Trưa hôm đó, lúc đang ăn cơm, chợt Ngưu Đại lên tiếng:
– Chủ nhân, ngài bảo Vương sư phụ lần sau làm nhiều thức ăn một chút a.
Ngưu Nhị gật đầu nói theo:
– Đúng vậy, như hôm nay ăn chỉ no được sáu phần a.
– Cũng không cần thêm nhiều lắm đâu, mỗi người thêm một suất là được.
Ngưu Tam chép miệng nói.
Lý Cáp không biết nói gì, Diễm Nhi cùng Thiên Thiên cũng che miệng cười khẽ.
Hiện tại ba tên Ngưu này ngày đã ăn hàng chục cân thịt, lại còn mỗi người một
suất nữa sao?!
Bất quá cũng không thể trách chúng được, thể trạng như vậy thì ăn ít làm sao
được.
Lý Cáp bèn dặn dò Lý Tây theo lời Tam Ngưu, chỉ là nói đến Vương sư phụ hắn
chợt nghĩ tới một chuyện, quay sang hỏi Lý Đông:
– Chuyện Tư Đồ Tử Nghiên các ngươi làm tới đâu rồi?
Mấy năm trước Lý Cáp từng cho mời hai vị đầu bếp nổi tiếng cả Đại Hạ là Tư Đồ
Tử Nghiên và Minh Sư phụ tới làm trong phủ. Chỉ là Minh Sư Phụ thì không mời
được vì lão già cả mắt kém rồi không nấu nướng được nữa, chỉ có Tư Đồ Tử
Nghiên. Bất quá nàng cũng không cần tiền mà muốn điều kiện là một con Phách
Vương Ngư, chỉ cần bắt cho nàng một con nàng sẽ phục vụ miễn phí trong Lý Phủ
hai năm. Lý Đông bèn về hỏi Lý Cáp xem có nên ngạnh ép nàng tới hay không, chứ
loại Phách Vương Ngư kia đâu phải dễ mà kiếm được Nhưng theo Lý Cáp nghĩ tốt
xấu gì người ta cũng là nữ nhân, chẳng lẽ lại dùng vũ lực? Thôi cứ kiếm xem có
Phách Vương Ngư không đã.
Chuyện này đã quyết, nhưng vài năm rồi mà còn chưa có kết quả gì, dần dần Lý
Cáp cũng quên đi mất.
Lý Đông nghe thế vội nói:
– Tiểu nhân vô năng, mặc dù tìm khắp đại Hạ, rồi cả mấy quốc gia lân cận mà
vẫn không thể tìm ra con Phách Vương Ngư này.
Lý Cáp buồn bực hỏi:
– Phách Vương Ngư này rốt cuộc là loại cá gì mà khó kiếm như vậy?
Lý Đông cẩn thận kể lại:
– Theo lời Tư Đồ sư phụ thì Phách Vương Ngư toàn thân không có vẩy, miệng có
răng cưa sắc bén vô cùng lại dài như một thanh dao, là loại động vật ăn thịt,
ở dưới nước không khác gì hổ trong rừng, đừng nói là người, cho dù là hổ báo
rơi xuống nước mà gặp loại cá này cũng chỉ còn bộ xương không mà thôi. Loại cá
này so với chó ngao Tây Tạng còn khó kiếm hơn, chúng nô tài thực sự không biết
nên đi đâu để tìm.
Lý Cáp không khỏi sửng sốt, này chẳng phải cá mập đó sao?
– Các ngươi đi tìm ở đâu?
Lý Đông nói:
– Sông Trương Giang và Hoàng Hà, đều không có a!
Lý Cáp có một loại cảm giác muốn đánh người xông lên tận não, hít một hơi nhắm
mắt hỏi:
– Các ngươi… có đi Nam Hải tìm chưa?
Lý Cáp đảo đảo mắt rồi đáp:
– Hình như có đi tìm rồi…
“Bốp”
Lý Cáp gõ đôi đũa lên đầu Lý Đông mắng:
– Có có cái cc, chắc chắn là làm biếng tìm qua trên Trường Giang và Hoàng Hà
rồi nói không có phải không? Loại cá đó cứ xuống vùng duyên hải hỏ ngư dân thì
thế nào chả có!
Lý Đông ôm đầu ủy khuất nói:
– Trường Giang và Hoàng Hà không phải là lớn nhất sao, cá gì mà không có…
– Nín!
