Hoàn Khố Đệ Tử – Chương 55: Trở về – Botruyen

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương 55: Trở về

Hổ Dương là một thành phố nổi tiếng phồn hoa, từ thời xưa đã không ít lần được
chọn làm kinh đô, cho với kinh thành hiện tại cũng không thua kém chút nào.

Vọng Thước lâu mặc dù chưa phải nơi tốt nhất trong thành Hổ Dương, nhưng cũng
được coi là một tửu lâu nổi danh cả thiên hạ, đến Hổ Dương thành thì phải tới
Vọng Thước lâu mới được coi là tận ý tận cảnh.

Lúc này trên lầu bốn Vọng Thước lâu, gần cửa sổ có một thiếu nữ mười sáu mười
bảy tuổi. Nàng toàn thân bạch y, dung mạo như tranh vẽ khí chất tựa thiên
tiên, người xung quanh không ai không nhìn tới. Bất quá nhìn đôi mắt lạnh lùng
cùng thanh bội kiếm đặt trên bàn, không kẻ nào dám mon men tới.

Bạch y nữ tử đôi mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút mê man, không
biết đang nghĩ gì.

Tiểu nhị đã là lần thứ tư đem trà tới, mỗi lần nàng gọi trà hắn đều chạy tới
nhanh như cha chết, sau khi đặt trà xuống còn không ngừng ngắm nghía, cho tới
khi nàng nhíu mày hắn mới lập tức bỏ chạy.

– Tiểu nhị.

Bạch y nữ tử chợt gọi.

Tên tiểu nhị giật mình, tay run cả lên, mấy giọt nước cũng văng tung tóe, chỉ
là không một giọt nào chạm được vào y phục nữ tử.

Tiểu nhị hoảng sợ khom người:

– Xin… xin lỗi tiểu thư, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết…

Nhìn bằng mông cũng biết thiếu nữ này không phải loại tôm tép như hắn có thể
đắc tội.

Nàng kia cũng không để ý, nhẹ giọng hỏi:

– Ở thành Hổ Dương này có ai tên Lý Cáp không?

– Lý Cáp?

Tiểu nhị gãi gãi đầu, là thằng nào vậy, nghe quen quen.

– Cái tên này hình như tiểu nhân từng nghe qua… nhưng nhất thời không nhớ
được.

Chợt một thực khách bàn bên nói:

– Lý Cáp? Có phải nhị công tử phủ tổng đốc không?

Nữ tử hai mắt có chút sáng lên, gật đầu:

– Phải rồi, người ta cũng gọi hắn như vậy.

Tiểu nhị nga một tiếng, vội nói:

– Thì ra tiểu thư tìm nhị công tử, tiểu thư nói tục danh của ngài nên tôi
không biết, bình thường làm gì có ai dám gọi như vậy.

Nữ tử gật đầu:

– Vừa rồi ngươi nói cái gì tổng đốc, Lý Cáp là người của phủ tổng đốc?

– Không phải, nhị công tử không phải người làm ở phủ tổng đốc mà chính là con
trai thứ hai của tổng đốc đại nhân, ở thành Hổ Dương này không ai không biết,
nhìn mấy Lưu công tử Tần công tử có vẻ uy phong vậy thôi, chứ đứng trước mặt
Lý nhị công tử thì mồm cũng không dám hé.

– Ồ!

Bạch y nữ tử gật gật đầu, có vẻ suy nghĩ gì đó.

– Tiểu thư muốn tìm nhị công tử sao?

Bạch y nữ tử im lặng không nói.

Tiểu nhị lại tiếp tục thao thao bất tuyệt:

– Nếu tiểu thư tìm nhị công tử thì thật không đúng lúc, nhị công tử hình như
đã đi xa rồi.

– Đi xa? Đi đâu? Khi nào về?

Bạch y nữ tử nhíu đôi mày thanh tú, dáng vẻ càng thêm mê người. Tiểu nhị cũng
không dám nhìn nữa, vội nói:

– Đi cũng được bốn năm năm, còn đi đâu khi nào về thì tiểu nhân làm sao đủ tư
cách biết được.

Bạch y nữ tử ném lại một thỏi bạc, sau đó đi ra khỏi tửu lâu.

Tên hư hỏng kia đi vắng sao? Đi được bốn năm năm rồi cơ à? Hắn đi đâu vậy? Có
nên tới phủ tổng đốc hỏi không nhỉ?

Bạch y nữ tử trong lúc suy nghĩ bất tri bất giác đã ra khỏi thành Hổ Dương.
Thở dài một hơi. Tìm được hắn sau đó thì sao? Giết hắn ư? Ta tìm hắn chẳng lẽ
vì muốn giết hắn?

Mấy canh giờ sau khi bạch y nữ tử rời khỏi Vọng Thước lâu, một thiếu niên
tướng mạo tuấn dật thần thái tiêu dao đang ngồi đó chậm rãi uống rượu.

– Thiên Thiên, nàng xem, cây cầu hỷ thước này vẫn như trước., cảnh sắc xung
quanh cũng không có gì thay đổi, quả là thiên hạ tuyệt cảnh a!

Ngoài Lý Cáp ra còn ai nữa.

Thiên Thiên hiện tại đã trở thành một thiếu nữ thanh tú thoát tục, dáng người
yểu điệu dung mạo thiên kiêu, lúc này nàng ngồi trong lòng hắn ôn nhu nói:

– Thiếu gia đã rất lâu không về nhà rồi.

