Lý Cáp ngồi đối diện với Tư Đồ Tử Nghiên. Quan sát một chút, thiếu nữ trước
mặt chừng mười bảy mười tám tuổi, một thân tử y thướt tha, dáng người thon thả
mềm mại, tướng mão thanh tú ôn nhu, mái tóc dài cột lên bằng cây mộc trâm giản
dị, nhìn qua có cảm giác giống một cô thôn nữ, lại có chút khí chất tự nhiên
ung dung.
– Vị này là Tử Nghiên cô nương phải không? Tại hạ Lý Cáp hân hạnh gặp mặt.
Lý Cáp mỉm cười mở lời trước.
Tư Đồ Tử Nghiên nghe Lý Cáp gọi hẳn tên mình như vậy thì có chút khó chịu,
nhưng vẫn cười nói:
– Lý công tử cho mời Tử Nghiên tới đây, vậy hẳn là đã chuẩn bị được thứ mà
tiểu nữ cần?
Thật ra Lý Cáp gọi thẳng tên nàng không phải là vì hắn có ý với nàng, mặc dù
Tư Đồ Tử Nghiên rất có tư sắc, nhưng bên cạnh Lý Cáp hắn mỹ nữ cũng không
thiếu. Hắn gọi như vậy là vì hắn cảm thấy nghe êm tai hơn so với gọi “Tư Đồ cô
nương” thôi.
– Đã mời Tử Nghiên cô nương tới thì chắc chắn là phải chuẩn bị lễ vật kia cho
tốt. Tại hạ đã sai người về lấy, lát nữa sẽ xuất hiện.
Tử Nghiên nghe vậy thì im lặng, nhấc tách trà lên nhấp một ngụm.
Lý Cáp ngả người ra dựa vào ghế, Thiên Thiên liền đứng ra sau lưng hắn đấm
bóp.
Tư Đồ Tử Nghiên lơ đãng liếc về phía Lý Cáp một cái, đúng hơn là liếc nhìn
chén trà mà nha hoàn đang rót cho hắn.
– Không nghĩ tới thì ra Tử Nghiên cô nương không chỉ tinh thông trù nghệ mà
ngay cả trà đạo cũng am hiểu như vậy.
Nói xong nhìn về phía tay nàng đang cầm chén trà. Không phải nói làm đầu bếp
thì ngón tay thường to hơn bình thường sao, thế nào mà tay của Tử Nghiên kia
lại nhỏ như vậy, nhìn qua không khác tay Thiên Thiên là bao.
Tư Đồ Tử Nghiên thản nhiên nói:
– Trù nghệ và trà đạo đều có liên quan tới nhau, thế gian vạn vật cũng là như
vậy, ngộ được một đạo thì sẽ ngộ được các đạo còn lại.
Lý Cáp đầu một mớ bòng bong, miễn cưỡng hỏi:
– Nói vậy Tử Nghiên cô nương hẳn là đã ngộ ra cảnh giới chí tôn của trù nghệ?
Tử Nghiên mỉm cười lắc đầu:
– Tất nhiên là chưa, Tử Nghiên cùng lắm cũng chỉ xem là tiểu trù, khoảng cách
tới đại đạo còn xa lắm. Chẳng qua muốn bình phẩn một chút về loại trà này thì
cũng miễn cưỡng có thể.
Lúc này Ngưu Nhị Ngưu Tam đi vào, khiêng theo một cái thùng nước có chút tanh
tưởi đặt vào giữa sân:
– Chủ nhân, còn cá đây.
Lý Cáp gật đầu, nói với Tử Đồ Tử Nghiên:
– Tử Nghiên cô nương, mời!
Tử Nghiên mục tú nhướng lên, mặc dù chưa nhìn vào nhưng khẳng định Phách Vương
Ngư làm sao có thể cho vào trong cái thùng nước nhỏ như vậy, liền lạnh giọng:
– Công tử muốn gạt Tử Nghiên sao?
Lý Cáp mặt không đổi sắc nói:
– Bản công tử nói lời giữ lời, cô nương xem qua rồi hãy nói.
