Sau khi Lý Cáp tới thành Duyên Đông, nhị cữu của hắn cũng là phụ thân của Chân
Dao đã tặng cho hắn một trăm vạn lượng, coi như quà sinh nhật mười một tuổi.
Lý Cáp nói thẳng ra là một kẻ lười, không học văn cũng chẳng tập võ, nếu nói
chuyện gì khiến hắn cảm thấy hứng thú nhất thì chỉ có thể là ngắm mỹ nữ. Cho
nên từ trước tới giờ hắn chưa từng có ý nghĩ kiếm tiền. Dù sao Lý gia giàu như
vậy, mở mồm cái là tiền tới tay, đã thế ở thành Hổ Dương hắn tiêu pha cái gì
cũng không phải trả phí, như vậy còn cần nghĩ đến tiền để làm gì đây.
Bất qua lần này tới thành Duyên Đông Lý Cáp lại cảm thấy nếu cứ cần tiền lại
phải đòi tiền từ nhà thì phiền phức lắm, rất nhiều chuyện cần giải quyết dứt
khoát làm sao mà đợi được, tỷ như đi lầu xanh…Cho nên con mẹ nó hắn nhất
định phải kiếm tiền, tuy rằng kiếp trước không có kinh nghiệm buôn bán gì,
nhưng chẳng sao, có tiền có thế làm cái gì chẳng được.
Lý Cáp đúng là coi trọng mấy gian của hàng của Uông gia ở Bắc môn, vốn là muốn
mua lại, bất quá nhìn cái bộ mặt Uông Thắng Kiệt ngu ngu đần đần thế này hắn
lại đổi ý. Ngươi không phải ngưu lắm sao? Không phải kiêu ngạo lắm sao? Không
phải giàu lắm sao? Được, bổn thiếu gia muốn nhìn xem ngươi có bao nhiêu tiền!
Uông Thắng Kiệt nhìn tên tiểu hài tử đang mỉm cười trước mặt mình, từ tận đáy
lòng có chút sợ hãi, nụ cười kia không hiểu sao khiến hắn có chút lạnh cả
người. Cố gắng bình tĩnh lại, Uông Thắng Kiệt muốn dùng rượu để che giấu tâm
trạng, chỉ là chén rượu đã bị hắn úp xuống mặt bàn từ bao giờ, đành phải phẫn
nộ xoay mặt đi, không dám đối mắt với Lý Cáp.
– Chuyện sinh ý mời tìm gia phụ bàn bạc.
Uông Thắng Kiệt mở miệng.
Lý Cáp cười:
– Công tử lại nói đùa, có ai không biết Uông công tử tuổi trẻ tài cao, mười
lăm tuổi đã bắt đầu giúp Uông lão bản quản lý sinh ý. Dãy cửa hàng ở Bắc môn
không phải đã sớm được giao cho công tử từ lâu rồi sao?!
Uông Thắng Kiệt buồn bực nói:
– Phải thì sao mà không phải thì sao? Không bán!
Bất quá vừa chốt câu cuối xong hắn liền hối hận, họ Lý này là ai cơ chứ? Gia
thế to nhất nhì cái Hoa Hạ này, cho dù mới chỉ là tiểu hài tử nhưng nhìn thủ
đoạn của nó thì biết, chỉ cần đắc tội thì phiền toái không nhỏ.
Nhưng ngoài dự kiến của Uông Thắng Kiệt, Lý Cáp chỉ cười, vỗ vỗ vai y nói:
– Ồ tiếc quá nhỉ, vậy khi nào muốn bán thì cứ tìm ta.
Dứt lời liền xoay lưng đi qua bàn khác.
Uông Thắng Kiệt sửng sốt một hồi rồi mới tỉnh táo lại. Chẳng lẽ nó chỉ muốn
hỏi không thôi? Lắc lắc đầu, họ Uông lật lại chén rượu, châm rượu vào uống cạn
một hơi, sau đó thở dài một tiếng.
– Nhị công tử, ngài không phải mới mua danh kỹ đầu bảng ở Bách Hoa Lâu về
sao, chi bằng mời ra biểu diễn cho mọi người mở mang tầm mắt a, ta cũng muốn
nghe thử xem hoa khôi Bách Hoa Lâu hát thập bát mô như thế nào!