– Ừ, nhanh thật, ba năm rồi, cuối cùng cũng về lại Hổ Dương. Cảnh vẫn vậy mà
con người đã thay đổi.

Nói xong vuốt má Thiên Thiên cười:

– Chỉ có Thiên Thiên bảo bối của ta nhìn mãi không chán, càng nhìn càng thấy
yêu.

– Thiếu gia, vậy nô tỳ xấu đi rồi sao?

Diễm Nhi vừa rót rượu vừa nũng nịu nói.

Lý Cáp ôm lấy eo nàng cười nói:

– Diễm Nhi của ta làm sao có thể xấu được, thị nữ của ta có ai không phải
tuyệt thế mỹ nhân chứ.

– Buồn nôn.

Tử Nghiên ngồi đối diện bĩu môi nói.

– Tử Nghiên muội ghen rồi.

Thượng Quan Thanh Thanh che miệng cười.

Lý Cáp ồ một tiếng, khuôn mặt giống như vừa hiểu ra điều gì đó.

– Tỷ tỷ làm sao lại hùa vào với tên bại hoại này a.

Tử Nghiên đỏ mặt gắt giọng.

Lý Cáp nắm lấy tay Thanh Thanh, cười nói:

– Thanh Thanh không giúp ta thì giúp ai, ha ha.

Thanh Thanh có chút e thẹn, nhưng vẫn không rút tay lại mặc cho hắn nắm.

Chợt tiếng Ngưu Đại vang lên:

– Thiếu gia, thịt này so với của Tử Nghiên cô nương còn kém xa quá, không có
chút hương vị gì a!

Lý Cáp có chút bất đắc dĩ, ba tên trâu bò này ăn quen Tử Nghiên nấu rồi bây
giờ còn bày đặt kén chọn, ngày xưa có ném cho chúng đống thịt chay( không gia
vị) chúng cũng ăn như thường.

– Nhị công tử, hay là chúng ta về phủ luôn đi, lão gia cùng phu nhân khẳng
định rất nhớ mọi người.

Ông ngoại Lý Cáp hiện mặc dù chưa hoàn toàn khỏi bệnh nhưng cũng đã không còn
nguy hiểm, cho nên Lý Cáp thấy đã tới lúc phải về nhà. Lúc đi mới hơn mười
tuổi, giờ đã là mười sáu, cũng phải về nhà một chút nếu không chỉ sợ sau này
đến cả cha mẹ hắn cũng không nhận ra hắn mất. Hắn cũng tính về nhà luôn, chỉ
là lúc đi qua đây lại nhớ lại kỷ niệm lúc bé, bèn vào ngồi một lúc.

– Chúng ta về phủ thôi, ta cũng nhớ mẫu thân rồi.

Lý Cáp gật đầu dứng dậy.

– Nàng ở dưới lầu.

Đang lúc muốn rời đi, chợt Mạch Đông Khoan lên tiếng.

– Ai cơ?

– Lưu Nguyệt Nhi.

– Nàng… ở dưới lầu?

Lý Cáp sắc mặt có chút cứng nhắc:

– Nàng cũng tới đây?

Mạch Đông Khoan thản nhiên nói:

– Nàng thực sự rất kiên cường.

Lý Cáp ngẩng đầu lên suy nghĩ điều gì đó một hồi lâu.

– Lần này phải nói rõ tất cả.

Lý Cáp quyết định như vậy.

Lý Cáp đã thay đổi rất nhiều về ngoại hình, nhưng khí chất cùng con Đại Phi
bên cạnh thì không ai quên được, do đó ai thấy hắn cũng tự động nhường đường
chào hỏi:

– Nhị công tử đã về.

Lý Cáp gật đầu lấy lệ, đầu còn đang nghĩ làm sao đối diện với Lưu Nguyệt Nhi.
Nếu nàng nhất định quấn lấy hắn thì phải làm sao?

Từ xa một bóng dáng yếu đuối nhỏ bé đứng đợi, nàng mặc một chiếc váy màu lam,
tuy rằng rất xa, nhưng Lý Cáp vẫn cảm thấy sự đau khổ cùng cô đơn trong mắt
nàng, bao nhiêu câu chuẩn bị định nói đều đã quên hết, cả người mềm ra.

– Các ngươi về phủ trước đi.

Lý Cáp phất tay với mọi người.

– Thiếu gia…

Thiên Thiên nhỏ giọng:

– Nguyệt Nhi cô nương rất đáng thương, thiếu gia đừng…

Lý Cáp xoa má nàng nói:

– Được rồi, ta tự biết chừng mực, về nhà gặp mẫu thân ta trước đi.

Ngồi đối diện Lưu Nguyệt Nhi, không ngờ nàng vẫn còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ gì
đó, còn không phát hiện ra sự có mặt của hắn.

Mấy năm không gặp, nàng gầy hơn nhiều, tiều tụy hơn nhiều, đôi mắt có chút hốc
hác, sự cô đơn cùng khổ cực không thể che giấu. Nhìn nàng, nhìn mái tóc đen
kia, nhìn bờ vai gầy yếu kia, nhìn chiếc khăn che mặt, Lý Cáp lại có cảm giác
gì đó rất thân quen.

– Nguyệt Nhi!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.