Hoàn Khố Đệ Tử – Chương 45: Dậy thì rồi – Botruyen

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương 45: Dậy thì rồi

“Có tiền có đất, nên làm gì thì tốt nhỉ?”.

Lý Cáp đã nghĩ tới việc mở quán cà phê như kiếp trước, chỉ là thời đại này đào
đâu ra cả phê, mà cho dù là đào ra được thì chắc gì dân chúng thời đại nay đã
thích, hay là làm một cái trà lầu đi!

Ở thời đại này trà lầu không phải là hiếm, nhưng trà lầu của Lý gia thì lại có
chút khác biệt…

Quang cảnh trong trà lâu rất u nhã, có phòng đơn mà cũng có phòng dành cho
nhiều người, các tiểu cô nương phục vụ cũng được huấn luyện rất kỹ lưỡng, loại
trà thì càng không phải nói, toàn là hàng trân phẩm quý hiếm ngàn vàng khó
được. Nơi này thích hợp nhất cho thương nhân bàn công chuyện, các tài tử trao
đổi văn chương hoặc các đôi tình nhân hẹn hò…

Vì nhớ tỷ tỷ Vân Lâm nên Lý Cáp đặt luôn tên trà lâu là Hợp Lâm.

Để mở ra cái trà lâu này Lý Cáp đã tiêu tốn không ít, cũng may mấy tên công tử
thế gia ngày nào cũng tới nên sinh ý khá tốt. Không lâu sau, người muốn tới
trà lâu uống trà còn phải đặt trước chỗ không thì không có chỗ mà ngồi.

Uông Xuân Hà vì muốn bợ đít Lý Cáp nên tạo mọi điều kiện cho trà lâu phát
triển, mọi gian hàng buôn bán xung quanh trà lâu đều chuyển qua làm địa điểm
trưng bày buôn bán tránh chữ, nhạc cụ, cầm kỳ thi họa đủ cả, khiến cho cả dãy
phố trở nên nho nhã văn hoa, mà trà lâu của Lý Cáp là độc nhất trong đó.

Một năm qua đi. Hợp Lâm trà lâu đã thu hồi cả vốn lẫn lời… mà hình như người
bỏ vốn cũng không phải là hắn.

Trong một năm này Lý Cáp đã dễ dàng trở thành tay ăn chơi số một thành Duyên
Đông, kẻ nào không phục đều sử dụng biện pháp giống như với Uông Thắng Kiệt,
vừa đấm vừa xoa.

Nói ra mới nhớ, Hà Nguyên kia không hiểu thế nào lại thoát khỏi cha hắn, chạy
tới Bách Hoa Lâu vui chơi, sau đó nòng nọc thượng não, vì xung đột với người
ta mà ẩu đả gây án mạng, một cô nương Bách Hoa Lâu qua đời.

Tri phủ Duyên Đông nể mặt Bố Chánh Sứ nên cũng không đưa Hà Nguyên vào nhà
giam ngay mà đưa hắn về Hà phủ trước. Bất quá Hà đại nhân lúc này đã “luật
pháp không nể tình riêng”, tự trói nhi tử lại rồi đưa tới nha môn, nói muốn xử
thế nào cũng chịu. Vì thế phán quyết Hà Nguyên phải đi xung quân tại Cẩm Châu,
đây còn là nhẹ, nếu không phải đền mạng mới đủ.

Đến sung quân Cẩm Châu, đối với một công tử ca quần áo lụa là như Hà Nguyên
thì chỉ sợ so với chết còn khổ sở hơn, nhưng Hà Chánh Sứ cũng mặc kệ, đến nước
này thì tự sinh tự diệt thôi.

. . . . .

Lý Cáp mới ngộ ra một đạo lý kinh nhân, đó là có tiền có quyền thì cho dù là
ném tiền qua cửa sổ cũng sẽ thu về lãi, ném càng nhiều thu càng nhiều… Vì
thế Lý nhị công tử bắt đầu cảm thấy loại sinh ý trang nhã này không còn mấy
hấp dẫn nữa…A! Nói vậy cũng không có nghĩa là muốn làm mấy thứ sinh ý như
đánh cướp tống tiền… Chỉ là… biết nói sao nhỉ…

Bài bạc, kỹ viện! Phải rồi, chính là nó, làm chánh đạo chán rồi chuyển qua hắc
đạo chút cho biết mùi vị mới được.

