Đêm đó nằm trên giường Lý Cáp đầu tràn ngập tâm sự. Ánh mắt Lưu Nguyệt Nhi
luôn hiện hữu trong đầu hắn, rồi lại tới hình ảnh vết bớt con rết cực kỳ kinh
người kia, khiến lòng hắn phức tạp vô cùng.
Một lát sau Thiên Thiên cởi ngoại y rồi mò lên giường, chui vào lòng hắn, vuốt
ve hai má hắn ôn nhu nói:
– Thiếu gia, người đang nghĩ tới Lưu gia tiểu thư phải không?
Lý Cáp nghe vậy không khỏi sửng sốt, nhìn sang đôi mắt trong trẻo như dòng
nước mùa thu( hay ngắn gọn hơn là thu thủy) của Thiên Thiên, hắn cảm thấy
trong lòng nhẹ nhõm hơn không ít.
Thiên Thiên co người lại như con mèo con nằm trong ngực hắn, nhỏ giọng nói:
– Thiếu gia hôm nay rất khác với mọi ngày…
Nói tới đó nàng đưa đầu ngón tay nhỏ xinh lên khẽ kéo hai hàng lông mày của Lý
Cáp ra.
– Lông mày thiếu gia hôm nay lúc nào cũng nhíu lại, phải dãn ra mới tốt.
– Thiên Thiên có thể cảm giác được, thiếu gia hình như có chút… yêu thích
Lưu tiểu thư.
Thiên Thiên vẫn ôn nhu nói.
Lý Cáp thở dài:
– Thích… có lẽ chưa tới mức đó, nhưng thương thì có lẽ là đúng. Ta cảm thấy
nàng thật đáng thương, nhưng mà… Aiii, Trước đây ta tự cho rằng bản thân dù
không phải chính nhân quân tử thì cũng không phải kẻ tiểu nhân háo sắc tầm
thường, nhưng bây giờ ta mới biết thì ra mình cũng chỉ là một kẻ chẳng ra gì
, nếu không có cái mác nhị công tử của Lý gia chắc ta cũng chỉ giống mấy kẻ
lưu manh ngoài đường.
Thiên Thiên vội đưa tay che miệng hắn, dụi đầu vào má hắn nói:
– Làm sao có thể, trong mắt Thiên Thiên thiếu gia vẫn là người tốt nhất.
Lý Cáp đầu vẫn lùng bùng, mơ mơ hồ hồ, miệng lẩm bẩm:
– Ta không biết nữa… có lẽ thích… mà có lẽ không… A… Ách, Thiên
Thiên?!
Đang mơ hồ chợt Lý Cáp giật nảy mình, quay phắt sang nhìn Thiên Thiên. Tiểu
nữu này như thế nào lại… lại… lại nắm lấy mệnh căn của mình a!
Lý Cáp quay sang thì thấy Thiên Thiên mặt phấn đỏ bừng, đôi mắt long lanh ẩn
chứa chút kiều mỵ động lòng người, càng nhìn càng bị mê hoặc.
Lý Cáp ngừng cả thở, hạ thân lập tức bành trướng giống như Ngạc Ngư xuất thủy.
Phía trên một tay đưa ra nắm lấy một con tiểu bạch thỏ, nhẹ nhàng xoa nắn vài
cái, cả thân người đè lên người Thiên Thiên, hung hăng hôn mạnh vào một nàng,
ra sức mút lấy đầu lưỡi nàng, đôi bên quấn chặt lấy nhau không dời.