Tư Đồ Tử Nghiên bước lên trước nhìn vào, không ngờ đúng là loại cá đó, chỉ
là… toàn cá con đang tung tăng bơi qua bơi lại.
– Đây cũng là Phách Vương Ngư?
– Đúng là nó rồi, nhưng… sao nhỏ như vậy a?
Tư Đồ Tử Nghiên vô cùng kinh ngạc nhìn đàn cá con, về ngoại hình thì không lẫn
vào đâu được, nhưng về kích thước…
Lý Cáp cười nói:
– Tử Nghiên cô nương lúc trước nói là muốn Phách Vương Ngư, cũng không có nói
là muốn cá trưởng thành hay cá mới sinh, vậy tại hạ cứ chọn cá mới sinh về cho
được nhiều, sau này nó lớn chẳng phải cũng vậy sao?
Lý Cáp có chút bần tiện nói.
Hừ, chả thế thì sao, cá mập loại lớn nghĩ dễ bắt lắm sao, huống hồ ở mấy vùng
duyên hải người ta gặp loài cá này còn coi nó là Ngư thần nữa, làm gì có ai
dám ra bắt. Thực ra nếu muốn thì cũng không phải không bắt được, chỉ là bổn
công tử không rảnh.
Lý Cáp thấy vẻ kinh ngạc của Tử Nghiên thì cười nói:
– Tử Nghiên cô nương bây giờ tính thế nào?
Tư Đồ Tử Nghiên nhíu mày, nhìn đàn cá con trong nước, hồi lâu không nói câu
nào, bàn tay nhỏ nhắn hết nắm lại thả, có vẻ đang đấu tranh tư tưởng rất kịch
liệt.
– Lời ta nói ta sẽ giữ, nhưng… đám cá con này còn nhỏ quá, thịt quá mềm,
không thích hợp để làm món ăn mà ta muốn…
Nàng biết Lý Cáp chính là chơi xấu, tìm kẽ hở mà lách vào, nhưng cũng chẳng
biết làm sao, ai bảo mình chủ quan quá.
Lý Cáp nghe vậy mặt biến sắc, chuyển ngay sang bản tính lưu manh:
– Ta mặc kệ, bổn công tử đã tìm cho nàng Phách Vương ngư, nàng phải làm đầu
bếp cho phủ ta hai năm.
Tư Đồ Tử Nghiên cắn nhẹ môi dưới, im lặng nhìn Lý Cáp, đôi mắt long lanh dễ
thương cứ như muốn đâm vào mặt hắn.
Lý Cáp bị ánh mắt đó làm cho chột dạ, khó khăn nói:
– Này… vì cái gì nhất định phải là Phách Vương Ngư trưởng thành? Nàng muốn
làm cho ai ăn?
– Tư Nghiên phải tham gia cuộc thi ngự trù năm năm một lần, món Phách Vương
Ngư này chắc chắn có thể giành giải nhất, chỉ là nguyên liệu Phách Vương Ngư
quá khó tìm…
– Thi đấu Ngự trù, Ngự trù thì có gì hay, không bằng làm đầu bếp riêng cho
bổn công tử, cam đoan với nàng phần thưởng nhiều gấp bội so với ngự trù ở kinh
thành, có được không?
Tư Đồ Tử Nghiên im lặng không nói, nhưng khuôn mặt hiện rõ ba chữ:” Ta không
thèm”.
Lý Cáp bất lực nói:
– Thôi được rồi, nàng cứ làm đầu bếp riêng cho ta, trong hai năm ta cam đoan
sẽ tìm cho nàng Phách Vương Ngư, được không?
Tư Đồ Tử Nghiên lại chuyển sang ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn. Đầu năm nay kẻ lừa
đảo nhiều lắm, nhất là thiếu nữ như nàng ra đường càng phải cẩn thận mới được.
Lý Cáp hừ một tiếng nói:
– Bổn công tử còn phải gạt nàng sao, thân phận ta thế nào mà lại đi nuốt lời
với một cô nương chứ?!
