Lý Cáp vuột mặt một cái, hỏi lại:
– Thực sự là… Lưu Nguyệt Nhi?
Mạch Đông Khoan gật đầu:
– Không sai, sư phụ ngươi làm sao nhìn nhầm được, nhất là nữ nhân có dung mạo
đặc biệt như vậy.
Lý Cáp có chút đờ đẫn tự nói:
– Nàng làm sao lại tới đây? Không thể nào, nàng hẳn sẽ không bao giờ đi tìm
ta mới đúng.
Mặc Đông Khoan trầm mặt giọng nói:
– Ta gặp nàng ở cách vương phủ không xa, hỏi người xung quanh thì biết nàng
đã ở đó hai năm rồi. Ở chỗ nhà của nàng hình như có thể nhìn ra vương phủ đó.
Lý Cáp bàn tay không tự chủ được run lên một cái, nuốt ngụm nước bọt, khàn
giọng nói:
– Ý người là… lúc chúng ta rời khỏi thành Hàm Châu không lâu thì nàng tới
đây? Sống ngay gần vương phủ, hơn hai năm…hai năm, tại sao ta chưa từng chú
ý tới? Nàng muốn làm gì?
Nói tới đây trong đầu lại hiện lên hình ảnh cái bớt con rết cùng đôi mắt sâu
kín kia.
Mạch Đông Khoan nhìn chằm chằm Lý Cáp, một lúc sau mới thở dài:
– Lời này có lẽ ngươi nên đi hỏi nàng, dù sao lúc trước là ngươi không đúng.
Lý Cáp sửng sốt nói:
– Vậy ý sư phụ là muốn ta cưới nàng? Chuyện này sao có thể?!
Mạch Đông Khoan thản nhiên nói:
– Làm sao lại không thể? Ngươi kéo tấm khăn che mặt của người ta xuống, dĩ
nhiên là phải cưới người ta. Nói không chừng ở với nhau lâu ngươi sẽ phát hiện
được chỗ tốt của nàng, hài tử à, dung mạo không phải là tất cả của người phụ
nữ đâu.
Lý Cáp bĩu môi:
– Cứ coi như ta không sợ, vậy những người khác trong phủ thì sao, vạn nhất
Thiên Thiên Diễm Nhi bị hù ngất thì sao, vạn nhất bọn Ngưu Đại bị hù tới mức
muốn ăn nhiều hơn thì thế nào, vạn nhất Đại Phi bị hù tới mức rụng hết lông…
Thiên Thiên chợt lên tiếng:
– Thiếu gia, Lưu gia tiểu thư thực sự dọa người như vậy sao?
Ngày ấy trông thấy dung mạo Lưu Nguyệt Nhi chỉ có Lý Cáp cùng Mạch Đông Khoan,
mấy người Thiên Thiên chỉ nhìn thấy đôi mắt cùng giọng nói của nàng, thiết
nghĩ không đến mức đáng sợ như lời Lý Cáp chứ.
Lý Cáp lắc đầu không đáp, lẩm bẩm:
– Rốt cuộc nàng ta muốn thế nào, chẳng lẽ muốn tiền, vậy đưa cho nàng vài vạn
lượng rồi đưa nàng về đi.
Mạch Đông Khoan thở dài, ngao ngán nói:
– Ta thấy không phải, nàng vốn là con phú thương, tiền bạc đâu có thiếu. Một
người con gái chịu lặng lẽ sống ở khách điếm hai năm, ngươi nói nàng chỉ cần
mấy vạn đó thôi sao?
Lý Cáp buồn bực nói:
– Vậy rốt cuộc muốn ta phải làm sao, ta mặc dù không phải người hoàn hảo tốt
đẹp gì, nhưng Lưu Nguyệt Nhi thực sự là ta không nhìn nổi chứ đừng nói tới
cưới làm vợ. Chuyện trước kia là ta sai, nhưng nàng cũng không nên quấn lấy ta
như vậy!
Mạch Đông Khoan âm trầm hỏi:
– Nàng quấn lấy ngươi sao? Lúc nào vậy?