Hôn cho tới khi Thiên Thiên có chút khó thở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên Lý
Cáp mới buông nàng ra. Sau đó hắn đặt nàng nằm lên ngực mình, lấy mũi dí vào
mũi nàng cưng chiều nói:
– Tiểu yêu tinh, sau này không được đùa với lửa a, thiếu gia ngươi cũng không
phải là hòa thượng đâu, mà cho dù là hòa thượng đi chăng nữa cũng có lúc không
nhịn nổi mất. ( Ý nó nhắc tới Nhục bồ đoàn )
Bất quá Thiên Thiên cũng không để lời của hắn vào đầu, thân hình mềm mại như
con rắn nhỏ trườn trên người hắn, đôi tay thon trắng vuốt ve khắp thân thể từ
cổ, ngực cho đến thắt lưng rồi xuống tới…
Lý Cáp nòng nọc thượng não, mặc dù không thể phá thân Thiên Thiên ngay như
cũng không thể không làm gì. Hắn bèn ôm chặt lấy người Thiên Thiên, đưa tay
xuống bóp lấy kiều đồn của nàng, vừa xoa vừa uốn nắn ra đủ các hình dạng.
Bị Lý Cáp xoa nắn như vậy cũng không phải lần đầu, đôi mắt Thiên Thiên càng
tỏa ra thêm nhiều mị lực, đôi môi nhỏ hồng hào hôn lên từng chỗ trên khuôn mắt
hắn, bàn tay đang nắm thanh sắt kia cũng nhẹ nhàng lên xuống.
Lý Cáp dần cảm thấy chỉ xoa bóp kiều đồn là không đủ, bèn đẩy người nàng lên
một chút, dùng răng cắn vào cái dây yếm rồi giật tung ra, cả thân thể trắng
muốt hiện ra, đôi tiểu bạch thỏ mới lớn nhảy tung tăng.
Bàn tay vuốt dọc từ bờ lưng bóng mịn cho tới kiều đồn mềm mại, rồi tới cặp đùi
thon nhỏ, sau đó vuốt cả tới khe vực thần bí… Đây không phải lần đầu hắn
vuốt ve nàng như vậy, nhưng lần này so với những lần trước đã có ý nghĩa rất
khác.
Hơi thở càng lúc càng gấp gáp, ánh mắt càng lúc càng mở hồ, ý niệm “hay là cứ
ăn nàng đi” luôn lởn vởn trong đầu Lý Cáp.
Mà Thiên Thiên vẫn như cũ uốn éo ma sát trên người hắn, thân thể mềm mại đã lộ
ra không còn một mảnh vải, bàn tay nhỏ bé đang vuốt ve tiểu đệ đệ của Lý Cáp
khiến hắn căng cứng cả người.
Lý Cáp một lần nữa lại ghì chặt lấy nàng mà ôm hôn, hắn muốn hôn nàng để giảm
bới đi chút dục hỏa, giống như dùng xăng để dập đám cháy vậy… Hắn đè ngửa
nàng ra, hôn từ mặt xuống ngực, rồi đến bụng, rồi dọc theo đùi xuống chân.
Ngậm đầu ngón chân của Thiên Thiên, Lý Cáp cảm giác hình như bản thân có sở
thích nghiện chân, bất quá nghĩ lại đôi chân như ngọc tạc thế này, xinh đẹp
nhỏ nhắn trắng mịn như thế làm sao không yêu thích được.
Nghe tiếng rên của Thiên Thiên, Lý Cáp càng thêm nóng người, nhìn nàng đang
uốn éo thân hình mảnh mai, hắn sắp không xong rồi.
– Thiếu gia… yêu Thiên Thiên đi…
Thiên Thiên cố tình tách đôi chân ngọc ra, để lộ khe suối nhỏ vừa thần bí vừa
hấp dẫn.
Nhưng không hiểu thế nào lời của Mạch Đông Khoan lại hiện về trong đầu hắn:
– Ngươi nếu không sợ nàng hai mấy tuổi đã hết thọ mệnh thì cứ việc làm sớm.
Lời nói đó như bát nước lạnh hắt vào mặt hắn, khiến dục hỏa một chút cũng
không còn, bất đắc dĩ lấy chiếc khăn tắm quấn nàng lại.
Thiên Thiên thấy vậy thì sửng sốt nhìn thiếu gia, để mặc hắn ôm mình vào lòng.
Chợt Lý Cáp vùi đầu vào ngực Thiên Thiên thét lên:
– AAA… khó chịu chết ta mất!
Thiên Thiên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của hắn nói:
– Thiên Thiên muốn thiếu gia vui vẻ cơ.