Lý Cáp sắp điên mất, bất quá vẫn phải giữ phong độ mới được, bèn cố bình tĩnh
nói:
– Có biết câu chuyện ếch ngồi đáy giếng không? Con ếch nó ngồi ở đáy giếng
nhìn lên lại tưởng bầu trời cũng chỉ to như cái miệng giếng, nên lúc nào cũng
nói trời chỉ lớn bằng cái giếng…
– Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân lập tức đi làm ngay!
Lý Đông vội cầu xin tha thứ.
Diễm Nhi có chút ngơ ngác nhìn Lý Cáp, miệng lẩm bẩm:” Ếch ngồi đáy giếng nói
ông trời to như cái miệng giếng sao…” Cũng có chút triết lý a, ở cùng bao
lâu mà giờ mới biết thì ra hắn cũng không đến nỗi quá dốt nát, cũng coi là dân
chơi có tri thức đi.
Lý Cáp cũng không chú ý tới biểu tình của Diễm Nhi, gõ đầu Lý Đông một lúc thì
Thiên Thiên ở bên cạnh ngăn lại:
– Thiếu gia, Lý Đông hắn cả đời sống ở Trung Nguyên làm sao biết tới biển
khơi là gì, nếu không phải thiếu gia học rộng tài cao thì cũng chẳng có mấy ai
biết được loài cá Phách Vương này đâu. A, Thiên Thiên còn chưa đi biển bao giờ
nha, khi nào thiếu gia dẫn Thiên Thiên với Diễm Nhi tỷ tỷ đi xem biển có được
không a!
Thiên Thiên từng nghe nói biển lớn lắm, bao la lắm, lại còn xanh hơn cả trời,
ngắm một lần có thể thư thái cả tâm hồn, xuống đó tắm có thể cảm nhận được hơi
thở của thiên nhiên… thú vị lắm nha. Càng nghĩ trong lòng Thiên Thiên càng
hưng phấn.
Diễm Nhi nghe vậy cũng chăm chăm đôi mắt nhìn về phía Lý Cáp.
Lý Cáp ném đôi đũa qua một bên, trừng mắt nhìn Lý Đông nói:
– Ta cũng không trách hắn không biết chỗ Phách Vương Ngư, mà trách hắn lười
biếng, chỉ tìm có hai sông Trương Giang và Hoàng Hà mà đã nói là khắp Đại Hạ!
Nói xong quay về phía Thiên Thiên cười:
– Có cơ hội ta nhất định mang các ngươi đi, yên tâm a!
Lý Cáp nhìn Thiên Thiên không khỏi cảm thán, không ngờ tiểu nữ hài này mới nói
một câu mà mình đã hoàn toàn hết giận, xem ra vị trí của nàng trong lòng mình
đúng là rất nặng rồi.
Nghĩ nghĩ một chút, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, đôi mắt long lanh
kia đang nhìn mình chăm chăm, Lý Cáp nhịn không được kéo Thiên Thiên đặt nàng
ngồi lên đùi mình, dúi đầu vào bộ ngực sữa của nàng mà hít lấy mùi hương xử
nữ… Một năm a, còn phải nhẫn một năm nữa a!
Thiên Thiên cũng nhìn ra ánh mắt hau háu của hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn ôn
nhu nói:
– Thiếu gia nếu muốn… muốn… muốn Thiên Thiên thì… lúc nào cũng được…
Aaa… Một cỗ dục hỏa xuyên thẳng từ tiểu đệ đệ lên tới đỉnh đầu Lý Cáp, khiến
hắn mặt đỏ tai hồng, hạ thân bành trướng. A di đà phật sắc tức thị không không
tức thị sắc… Lý Cáp ra sức kiềm lòng, cho tới khi cơ thể bình thường lại một
chút, bèn đưa tay búng nhẹ vào mũi Thiên Thiên hung giữ nói:
– Tiểu yêu tinh nha, lá gan càng lúc càng lớn rồi, nếu không phải sợ ảnh
hưởng thân thể của nàng thì ta đã ăn từ lâu rồi a!
Mấy người Lý Đông Lý Tây thấy thế muốn cười mà không dám cười, nhịn đến mức đỏ
cả mặt.
Bên kia Diễm Nhi nghe thế không khỏi run lên, nàng thực sự sợ Lý Cáp không thể
cùng Thiên Thiên làm cái kia, đến lúc hắn không nhịn được lại tìm tới mình thì
sao?! Bất quá bình thường đối với nàng Lý Cáp cũng chỉ tới mức sờ mó hôn hít
vài cái là hết mức, thậm chí còn chưa từng tắm cùng ngủ cùng. Diễm Nhi có chút
khó hiểu, bèn cho rằng Lý Cáp cũng không phải cái loại quá mức háo sắc, nàng
có biết đâu chẳng qua hắn đang chờ Thiên Thiên tới tuổi, sau đó thì… già trẻ
lớn bé ăn tất.