Lý Cáp sửng sốt một hồi, ấp úng nói:
– Nàng… nàng đợi ở gần vương phủ hơn hai năm… chẳng phải…
Chợt Lý Cáp nhớ ra, hình như Lưu Nguyệt Nhi cũng chưa từng tìm tới hắn, nếu
Mạch Đông Khoan không nói căn bản hắn không thể biết được sự xuất hiện của
nàng.
Lý Cáp thở dài thườn thượt, đứng lên nói:
– Tốt nhất là đi hỏi nàng xem sao.
– Nếu nàng muốn ngươi cưới nàng thì sao?
Mạch Đông Khoan giọng không biểu cảm hỏi.
Lý Cáp nhíu mày:
– Ta không thích nàng, làm sao mà cưới?
– Không thích? Vì nàng quá xấu à?
– Ta nói này sư phụ, ngươi đừng có châm chọc ta như vậy, đổi lại là người thì
người có cưới không?
Lý Cáp bất mãn nói.
Mạch Đông Khoan hớp một ngụm trà nói:
– Ta đã nói với ngươi nữ tử này không phải vì xấu không gả được cho ai nên
mới tới tìm ngươi. Nhìn ánh mắt nàng ta thấy nàng là một cô gái kiên cường
mạnh mẽ, lòng tự trọng cũng rất lớn, không phải vô duyên vô cớ mà chạy tới
sống lặng lẽ ở đây hai năm.
Thấy Lý Cáp muốn mở miệng phản bác, Mạch Đông Khoan khoát tay nói:
– Ta không phủ định chuyện nhất kiến chung tình là có thật, nhưng chắc chắn
không có chuyện nàng vừa nhìn ngươi đã thích, khí đó ngươi mới mười một tuổi,
dù trưởng thành sớm nhưng cũng không thể coi là nam nhân trưởng thành được,
không thể khiến Lưu Nguyệt Nhi vừa nhìn đã thích.
– Vậy… người nói nàng rốt cuộc vì cái gì?
– Ta… không biết.
Mạch Đông Khoan lắc đầu.
– Kháo, còn giả vờ nguy hiểm nữa, thôi để ta tự đi hỏi.
Lý Cáp nói xong phất tay áo đi ra ngoài.
Trong phòng còn lại mình Mạch Đông Khoan,lão ngồi xuống nhấp tách trà, tự nhủ:
– Rốt cuộc là có ý gì…
Lý Cáp cùng mấy người Thiên Thiên rất nhanh tói địa chỉ mà Mạch Đông Khoan
nói.
Duyệt Lai khách sạn.
Từ khi nào nơi đây có cái khách sạn kinh điển như vậy a?!
Vào khách sạn, Lý Cáp đánh mắt, Diễm Nhi liền bước tới hỏi:
– Trong khách sạn này có ai tên Lưu Nguyệt Nhi không?
– Ngươi hỏi làm gì?
Chưởng quầy đầu cũng không thèm ngẩng hỏi lại.
Rầm!
Ngưu Tam vỗ vào mặt bàn một cái, chưởng quầy lập tức giật bắn người, mờ mịt
nhìn mấy người Lý Cáp, lắp bắp:
– Ở… ở lầu hai phòng chữ Canh.
Cả đám người bước lên lầu hai, để lại lão bản còn đang toát mồ hôi lạnh.
Vừa lên lầu hai Lý Cáp liền nghe được một tiếng đàn cùng tiếng hát phiêu đãng.
– 红尘多可笑, 痴情最无聊, 目空一切也好, 此生未了…
Tiếng hát mặc dù không sánh được với Thanh Thanh, nhưng cũng rất tuyệt vời,
giọng hát mềm mại ôn nhu, lại có sự yếu đuối ẩn chứa bên trong…
Chính là bài hát mà Lý Cáp dạy Thiên Thiên, “Tiếu hồng trần”, bài hát này
Thượng Quan Thanh Thanh từng cùng hắn hát ở trà lâu, dân chúng xung quanh
không ai không biết.