Lý Cáp ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt như tranh vẽ của Thiên Thiên không khỏi
thở dài một hơi:
– Nhưng bây giờ chưa được, nếu làm bây giờ sau này ta sẽ phải hối hận mất.
Thiên Thiên bỗng nhiên mỉm cười nói:
– Nô tỳ có cách rồi.
Lý Cáp còn chưa kịp phản ứng Thiên Thiên đã kéo hẳn quần hắn xuống, chiếc
miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng đem thanh đại bổn vừa to vừa cứng kia ngậm vào miệng.
– A…
Lý Cáp giật bắn cả người, khoái cảm đến bất ngờ làm hắn phản ứng không kịp,
tiếng rên to tới mức làm cả Đại Phi ở ngoài cửa cũng chạy vào.
Ngao!
Đại Phi nhận ra không có chuyện gì thì lại quay lại chỗ nằm, sảng khoái nhắm
mắt tiến vào mộng đẹp, đó là một thảo nguyên xanh mướt, có mấy mỹ khuyển đang
đứng đó vẫy đuôi chờ nó, nhìn các nàng khuyển này ai nấy thân thể mượt mà sáng
bóng, rất gợi cảm nha…
Thiên Thiên ngủ cùng Lý Cáp đã rất lâu nhưng làm việc này hôm nay mới là lần
đầu, nhưng kỹ thuật của nàng không ngờ quá tuyệt diệu, thậm chí chỉ vấp váp có
mấy nhịp đầu, sau đó đã khiến Lý Cáp phải run rẩy liên tục. Đôi môi hồng nhỏ
nhắn lên xuống liên tục, chiếc lưỡi nhỏ kia thỉnh thoảng lại le ra đảo quanh
một vòng, sau đó lại nuốt vào. Cứ như vậy tới gần trăm nhịp Lý Cáp rốt cuộc
cũng không nhịn được mà bắn ra…
. . . . .
– Thiên Thiên… cái đó… bốc hơi rồi sao?
Lý Cáp nâng cằm Thiên Thiên lên nhìn chăm chú nói, cái mà hắn vừa xuất ra, sao
không còn lại dấu vết nào nhỉ?
(Nói thẳng ra là con nòng nọc )
Thiên Thiên nắm tay hắn đặt lên vùng bụng trắng nõn của mình, thủ thỉ nói:
– Vào trong này hết rồi.
– Lý Cáp há hốc mồm:
– Nàng… nàng nuốt rồi à?
– Ân.
Thiên Thiên gật đầy rất tự nhiên.
– Khặc khặc… khụ…
– Thiếu gia sao vậy? Thiên Thiên làm sai sao?
– A… không, nàng làm đúng lắm, thiếu gia rất vui…khụ
Lý Cáp có chút bất đắc dĩ. Thiên Thiên đúng là ngây thơ thuần khiết quá mức,
có lẽ một phần là do sống chung với mình quá nhiều nên không có giác ngộ về
nam nữ hữu biệt, phần khác… có lẽ vì nàng là nguyệt nữ, nên mấy hành động đó
cũng có thể là bản năng chăng?!
– Tiểu Thiên Thiên, nói cho thiếu gia biết làm sao nàng biết làm trò vừa rồi?
Thiên Thiên có chút thẹn thùng nói:
– Là Thiên Thiên nhìn thấy trong mấy quyển sách của thiếu gia, lúc nãy thấy
thiếu gia khó chịu nên… Thiếu gia đừng trách Thiên Thiên có được không?!
Lý Cáp cười ha hả:
– Ta làm sao mà trách nàng, nàng là bảo bối đáng yêu nhất của ta a, thiếu gia
yêu nàng nhất nha!
Nói xong lại hôn vào môi nàng một ngụm, đầu thầm nghĩ:” Chết thật, mấy quyển
sách đó hôm trước lấy ra quên không cất, sau phải cẩn thận hơn mới được, để
Thiên Thiên với Diễm Nhi thấy thì cũng thôi, nhưng nếu như là cha mẹ mà trông
thấy…