Quyết định thế, Lý Cáp gọi sư phụ là Mạch Đông Khoan cùng bốn tay hộ vệ tới
giúp hắn tìm người giang hồ thạo việc. Bốn tên hộ vệ đã quy ẩn giang hồ từ
lâu, nay lại bảo họ đi làm bảo vệ kỹ viện, này… có phải là hơi mất thân phận
không? Không đi có được không a?

Lý Cáp liền phát hỏa, không đi thì ta mở kỹ viện kiểu gì a!

Đã vây Lý Cáp cũng không mở kỹ viện mới nữa, trực tiếp mua lại mấy kỹ viện
đứng đầu thành Duyên Đông như Bách Hoa lâu, Hồng Hoa lâu, Tiên Diễm lâu. Vốn
mấy kỹ viện này từ trước đều có những bang phái hắc đạo chống lưng, nhưng Lý
Nhị công tử mà đã ra tay thì… về nhà rửa tay vứt kiếm đi là vừa.

Hồng Hoa lâu, Tiên Diễm lâu cả hai đều có làm ăn thêm mấy lĩnh vực khác chứ
không phải chỉ mỗi mở thanh lâu. Bọn họ cũng biết Lý Nhị công tử này sau lưng
bối cảnh lớn kinh người, bọn họ làm sao dám đắc tội, cho nên hắn hỏi mua thì
cứ bán cho hắn, cả cô nương cũng để lại luôn.

Bất quá Nhị công tử cũng không bạc đãi họ, một phong thư gửi cho tổng đốc hai
tỉnh Thanh Lâm khiến cho sinh ý của hai vị lão bản lập tức tăng lên, có quan
gia chiếu cố so với bọn hắc đạo hiển nhiên tốt hơn nhiều.

Mà lão bản của Bách Hoa Lâu thì không được như vậy, Bách Hoa Lâu là toàn bộ
của hắn. Hắn bây giờ từ lão bản xuống làm chưởng quỹ, nhưng mà so với trước
lại tốt hơn rất nhiều, vì chưởng quỹ đây là chưởng quỹ của cả ba thanh lâu,
mình hắn được hưởng hai thành lợi nhuận, bây giờ ai nấy gặp hắn đều hô một
tiếng Đại chưởng quầy thành Duyên Đông, nghe rất kêu.

Thanh lâu thì mua ăn sẵn, còn sòng bạc thì Lý Cáp muốn tự mở một cái. Phỏng
theo sòng bạc kiếp trước, ngoài đánh bạc bình thường còn thêm vào cách hình
thức chọi gà, chọi dế, chọi nòng nọc, chọi hôi lông… Nói chung cái gì cũng
có…

Tên sòng bạc Lý Cáp cũng không có ý đặt là Hợp Lâm tiếp, nơi văn nhã mới có
thể đặt tên như vậy, còn những chỗ thế này nha, hắc hắc, sư phó không phải
muốn thể diện sao, còn nói không muốn mất thân phận gì nữa… Đã thế lão tử
đặt tên sòng bạc là Mạch Đông Khoan!

– Hay, nếu ngươi dám treo tên ta lên thì sáng mai ta đi đập bãi!

Mặc Đông Khoan có vẻ lợn chết không sợ nước sôi.

Lý Cáp đành nói:

– Vậy kêu là Bí Đao đổ phường đi.

Mạch Đông Khoan vẫn không chịu:

– Có chữ Mạch, không được!

Lý Cáp bĩu môi:

– Cũng không phải tên thật, hơn nữa Mạch này cũng không phải Mạch kia.

(Chơi chữ kiểu TQ, chịu)

Mạch Đông Khoan vẫn lắc đầu:

– Đọc giống nhau cũng không được, ngươi không hiểu thế nào là tên húy sao,
tục danh sư phụ làm sao có thể đem ra đùa giỡn. Ôi trời ơi chẳng lẽ ông trời
trừng phạt ta nửa đời tạo nghiệt nên bây giờ mới cho ta thu phải tên đồ đệ như
ngươi?!

