Hoàn Khố Đệ Tử – Chương 52: Cầm thú – Botruyen

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương 52: Cầm thú

Từ cái lỗ nhỏ nhìn vào, Lý Cáp thấy được một nữ tử nằm ngửa trên giường, chân
duỗi thẳng, hai tay đặt chéo trên bụng.

Lý Cáp nhìn thấy vậy không khỏi run lên một cái, một cỗ hàn khí xông từ lưng
lên tận đỉnh đầu.

Tại sao hắn lại run lên, đáng ra nhìn trộm nữ nhân thì phải phấn khích mới
đúng.

Đó là vì nữ tử này đang không mặc chút quần áo nào, khỏa thân nằm trên giường,
ngoài mái tóc dài màu đen thì toàn thân một màu trắng nõn.

Như vậy chẳng phải càng tốt sao, nhìn trộm nữ tử không mặc quần áo chẳng phải
đúng ý hắn sao?

Mấu chốt ở đây chính là, nữ tử kia ngay cả khuôn mặt cũng trắng như tuyết,
không nhìn thấy mắt mũi miệng đâu.

Lý Cáp nhìn mà kinh hãi, bên trong rõ ràng là Tư Đồ Tử Nghiên, như thế nào
lại… AAA, chẳng lẽ nàng chính là con ma không mặt, ban ngày hóa thân thành
một nữ tử xinh đẹp để lừa gạt nam nhân…

Lý Cáp khó khăn nuốt nước miếng một cái, thực sự hắn trong đầu đang có ý định
bỏ chạy, chạy về chui vào chăn ôm Thiên Thiên cho đỡ sợ… À không, chạy đi
tìm Tam Ngưu tử chiến với con ma này một trận mới đúng.

Chỉ là nghĩ lại một chút, con ma này dáng người mê hoặc như vậy, ngực vểnh
mông cong, làn da lại trắng mịn… Hay là cứ vào xem một chút, biết đâu lại là
con ma tốt bụng…

Lý Cáp lấy ngón tay ấn nhẹ vào cửa, phát hiện cửa khóa. Hắn bèn chạy tới nhà
bếp lấy một con dao con, chạy tới xuyên thanh dao qua khe cửa, nhẹ nhàng gạt
chốt cửa ra, lén lén lút lút đi vào.

Rón chân bước vào, Lý Cáp nhìn thấy giữa nhà là một thùng nước tắm còn đang
bốc hơi, hương hoa tỏa ra nhẹ nhàng khiến hắn hơi ngây ra một chút. Lại đảo
mắt tới người nữ tử kia, hắn kinh hỉ phát hiện thì ra không phải là không có
mặt mà là nàng đang đắp lên mặt mình một lớp kem màu trắng, có lẽ là kem dưỡng
da.

Lúc này Tử Nghiên toàn thân không mảnh vải, khuôn mặt được che phủ bởi lớp kem
chỉ có tai và mũi là lộ ra, hai mắt nhắm nghiền. Nghĩ tới ban nãy nghi ngờ
nàng là con ma không mặt Lý Cáp không khỏi cười ngượng, suýt thì bật ra thành
tiếng.

Tựa hồ nghe được phong thanh, Tử Nghiên hơi giật mình, đưa tai cố lắng nghe
động tĩnh xung quanh.

Lúc này Lý Cáp mới nghiền ngẫm ngắm thân thể Tử Nghiên. Đôi ngọc nhũ vươn cao
lên rất kiêu ngạo, không quá lớn cũng không quá nhỏ, nhìn rất vừa tay, hai hạt
đậu hồng tươi rung rinh ướt át. Vùng eo nhỏ đến kinh người, vừa thon lại vừa
nuột nà, nhìn xuống dưới là tới cái khe huyền bí được một đám rừng rậm bao
phủ. Xuống tí nữa, tiếc là cái khe suối do Lý Cáp tưởng tượng đã bị hai bàn
tay Tử Nghiên che đi.

Lý Cáp đang tuổi dậy thì, nhìn thấy cảnh này lập tức hạ thân bành trước, Long
Vật trỗi dậy.

Ánh mắt hắn đỏ lên, dục hỏa bùng lên khắp người, tiếng hít thở dồn dập khó
khăn đã gây chú ý tới Tử Nghiên.

Tích tụ bao nhiêu năm, một khi phát ra thì không cách nào ngăn cản. Tuy rằng
thời gian gần đây Thiên Thiên có dùng miệng giúp hắn, nhưng dù sao cũng chỉ là
dùng miệng, hơn nữa Thiên Thiên còn chưa phát triển hoàn toàn, không thể hấp
dẫn người ta như Tử Nghiên.

Tử Nghiên run người một cái, có thể khẳng định có người đang ở gần. Nàng lập
tức tháo bỏ lớp kem trên mặt, quay sang nhìn.

– Aaaa.. Ưmmm…

Phát hiện ra Lý Cáp Tử Nghiên liền kinh hoảng cực độ, đang muốn thét lên thì
Lý Cáp cả người giống như một con thú vồ tới, nằm đè lên thân thể trần truồng
của nàng, điên cuồng hôn vào môi nàng.

– A!

