Nguyệt Nhi ca hát rất hay, Lý Cáp cảm thấy vậy.
Nhưng nghe được một lúc chợt hắn thốt lên:
– Bài hát này có phải tên là “Thán Hồng Trần” không?
Nguyệt Nhi sửng sốt dừng đàn, kinh ngạc hỏi:
– Công tử làm sao biết, bài này là mẫu thân thiếp dạy, bà cũng chỉ hát cho
thiếp nghe hai lần, chưa từng hát trước mặt người khác.
“Tại sao có thể, chẳng lẽ mẫu thân của Nguyệt Nhi là…” Lý Cáp trong lòng
rung động không nhỏ, bài hát này kiếp trước hắn từng nghe qua rồi, là một ca
khúc nhạc phim truyền hình. Mới đầu nghe hắn còn tưởng do chất giọng của
Nguyệt Nhi đặc biệt nên có cảm giác quen thuộc, nhưng nghe kỹ vài lần mới phát
hiện thì ra bài hát này đã từng nghe rồi.
– Nàng nói đây là mẹ nàng dạy?
Lý Cáp hỏi lại.
Nguyệt Nhi thấy sắc mặt hắn bất thường thì cũng nghi hoặc, gật đầu:
– Vâng, là mẫu thân dạy, lúc bà hát bài này thì có vẻ cô đơn lắm.
– Vậy… Bà ấy còn hát bài nào nữa không?
Nguyệt Nhi lắc đầu:
– Mẫu thân chỉ hát bài này thôi, mặc dù giọng bà nghe rất êm tai nhưng bà ít
hát lắm. Có gì không ổn sao công tử?
– A, không có gì, không có.
Lý Cáp lại nhớ lại những chuyện Nguyệt Nhi kể về mẫu thân nàng đêm qua, càng
nghĩ càng cảm thấy bà ấy hình như cũng giống hắn, là người từ hiện đại xuyên
về đây.
– Hình như bài này của mẫu thân cùng mấy bài do công tử viết ra có chút tương
đồng. Nếu không phải công tử còn trẻ như vậy thì Nguyệt Nhi nhất định sẽ nghĩ
công tử và mẫu thân từng gặp nhau. Xem ra mẫu thân tính ra công tử là người có
duyên với Nguyệt Nhi cũng không sai a.
Lý Cáp hiện tại nhìn Nguyệt Nhi lại cảm thấy thêm vài phần thân thiết, nàng
trong người cũng mang dòng máu của người kiếp trước a.
“Chỉ là, bà già kia rốt cuộc vì cái gì mà lưu lại cái bớt như vậy, chẳng lẽ
thấy quanh ta nhiều mỹ nữ quá nên muốn chỉnh ta? Nhưng dù sao cũng không thể
làm vậy với con gái mình chứ!”
Nguyệt Nhi không biết suy nghĩ của hắn, lại im lặng dựa người vào ngực hắn mà
hát, có thể thấy đêm nay nàng rất cao hứng.
Hai người cứ ngồi đó cho tới tận lúc bình minh, những tia nắng đầu tiên trong
ngày rọi tới.
Nguyệt Nhi ngủ từ lúc nào không hay, khóe miệng còn vương nụ cười. Lý Cáp
trong lòng cũng rất thư thái, đôi mắt đã lim dim, sợ ngủ quên ở đây bèn bế
nàng vào trong phòng.
Đến cửa phòng thì bên cạnh bỗng một người đi tới, là Tử Nghiên. Sáng sớm thấy
Lý Cáp ôm một nữ tử thế kia Tử Nghiên không khỏi tức giận.” Lại đi lừa gạt nữ
nhân ở đâu về đây mà!”
Tử Nghiên tiến lại chắn trước cửa, đang định mắng Lý Cáp một trận, chợt nhìn
thấy dung mạo của nữ tử kia, không khỏi kinh hoảng, ngọc thủ vội che miệng để
khỏi kêu lên thành tiếng, nhưng ánh mắt kinh ngạc thì vẫn hiện rõ.