Lý Cáp vênh mặt:

– Được lắm, đã vậy cứ gọi là Bí Đao đổ phường, khỏi thương lượng.

Ngày Bí Đao đổ phường khai trương, cái tên khiến không ít tên đang uống nước
phải phát sặc, bất quá nhìn qua sinh ý của sòng bạc này có vẻ rất tốt. Chia ra
hai bên ngoại đường dành cho khách đánh nhỏ, nội đường dành cho khách đánh
lớn, bình dân hoặc phú hào đều có thể vào.

Nhưng mấy tháng đầu toàn là lỗ chứ không thấy lãi đâu, điều này khiến Lý Cáp
rất tức giận. Tiền hắn không thiếu, quan trọng là mặt mũi, mặt mũi đó có hiểu
không, lập đổ phường mà cứ toàn thua lỗ như vậy thì còn hứng thú gì nữa. Ngẫm
một chút, hình như là do đổ phường bảo kê thì nhiều mà cao thủ đổ bạc thì ít,
đánh toàn thua là phải.

Lấy tiền đè người, Lý Cáp lập tức sai người đi mời cao thủ đổ phường, tiền
không được thì dùng nắm đấm nói chuyện!

Tam Ngưu Tứ Đinh xuất động, nhoắng cái đã kéo về mấy người, từ đó lập tức đổ
phường làm ăn phát đạt như trà lầu.

Cứ như vậy Lý Cáp trở thành trùm sinh ý ở thành Duyên Đông này. Ngày ngày cùng
Thượng Quan Thanh Thanh, Thiên Thiên, Diễm Nhi, còn có Chân Dao nữa, hết du
ngoạn lại nghe ca kỹ, xem xiếc múa, cuộc sống khoái hoạt vô cùng.

Năm tháng như thoi đưa, thoắt cái Lý Cáp đã mười bốn tuổi.

Mười bốn tuổi là đã dậy thì rồi, cộng thêm cái thể chất biến thái của hắn nữa,
làm chuyện vợ chồng không thành vấn đề, chuyện này khiến hắn hưng phấn mãi
không thôi

Thiên Thiên thấy dạo này hắn hơi lạ bèn hỏi:

– Thiếu gia, dạo này có chuyện gì vui lắm sao?

Lý Cáp cười nói:

– Ha hả, trồng cây sắp tới ngày hái quả rồi. Thiên Thiên, lại đây ta hôn cái
nào.

Dứt lời hắn liền kéo Thiên Thiên vào ngực hôn tới tấp lên khuông mặt nhỏ nhắn
của nàng.

Cảm giác hai con tiểu bạch thỏ đã lớn dần, Lý Cáp không khỏi rất tự đắc. Bất
quá Mạch Đông Khoan đã nói, nguyệt nữ trước mười lăm tuổi tốt nhất không nên
phá thân, nếu không thọ mệnh sẽ bị giảm, nếu không hắn ăn nàng từ năm ngoái
rồi.

Nhưng hàng đêm cứ ôm một tiểu mỹ nhân trần truồng ngủ như vậy Lý Cáp cũng cảm
thấy ý chí sắp mòn đi rồi, chỉ sợ lúc nào đó thú tính trỗi dậy… Hắn từng
nghĩ hay là không ngủ cùng nàng nữa, xong chuyện này còn khó hơn bảo hắn ăn
nàng luôn đi, hiện tại chỉ cần rời Lý Cáp ra là Thiên Thiên không ngủ được,
nửa đêm hắn đi WC mà nàng còn tỉnh dậy nữa là.

Dục tính giao chiến với lý tính.

Nòng nọc giao chiến với Liễu Hạ Huệ.

Còn tại sao hắn không động tới Diễm Nhi và Thanh Thanh? Lý Cáp tự nhủ ba mươi
sáu năm xử nam phải được kết thúc bằng người con gái mình yêu thương nhất mới
được.

Do đó nhất định phải đợi Thiên Thiên.

Vậy là con đường xử nam vẫn còn kéo dài thêm một năm nữa…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.