Tử Nghiên rốt cuộc có thể kêu lên, đó là vì Lý Cáp đã không hôn nàng nữa, mà
hắn đang cúi xuống há miệng ngậm lấy một bên nhũ phong của nàng, một tay nắm
lấy bên còn lại mà nắn bóp. Tử Nghiên kinh hoảng cực độ, quên cả la hét nữa,
hai tay cố gắng đẩy vai Lý Cáp ra, đôi chân trần quặp chặt lại, run rẩy cầu
xin:

– Lý công tử… Ngươi… ngươi muốn gì… Mau buông ta ra…A… Không
muốn… Buông ta ra…

Lý Cáp nòng nọc thượng não, mặc cho nàng giãy dụa la hét, hắn vẫn ngấu nghiến
nhai nuốt một bên nhũ phong của nàng. Sau đó cảm thấy không đủ, Lý Cáp dùng
sức banh hai chân nàng ra. Tử Nghiên chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm, làm
sao có thể phản kháng. Khe suối thần bí hiện ra trước mắt, Lý Cáp dục hỏa càng
vượng, mạnh mẽ cúi đầu xuống áp miệng vào mà mút.

– Aaa…

Tử Nghiên giật nảy người, một xử nữ trước nay luôn giữ lễ tiết như nàng làm
sao đã gặp chuyện như thế này bao giờ, hai hàng nước mắt chảy dài xuống.

– Không… đừng mà… xin ngươi…

Tử Nghiên nức nở khóc, nhưng lại không dám to tiếng, cũng đã bị làm đến như
vậy rồi, bây giờ to tiếng chỉ khiến người ta kéo tới xem chứ chẳng hay ho gì.

Lý Cáp vừa ngấu nghiến mút mát vừa dùng hai tay ra sức nhào nặn hai ngọn nhũ
phong. Tiếng nước miếng chít chít vang lên khiến cả căn phòng tràn ngập khí vị
dâm dục.

– Đừng mà…

Tiếng van xin yếu dần, chuyển thành tiếng nỉ non của một oán phụ. Nàng biết có
lẽ qua đêm nay mình sẽ không còn là thiếu nữ nữa.

Lý Cáp đã nếm đủ ngọc dịch, liền nhào lên cởi sạch quần áo của bản thân, vòng
tay ra ôm chặt lấy bờ lưng nuột nà của Tử Nghiên, hạ thân muốn thúc tới bắt
đầu trận chiến.

Chợt ngoài phòng lúc này vang lên tiếng của Thiên Thiên:

– Lý Bình, thiếu gia đâu?

Lý Bình trả lời:

– Nô tài hình như vừa thấy công tử tản bộ trong hoa viên, bây giờ thì không
thấy đâu nữa.

– Được rồi, vậy ta đi tim tiếp vậy.

Lý Cáp tiểu đệ đệ đã vào trong huyệt động được một đốt ngón tay thì khựng lại,
ngơ ngơ ngác ngác nhìn lên, thấy Tư Đồ Tử Nghiên khuôn mặt tràn ngập nước mắt,
trên người nàng nhiều chỗ đã bị sưng lên vì hành động quá kịch liệt vừa rồi,
ngay cả hai ngọn nhũ phong cũng ửng đỏ, lại nhớ tới Thiên Thiên… Lý Cáp dục
hỏa chợt tan biến, tỉnh táo trở lại.

Kiếp trước đã đợi hai mươi năm, kiếp này cũng đã mười bốn năm, chẳng lẽ không
thể đợi thêm một năm nữa? Làm sao ta lại đi cưỡng hiếp nữ tử này? Chẳng lẽ ta
đúng là loại cầm thú kia?

Lý Cáp rút tiểu đệ ra khỏi cửa động của Tử Nghiên, ngồi phệt ra mà thở hổn
hển.

Hắn đưa tay lên lau đi hàng nước mắt trên khuông mặt Tử Nghiên, nhưng vừa lau
xong thì nước mắt lại chảy ra tiếp, nàng vẫn chưa qua cơn hoảng loạn, miệng
vẫn lẩm bẩm:” Đừng… đừng làm vậy với ta… xin ngươi…”. Nhìn đôi mắt đẹp
đã dại đi, Lý Cáp không khỏi thở dài một hơi.

Đặt nàng nằm ngay ngắn lại, lấy chăn phủ lên tấm thân nhỏ bé, Lý Cáp xoay
người nhỏ giọng nói:

– Xin lỗi.

Lý Cáp cho gọi Đại Ngưu tới.

– Đêm nay ngươi canh ngoài cửa, cẩn thận động tĩnh trong phòng, bằng mọi giá
không được để nàng tự vẫn, hiểu không?

Ngưu Đại ngốc ngốc gật đầu:

– Vâng, tiểu nhân biết rồi. Nhưng làm sao Tử Nghiên cô nương…

– Không phải chuyện của ngươi. Còn nữa, sáng mai nếu nàng muốn bỏ đi phải
ngăn lại, báo cho ta biết, rõ chưa?

Lý Cáp ngắt lời.

– Đã rõ thưa thiếu gia.

Lý Cáp thở dài nhìn cửa phòng, xoay người bước đi.

Một đêm mất ngủ.

Sáng hôm sau, Lý Cáp tỉnh lại, lập tức tới trước cửa phòng Tử Nghiên, vừa lúc
nàng đang từ trong đi ra, bị Ngưu Đại ngăn lại.

Nàng muốn đi à?

Lý Cáp nói với vẻ mặt buồn phiền, khiến người ta có cảm giác nếu Tử Nghiên
muốn đi thì hắn sẽ lập tức để nàng đi. Nhưng ai biết được trong lòng hắn đang
điên cuồng hò hét:” Đừng hòng, nàng cả đời này là của ta rồi!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.