Một tên công tử chợt lên tiếng.
Lý Cáp nhướng lông mày, hàn quang lóe ra. Nhìn biểu tình này Ngưu Đại hưng
phấn nghĩ thầm:”Con mẹ nó hay quá, được đánh người rồi!”
Người xung quanh nghe lời này cũng cảm thấy không ổn, có ai không biết Thượng
Quan Thanh Thanh là do Lý Cáp chuộc về, nếu bảo nàng ra hát một khúc thì cũng
thôi, còn nói hát thập bát mô… “Chú yên tâm tí chú có mệnh hệ gì thì anh sẽ
khiêng chú về”, một tên bạn của tên vừa nói ghé vào tai y nói thầm.
Têm vừa nói cũng chưa nhận ra sai lầm của mình, hàm hồi nói:
– Khiêng cái rắm, ta nói sai sao, kỹ nữ nha, không hát thập bát mô thì hát
cái gì a?!
Tên bạn bên cạnh biết điều cúi mặt xuống uống rượu, bởi vì hắn đã nhìn thấy
Đại Ngưu bên cạnh Lý Cáp bắt đầu động đậy.
– Ồ, vị này… Nga, Lưu công tử sao, có phải ngài rất thích thập bát mô
không?
Lý Cáp tươi cười hỏi, mà đám người xung quanh trừ tền vừa nói ra thì đều cảm
thấy đây rõ ràng là nụ cười giấu dao.
Tên vừa nói vẫn ngơ ngơ ngác ngác nhìn xung quanh.”Sao im thế, chẳng lẽ các
ngươi không muốn?”
Lý Cáp đưa tay vỗ nhẹ vào má hắn, chậm rãi nói:
– Yên tâm, sẽ có cơ hội cho ngươi hát.
Sau đó chợt ghé vào tai hắn nói:
– Lưu công tử, bây giờ trời mùa hè nhiều mưa, đường trơn lắm, đi về nhớ cẩn
thận một chút!
Dứt lời khoát tay dời đi.
Nghe mấy câu này tên kia liền tỉnh cả người, đứng đơ ra tại chỗ, giữ nguyên tư
thế tay cầm chén rượu.
– Các vị, cơm no rượu say xong, nếu chưa tận hứng cũng không lo, bổn công tử
đã sắp xếp chỗ ở Bách Hoa Lâu, chúng ta tới đó uống rượu tiếp!
Lý Cáp vỗ vỗ tay nói lớn.
. . . . .
Sáng hôm sau trong thành Duyên Đông mấy y quán trở nên cực kỳ náo nhiệt, trong
một đêm mà không biết bao nhiêu công tử thiếu gia bị đánh cho không gãy tay
cũng gãy chân.
Không biết là kẻ nào gây ra… Thực ra là biết nhưng phải vờ như không biết,
chứ dùng tiểu JJ để nghĩ thì cũng có thể biết kẻ đầu sỏ nhất định là Lý Nhị
công tử. Bất quá biết thì biết chứ có dám đi tố cáo không? Đừng nói không có
nhân chứng vật chứng, cho dù bắt quả tang thì thế nào? Nhìn Hà Nguyên đấy, giờ
còn đang cắm mặt vào tường mà kiểm điểm kia kìa, làm người nên thức thời một
chút mới tốt a!
Ngoài ra còn một chuyện nữa cũng rất thú vị, không hiểu thế nào con trai đại
phú hào Lưu gia lại tự nhiên một mình chạy ra giữa đường phố đông người hát to
bài thập bát mô, nghe cũng khá sinh động… Tiếc là hát chưa được bao lâu đã
bị người Lưu gia lôi về.
Lại vài ngày sau, Thất Xảo trang ở Bắc môn bị cháy, một cơ số châu báu bị
thiêu hủy, cũng may dập lửa đúng lúc nên cửa hàng còn chưa bị ảnh hưởng nhiều,
chỉ có châu báu là mọc cánh mà bay thôi.
Mấy ngày sau lại thêm mấy cửa hàng của Uông gia ở Nam môn cũng bị thiêu rụi.
Duyên Đông thành- Uông phủ.