Lý Cáp lắc đầu một cái ý bảo nàng tránh qua. Tử Nghiên vội tránh qua, nhìn
theo Lý Cáp đang giống như bê bảo bối vào phòng vậy.
Lý Cáp đặt Nguyệt Nhi trên giường, đắp chăn lên, hôn lên trán nàng một cái rồi
bước ra cửa.
– Sớm như vậy đã đem điểm tâm cho ta, Tử Nghiên cô nương vất vả quá.
Lý Cáp cười cười, hắn tự nhiên không thấy buồn ngủ nữa, chẳng tại sao cả.
Tử Nghiên nhìn kỹ Lý Cáp một hồi, chợt hỏi:
– Kia… Nàng là gì của ngươi?
Lý Cáp cũng biết nàng sẽ hỏi vậy, nhẹ nhàng đáp:
– Cũng giống như Thanh Thanh.
Nói xong hắn lại quay sang nhìn vào mắt cô đầu bếp xinh đẹp, trong đầu thầm YY
:” Nàng đang ghen sao?!”
Ngày mùng tám tháng mười, sinh nhất Lý Cáp. Hôm nay hắn mặc bộ trường bào do
Nguyệt Nhi may cho, quả thực cảm thấy so với Hoa Y Viên còn hơn nhiều lắm. Từ
ngày tới sống ở đây Nguyệt Nhi luôn cực kỳ nhu thuận, làm gì cũng theo ý hắn,
hệt như Thiên Thiên, nhưng Thiên Thiên còn nhỏ nhiều chỗ chưa hiểu được, còn
Nguyệt Nhi mọi chuyện liên quan tới Lý Cáp đều làm rất chu đáo, lo lắng cho
hắn mọi thứ như bảo mẫu vậy.
– Tốt lắm, tay nghề của Nguyệt Nhi rất tốt a. Sau này quần áo của ta khỏi cần
mua nữa, nàng cứ may cho ta.
Lý Cáp giang tay cho Thiên Thiên cùng Diễm Nhi chỉnh trang lại.
Thiên Thiên cũng nói:
– Y phục Nguyệt Nhi tỷ làm quả thực có khí chất hơn Hoa Y Viên nhiều.
Nguyệt Nhi được khen ngợi thì trong lòng như mở hội, cười nói:
– Chỉ cần công tử thích Nguyệt Nhi mỗi ngày đều làm cho chàng.
Lý Cáp sửa sang lại vạt áo, nhìn vào gương mà tự nhủ:” Hiên ngang a, mạnh mẽ
a, phong độ a!”.
Buổi tối, trên tiệc rượu, Lý Cáp chiêu đãi tất cả các tay chơi trong thành Hổ
Dương, không tên nào dám không đến.
Tiệc rượu rất náo nhiệt vui vẻ. Ai chúc rượu Lý Cáp cũng tiếp, uống cho tới
quá nửa đêm, không còn tên nào đứng vững được nữa mới cho hạ nhân tới đưa vào
phòng nghỉ cho khách hoặc đưa về nhà.
Lý Cáp uống cũng phải được vài thùng rượu, đi …ái vài cái là hết, không thấy
nửa điểm say. Nhưng về tới phòng ngủ, thấy trong pfong nến đỏ dập dờn thì lại
có chút mê mang.
Đêm nay chính là lúc hắn chấm dứt ba mươi mấy năm xử nam. Đêm nay chính là lúc
hắn có thể ăn được bảo bối Thiên Thiên.
Trong phòng Thiên Thiên đang im lặng ngồi bên giường, khuôn mặt ửng hồng lên
theo ánh nến.
Lý Cáp đóng cửa, đi tới cạnh giường. Thiên Thiên lúc này chỉ khoác một tấm áo
lụa trong suốt mỏng dính.
– Thiên Thiên, đêm nay nàng là của ta rồi.
Lý Cáp lên tiếng trước.
Thiên Thiên ngước đầu lên, đôi mắt nhu tình miên man như làn thu thủy chảy vào
tim hắn.
– Thiên Thiên là của thiếu gia, mãi mãi như vậy.
( Sinh nhật 2 đứa cùng ngày)