Tử Nghiên quay đầu lại thì thấy Lý Cáp đang chạy tới cười với mình.
– Tử Nghiên cô nương, sớm như vậy nàng tính đi đâu à?
Lý Cáp vẫn như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Tử Nghiên oán hận liếc hắn một cái, lạnh giọng:
– Ta muốn ra ngoài một chút.
Lý Cáp nói:
– Ra ngoài cũng không cần mang theo hành lý nhiều như vậy chứ.
Tử Nghiên im lặng quay đầu đi.
Lý Cáp bước tới gần nàng, thấp giọng:
– Hôm qua là ta sai, tam cam đoan lần sau nhất định không có chuyện như vậy.
Hơn nữa nàng còn chưa có Phách Vương ngư mà.
Tử Nghiên ánh mắt phức tạp nhìn Lý Cáp, chợt cười lạnh nói:
– Công tử bây giờ còn dám ăn đồ ta nấu sao?
Câu nói rất có ý tứ thách thức.
Lý Cáp sững sờ, sau đó lập tức cười lớn:
– Nàng nếu muốn hạ độc thì cứ việc, chỉ là hạ mình ta thôi, đừng liên lụy
người khác.
Ngoài Vân Lâm cùng Mạch Đông Khoan không ai biết Lý Cáp có bách độc bách xâm.
Cuối cùng Tử Nghiên cũng không đi nữa, quay về chuẩn bị điểm tâm cho mọi
người.
Lúc ăn cơm Tử Nghiên luôn dùng một loại ánh mắt âm tàn nhìn Lý Cáp, cười lạnh
liên tục nhìn bát cơm trong tay hắn.
Lý Cáp một chút cũng không sợ, vô cùng thích thú ăn, khiến trong lòng Tử
Nghiên cũng ngạc nhiên, mặc dù nàng chưa hạ độc nhưng loại công tử ăn chơi
trác táng như Lý Cáp thì sợ nhất chính là chết, làm sao hắn tự tin như vậy,
chẳng lẽ hắn thực cho rằng nàng không dám hạ độc sao?
Vài ngày tiếp theo, hai người vẫn giữ thái độ như vậy, mặc dù không lộ cái gì
ra ngoài, nhưng chính như thế lại làm người ta cảm thấy đáng ngờ. Cứ một bên
cười lạnh một bên cười mỉm, giống như làm ám hiệu với nhau vậy.
– Thiếu gia, người nhìn trúng Tử Nghiên tỷ tỷ có phải không?
Lúc cùng Lý Cáp tắm Thiên Thiên đột nhiên hỏi.
– Ta chỉ nhìn trúng đồ ăn nàng ta làm thôi.
Lý Cáp nằm trong bồn nước nóng vẻ mặt hưởng thụ nói.
– Nhưng sao nô tỳ thấy Tử Nghiên tỷ đối với thiếu gia có gì đó lạ lạ?!
Thiên Thiên chu miệng nói, vẻ mặt ngẫm nghĩ rất đáng yêu.
Lý Cáp ôm nàng vào hôn một cái lên đôi môi nhỏ rồi nói:
– Vì thiếu gia ta đẹp trai quá ấy mà.
Ngày hôm đó Lý Cáp ngồi xem Diễm Nhi khiêu vũ, Thiên Thiên bưng lên một mâm đồ
điểm tâm lót dạ.
– Thiếu gia, đây là Tử Nghiên tỷ đặc biệt chuẩn bị, nói chỉ có thể để cho
mình người ăn thôi, Thiên Thiên cũng không được ăn.
Lý Cáp lông mày nhướng lên, nhìn ra cửa thì thấy một đạo thân ảnh màu tím đang
đứng đó. Lý Cáp mỉm cười, cầm món bánh điểm tâm lên cho ngay vào miệng không
chút băn khoăn.
– Ngon lắm, thủ nghệ Tử Nghiên cô nương càng ngày càng tốt a.
Lý Cáp ăn xong còn tấm tắc khen, bên kia Tử Nghiên không ngừng cười lạnh.
Chỉ là, ăn hết nửa mâm điểm tâm, Lý Cáp vẫn nhàn nhã lấy tăm xỉa răng xem
khiêu vũ, không thấy có gì khác biệt, điều này khiến Tử Nghiên vô cùng kinh
ngạc.
– Tiểu tử, biết hưởng thụ quá nhỉ.
Không cần nhìn cũng biết là Mạch Đông Khoan.
Thiên Thiên liền lấy thêm một cái ghế để bên cạnh cho lão ngồi.
Mạch Đông Khoan đi tới cười:
– Nghe nói ngươi mời được nữ trù phòng đệ nhị thiên hạ, điểm tâm này do nàng
ta làm phải không, để ta nếm thử.
Lý Cáp cười cười nhìn lão, nếu Mạch Đông Khoan để ý thì nhất định sẽ nói:” Mặt
gian như vậy nhất định là muốn hãm hại người khác đây mà!”. Chỉ là lão Mạch
đang nhìn chằm chằm mâm điểm tâm, cứ như vậy cầm một khối bánh bỏ vào miệng.
Vừa ăn vừa ngồi dựa vào ghế.
– Không sai, rất ngon, không hổ danh đệ nhị trù phòng.
Lý Cáp vẫn thích thú nhìn Mạch Đông Khoan, nhìn lão nuốt miếng thức ăn xuống,
thầm nghĩ:” Nha đầu kia không biết sẽ cho cái gì vào đồ ăn nhi?”
Lý Cáp xỉa xỉa răng hỏi:
– Ăn ngon lắm sao sư phụ?
– Ngon lắm.
