thân
thể theo bản năng xích vào giường, có chút hoảng sợ, nhưng không hiểu tại sao
hạ thân có cảm giác ướt át.
Diễm Nhi không nhìn ra ánh mắt của nàng, đưa tay kéo nàng lại gần, một tay ôm
lưng nàng, một tay mò xuống dưới, cởi bỏ chiếc nội khố của Tử Nghiên. Tử
Nghiên toàn thân vô lực, tiếng rên rỉ từ phòng Lý Cáp như âm thanh vọng ra từ
trong đầu khiến nàng trở nên mụ mị, để mặc cho Diễm Nhi vuốt ve. Không lâu sau
thì Tử Nghiên cũng đưa tay ôm lấy Diễm Nhi mà vuốt ve, cả hai thở hổn hển, mồ
hồi toát ra không ngừng, âm thanh rên rỉ so với phòng Lý Cáp cũng không kém là
bao.
. . . . .
Cho tới khi phòng Lý Cáp ngừng phát ra tiếng động, Tử Nghiên mới tỉnh lại, đẩy
Diễm Nhi ra, thở dài một hơi, trong đầu lại tưởng tượng tới thân thể cường
tráng của Lý Cáp đêm hôm đó.
Hai nàng nhìn nhau, cùng bật cười, cũng may âm thanh kia dừng lại, nếu không
cứ như vậy dùng tay mà phá thân nhau thì không biết có hối hận tới chết không
nữa.
Ư…
Tiếng rên lại vang lên một cách bất ngờ, Diễm Nhi cùng Tử Nghiên toàn thân run
rẩy.
Âm thanh kia trong chốc lát đẩy lên rất cao, rất dồn dập, sau đó dần dần ngưng
lại. Khu biệt viện lại trở về với sự yên tĩnh.