Thiên Thiên có chút u oán nói:
– Thiên Thiên là tiểu yêu tinh thì cũng là tiểu yêu tinh của thiếu gia, nô tỳ
không đành lòng nhìn thiếu gia khó chịu như vậy a…
– Ài, được rồi, không nói chuyện này nữa, ăn cơm nào.
Lý Cáp vất vả lắm mới cứu vãn được chút nhân tính, vội vàng đem mắt dán lên
bàn thức ăn để không bị ảnh hưởng bởi Thiên Thiên. Nghĩ lại đám nữ nhân xấu xí
kiếp trước hắn gặp qua thì dục hỏa cũng giảm đi gần hết, nhưng chợt lúc này
trong đầu hắn lại hiện ra một đạo tịnh ảnh, sau đó nhìn thấy cái bớt ghê người
hình con rết, còn có ánh mắt khắc cốt ghi tâm kia, khiến miếng cơm đưa lên tới
miệng cũng phải ngừng lại.
Diễm Nhi cùng Thiên Thiên thấy thế đều kinh ngạc hỏi:
– Thiếu gia, ngài làm sao thế?
Thiên Thiên vỗ vỗ vào lưng hắn lo lắng hỏi:
– Thiếu gia, thiếu gia! Người không sao chứ?
Chợt lúc này từ ngoài truyền đến tiếng của Mạch Đông Khoan:
– A, còn chưa ăn xong cơm à, hay lắm.
Lý Cáp tinh thần phục hồi lại, lắc đầu nhìn Thiên Thiên tỏ ý không sao, sau đó
nói với Mạch Đông Khoan:
– Sư phụ, người lại tới đây ăn chực sao?
Mạch Đông Khoan cũng không như mọi lần cười nói với hắn, mà có vẻ nghiêm túc
nói:
– Ngươi ăn xong cơm đi rồi ra đây ta có chuyện muốn nói.
Lý Cáp sửng sốt, buông bát nói:
– Ta đang ăn không vô, có gì cứ nói luôn cũng được.
Mạch Đông Khoan ngồi xuống, uốn một hớp trà cạn sạch cả chén rồi nói:
– Hôm nay ở gần Vương phủ ta có nhìn thấy một người.
Lý Cáp nhíu mày:
– Người nào?
Có thể khiến lão Mạch chú ý chắc không phải tầm thường.
– Một nữ nhân.
Mạch Đông Khoan nói.
Lý Cáp ngẫm nghĩ một chút, sư phụ hắn đã bị thiến mất, vậy nữ nhân xinh đẹp
cũng không để làm gì, mà nữ nhân xấu thì có gì đáng nói, vậy chả lẽ… chính
là người thiến lão ta lúc trước? Kháo, đây là sư thù đó nha! Lý Cáp vỗ bàn cái
bộp một phát.
Mạch Đông Khoan không biết đồ đệ của mình nghĩ gì, khoan thai nói:
– Là một xú nữ.
Lý Cáp hai mắt tỏa sáng:
– Có cần đệ tử hỗ trợ không?
Hay lắm a, may mà là xú nữ, xuống tay cũng không cần ngại, nếu chẳng may mà là
một nữ nhân xinh đẹp thì có phải hay không nên thương hoa tiếc ngọc một
chút… Ách, sắc tâm nặng quá rồi.
Mạch Đông Khoan sửng sốt:
– Hỗ trợ?
Lý Cáp xoa xoa bàn tay nói:
– Lúc trước đã thiến… à không đả thương sư phụ như vậy mà còn dám đuổi theo
tới tận đây, sư phụ người cứ yên tâm, cùng lắm ta cho Tam Ngưu ra bắt ả đàn bà
kia lại, lúc đó sư phụ muốn hành hạ ả ra sao cũng được… để ta gợi ý nhé, hay
là cho Đại Phi thượng lên có được không, đủ tàn ác nha!
( Đệch, tội lỗi quá)
Mạch Đông Khoan nghe vậy phụt cả nước trà đang uống ra.
– Sư phụ, sao thế? Chưa đủ ác à, hay là…
Mạch Đông Khoan vội lau miệng ngắt lời:
– Ngừng, xú nữ kia là Lưu gia tiểu thư Lưu Nguyệt Nhi.
Lý Cáp nghe tới cái tên này không khỏi giật mình, một đoạn hồi ức hiện lại,
chính là cái ánh mắt khắc cốt ghi tâm kia…