Người ở lầu hai có vẻ đều thích giọng hát của nàng, ai cũng mở cửa sổ.
Lý Cáp có chút hoảng hốt.
Diễm Nhi muốn tới gõ cửa, nhưng Lý Cáp ngăn lại, cho tới khi tiếng ca chấm dứt
hắn mới gõ nhẹ cửa phòng.
Từ trong phòng vọng ra tiếng nói:
– Để thức ăn ở cửa phòng được rồi.
Tiếng đàn lại cất lên, tựa hồ người trong phòng còn muốn đàn một khúc nữa,
nhưng tiếng gõ cửa lại vang lên, khiến nàng nhíu mày, lấy tâm khăn lụa che mặt
lại, đứng dậy ra mở cửa.
Mở cửa ra, một khuông mặt khá tuấn tú, mặc dù chỉ mười bốn mười lăm, nhưng từ
hai hàng lông mày đã hiện rõ khí phách của một nam tử hán, có vẻ không hợp với
tuổi tác lắm, từ ánh mắt dễ dàng nhận ra một tính cách ngang ngược, sự cương
quyết không thể chống lại, có chút hào hùng bá đạo.
Khuôn mặt này so với trong trí nhớ của nàng hai năm trước đã khác quá nhiều.
Nhưng nàng không hề cảm thấy xa lạ, giống như mỗi ngày đều nhìn thấy vậy. Từ
ngày hôm đó nàng đã nhớ kỹ khuôn mặt này, cho dù hắn hóa thành tro thì nàng
cũng nhận ra được.
Hận hắn sao? Ý trời như vậy biết làm thế nào, hận có để làm gì không? Mẫu thân
nàng đã từng nói, hận tức là yêu.
Yêu sao? Yêu thì có được gì? Nàng vẫn nhớ ánh mắt từ khiếp sợ chuyển sang chán
ghét của hắn năm đó, ánh mắt đó như con dao cứa vào tim nàng, làm sao nàng có
thể yêu chủ nhân của ánh mắt đó?
Hơn hai năm qua, nàng đã luôn chú ý mọi tin tức về hắn, muốn hiểu hơn về hắn,
nhưng sau đó nàng lại sợ, sợ bản thân không tự chủ được yêu hắn mất, sự mâu
thuẫn này đã kéo dài suốt hai năm qua.
Càng tìm hiểu lại càng không thể hiểu được, càng đến gần lại càng cảm thấy xa
cách. Giống như tên công tử quần áo lụa là chơi bời phóng đãng, lại giống như
lãnh khách qua đường miệng ngậm cỏ, thỉnh thoảng lại làm chút sự việc kinh
người, nhìn như thô lỗ cục mịch, nhưng lại có thể sáng tác nhạc, mở trà lâu,
bên người nữ nhân rất nhiều nhưng lại toàn là xử nữ, rốt cuộc hắn là loại
người gì?
Có lẽ không phải yêu.
Nhưng tại sao tim mình đập nhanh như vậy? Hai gò má dưới lớp khăn lụa đã ửng
hồng.
Lý Cáp ngơ ngác nhìn vào ánh mắt kia, đúng rồi, là nàng! Chính là ánh mắt này,
là Lưu Nguyệt Nhi của hai năm về trước!
Ánh mắt này có đủ loại xúc cảm, có kinh hỉ, có nghi hoặc, có sửng sốt, có u
ám, có đau đớn, có bất đắc dĩ, có tuyệt vọng… khiến đầu Lý Cáp cũng hỗn loạn
theo, cho đến khi Thiên Thiên kéo tay hắn nhỏ nhẹ gọi:
– Thiếu gia, đây là Lưu tiểu thư sao?
Thân hình Lý Cáp run nhẹ, thu ánh mắt lại không dám nhìn Lưu Nguyệt Nhi nữa,
nói:
– Nàng… vì sao lại tới đây?
Lưu Nguyệt Nhi cúi đầu, giọng nói sâu kín vang lên:
– Ta… vì sao không thể tới?
Vì sao thì đọc chương sau sẽ rõ.