“Cái đấy cũng khó nói lắm…” Tư Đồ Tử Nghiên nghĩ vậy nhưng không dám nói ra.
Nàng hiện tại cũng chẳng còn cách nào, nếu Lý nhị công tử còn không tìm được
Phách Vương Ngư thì cũng chẳng còn ai có thể giúp nàng nữa. Lại nói, cứ cho là
hắn gạt nàng, thì bây giờ nàng muốn đi cũng là điều không thể, nhìn cái bản
mặt tên kia nếu nàng mà từ chối thế nào hắn cũng giở thủ đoạn ép người.
Suy nghĩ một hồi rốt cuộc Tư Đồ Tử Nghiên bèn gật đầu, nhưng vẫn không quên
nói thêm một câu:
– Công tử nhất định phải giữ lời đó, bằng không… bằng không…
Thực sự nàng cũng không biết nếu hắn nuốt lời thì bản thân có thể làm gì.
Lý Cáp cười to:
– Bằng không nàng cứ hạ độc vào thức ăn là được!
Hắn nói vậy nhưng cũng thầm nghĩ tiểu nữ này tuy tính cách kiên cường nhưng
xem ra cũng là bản tính lương thiện đơn thuần.
Vì thế từ đó về sau Lý Cáp mở thêm một biệt viện để Tử Nghiên nấu nướng.
Đúng là thiên hạ đệ nhị trù phòng, đồ ăn làm ra không chỉ ngon hơn Vương sư
phó mà còn rất hợp khẩu vị mọi người.
Ăn xong một bữa, Lý Cáp vỗ bụng ngồi nghĩ ngơi, lòng hoan hỉ, vừa xỉa răng vừa
nghĩ:
– Một con cá mập đổi lấy một bảo bối, đáng giá lắm a! Không được, nhất định
phải giữ nàng lại bên cạnh, hoàng đế gì gì đó đi gặp quỷ đi.
Tử Nghiên ở gần Lý Cáp lâu ngày cũng nhận ra Lý Nhị công tử này không đơn
giản. Bên người hắn nếu không phải tài nữ xuất chúng thì cũng là võ lâm cao
thủ, đến ngay cả con chó mà cũng còn to hơn cả người bình thường, nếu bảo nó
ăn được cả hổ thì nàng cũng không bất ngờ.
Càng ở lâu Tử Nghiên càng muốn hiểu rõ con người Lý Cáp, nhưng càng tìm hiểu
nàng càng cảm thấy mờ mịt.
Bất tri bất giác Lý Cáp đã tiến vào ngủ đông trong trái tim nàng từ lúc nào mà
chính nàng cũng không biết.
Một buổi tối như bao tối khác, Lý Cáp rảnh rỗi tính tới chỗ Tử Nghiên chơi.
Gõ cửa, không có ai ra mở.
“Chẳng lẽ nàng về ngủ rồi, làm sao sớm như vậy a?”
Gõ cái nữa.
– Ai?
Từ trong phòng vọng ra một thanh âm có vẻ rầu rĩ.
Lý Cáp kỳ quái hỏi vào:
– Tử Nghiên cô nương, nàng không sao đó chứ?
– Ta không sao.
– Hay là để ta vào xem giúp?
– Tử Nghiên có chút bất tiện, xin nhị công tử thứ lỗi.
Lý Cáp nghĩ nghĩ, bèn quay lưng rời đi, nhưng sau đó lại quay lại. Không được,
không tìm hiểu rõ chuyện này thế nào đêm nay hắn cũng mất ngủ nha!
Dán tia lên cửa, Lý Cáp cố nghe ngóng, nghe không được, hắn bèn thấm nước
miếng lên tay, sao đó chọt một cái vào giấy dán cửa.
Ách, sao nó không thủng giống trong phim? Cứ đêm thêm phát nữa.
Hay lắm, thủng rồi.
Đưa mắt nhìn qua cái lỗ, Lý Cáp không khỏi sắc mặt đại biến.