Mạch Đông Khoan sảng khoái đáp, chợt nhận ra nụ cười tà ác của Lý Cáp, hơi
chột dạ hỏi lại:
– Có vấn đề gì sao?
Lý Cáp cười cười ôm Thiên Thiên vào lòng vuốt ve, thản nhiên nói:
– Có vấn đề gì thì phải hỏi Tư Đồ sư phụ mới biết được.
Mạch Đông Khoan đã nhận ra có chỗ bất ổn, chỉ là cơ thể còn chưa có phản ứng
gì.
– A…
Chợt Mạch Đông Khoan căng mắt ra, hai tay ôm bụng.
– Sư phụ, ngươi có di ngôn gì không ta sẽ truyền đạt lại cho.
Lý Cáp một bên bẹo má Thiên Thiên một bên cáp cáp nói.
– Này…
Mạch Đông Khoan mồ hôi toát như tắm.
– Bụng ta… đau quá…
Đúng là bụng lão đang đau một cách quằn quại.
– Sư phụ, việc này cũng không thể trách Tử Nghiên cô nương, chỉ có thể trách
ta. Nhưng mà thôi đồ đệ làm sư phụ chịu cũng là hợp lý, hơn nữa đồ nhi còn trẻ
còn nhiều sự đời chưa hưởng thụ, thôi thì sư phụ chịu khó đi trước vậy. Sau
này đệ tử sẽ chăm chỉ đốt tiền vàng mã. À phải, nghe nói dưới suối vàng cũng
nhiều âm hồn ma nữ xinh xắn lắm, chắc là cũng đủ cho sư phụ dùng rồi…
– Lải nhải cái rắm gì rứa, nhà vệ sinh ở đâu?!
Mạch Đông Khoan nghẹn giọng nói, làm sao ta lại tìm được tên đồ đệ trời đánh
như vậy.
Lý Cáp chỉ chỉ ra về một hướng.
Mạch Đông Khoan chạy như bay ra khỏi căn phòng, ngay cả khinh công thượng thừa
cũng sử ra.
– Sư phụ, cẩn thận kẻo ngã, cáp cáp!
Bên cạnh Thiên Thiên tròn mắt mà nhìn, còn Tử Nghiên ở ngoài cửa vừa buồn cười
vừa kinh hãi. Làm sao họ Lý kia ăn vào không việc gì, đến sư phụ y là cao thủ
còn không chịu được nữa…
Lý Cáp liếc về phía Tử Nghiên cười. “Không sai, Tử Nghiên đúng là ngoài mặt
cứng rắn nhưng bản tâm lương thiện, làm sao nỡ hại tính mạng ta… Chỉ khổ cho
lão sư phụ, cáp cáp!”
Một ngày này Mạch Đông Khoan cơ hồ đã ra vào nhà vệ sinh tới ba chục lần có
lẻ, chân tay đã mềm nhũn. Ôi, còn đâu một đời cao thủ!
Bất quá lão cũng không trách Tử Nghiên, lão biết nhất định là tên đồ đệ trời
đánh kia giở trò nên người ta mới cho thuốc xổ vào điểm tâm như vậy. Từ đó bữa
ăn của Lý Cáp lão ta cũng không dám ăn chực nữa, thậm chí uống chén trà còn có
cảm giác sợ hãi.
Có một ngày, lúc giữa trưa đồ ăn được mang lên, nhìn qua Lý Cáp liền biết là
Vương sư phụ làm, mà Tử Nghiên cũng không thấy đâu.
– Tử Nghiên cô nương đâu?
Lý Cáp ngoắc Lý Đông lại hỏi. Nếu nàng mà chạy thì nhất định phải sai người
bắt lại. Tìm đâu ra nữ đầu bếp vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như vậy? Tử Nghiên
chỉ có thể cho ta hảo hảo nuôi dưỡng, cho dù là hoàng đế tới đây cũng cút.
Lý Đông vội đáp:
– Thiếu gia, Tư Đồ sư phụ mới bị bệnh, đang nằm nghỉ ngơi.
– Bệnh? Bệnh gì, nghiêm trọng không? Gọi đại phu chưa?
– Là bị nhiễm phong hàn, không nặng lắm, đã cho mời đại phu, uống xong mấy
thang thuốc thì nàng ngủ rồi.
Lý Đông đáp.
Ăn trưa xong, Thiên Thiên bưng thuốc cho Tử Nghiên, không ngờ lại thấy Lý Cáp
đứng ở cửa, tò mò hỏi:
– Thiếu gia tìm Tử Nghiên tỷ sao, sao lại đứng đó mà không vào a?
Lý Cáp bước tới đưa tay ra nói:
– Để ta đem thuốc vào cho.
Thiên Thiên lập tức đưa khay thuốc cho hắn, không chút nghi ngờ nào nói:
– Vậy thiếu gia vào đưa thuốc cho Tử Nghiên tỷ nha. Tử Nghiên tỷ có phúc
thật, đây là lần đầu tiên thiếu gia quan tâm tới người khác như vậy…
Giọng nàng càng về sau càng nhỏ. Không ngờ cũng biết ghen, yêu quá cơ. Lý Cáp
hôn vào môi nàng một cái cười nói:
– Hay tối nào thiếu gia cũng hầu hạ Thiên Thiên đi ngủ có được không?
Lý Cáp ha hả cười, Thiên Thiên đúng là đáng yêu quá nha.
Thiên Thiên đỏ mặt nũng nịu:
– Thiếu gia toàn khi dễ Thiên Thiên… A, thiếu gia mau vào đi kẻo thuốc
nguội mất.