Uông Xuân Hà nghe tin gần đây cửa hiệu Uông gia liên tục bị đối, tổn thất tới
mấy vạn lượng, không khỏi thở dài:
– Không hiểu Uông gia ta rốt cuộc đắc tội với ai, có cần thiết phải tuyệt
đường sống như vậy không? Thắng Kiệt, sáng mai… không, ngay bây giờ ngươi đi
Đồng Châu tìm tới mấy cao thủ cho ta!
Uông Thắng Kiệt ủ rũ lắc đầu:
– Cha, vô ích thôi, bọn cao thủ nọ chỉ là giá áo túi cơm, làm màu thì được,
chứ muốn đấu với người kia…
Uông Xuân Hà sửng sốt, vộ hỏi:
– Sao cơ, vậy là ngươi biết kẻ đứng sau chuyện này?
Uông Thắng Kiệt thở dài:
– Còn có thể là ai nữa ngoài Lý Nhị công tử kia.
– Uông Xuân Hà cau mày:
– Vô duyên vô cớ hắn lại đi chỉnh chúng ta làm gì?
Uông Thắng Kiệt lắc đầu nói:
– Cũng không phải là vô duyên vô cớ, trong tiệc rượu hôm trước hắn có hỏi mua
Thất Xảo Trang, ta không bán, hắn lúc đó chỉ nói lại nếu khi nào muốn bán thì
tìm hắn, không ngờ…
Nói đến đây Uông Thắng Kiệt nghiến răng kèn kẹt.
Uông Xuân Hà vô đùi than:
– Ài… Ngươi làm sao lại để tình cảm chi phối như vậy? Ta biết ngươi cùng Hà
Nguyên có giao tình từ lâu, nhưng nói thẳng ra tên họ Hà đó căn bản chỉ biết
bài bạc gái gú, không khác gì tên phế vật, hiện giờ còn đang úp mặt vào tường
mà sám hối, ngươi tại sao còn vì hắn mà đặc tội Nhị công tử? Hắn muốn Thất Xảo
Trang thì cứ cho hắn, thậm chí cần thiết thì cho hắn cả dãy cửa hàng Bắc môn
cũng không phải không được, cái này gọi là của đi thay người, ta đã nói với
ngươi bao nhiêu lần rồi…
Uông Thắng Kiệt ngập ngừng một lúc mới nói:
– Này… Nếu đưa cho hắn… có phải là tiện nghi quá không?
Uông Xuân Hà tức đến dựng ngược cả râu, mắng:
– Nói mãi này giờ mà không khác gì nước đổ nòng nọc, uổng cho cái danh tú
tài! Đạo lý từ xưa thương không đấu cùng quan ngươi còn chưa biết à, Nhị công
tử kia tuổi nhỏ mà đã thủ đoạn như vậy, lại có chỗ chống lưng to bằng trời,
đừng nói muốn một cửa hiệu của chúng ta, cho dù là muốn cả Uông gia thì chúng
ta cũng chẳng thể phản kháng! Ngươi nghĩ lại xem, cháy cửa hàng tổn thất bao
nhiêu ngân lượng, so với cho đi một Thất Xảo Trang thì lợi hại thế nào?!
Uông Thắng Kiệt vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
– Hay là… ngài mai con tới tìm hắn…
Uông Xuân Hà gật đầu:
– Tốt nhất đừng hành động theo cảm tính, tốn nhiều tiền bạc cũng không thành
vấn đề, nếu có thể được Nhị công tử kia để ý thì tiền bạc sau này kiếm lại chỉ
là chuyện nhỏ.
– Sao cơ, còn muốn con nịnh bợ hắn?!
– Thế nào, chẳng lẽ ngươi nghĩ tới đó yêu cầu hắn ngừng phá rối à, ngu ngốc!
Thắng Kiệt à, theo nghề thương thì phải vứt cái sĩ diện đi, lợi ích mới là
trên hết, cái nghĩa khí nhất thời đó chỉ dành cho người có khả năng hoặc bọn
ngu ngốc thôi, nếu không sớm muộn gia sản Uông gia cũng bại trong tay ngươi
mất!
Uông Xuân Hà lạnh lùng nói.
Uông Thắng Kiệt trầm mặc một hồi, bèn cung kính đáp:
– Vâng, hài nhi hiểu rồi.
. . . . .
Khi Uông Thắng Kiệt tìm tới vương phủ thì được báo lại là Lý Nhị công tử bị
bệnh nhẹ, không tiếp khách, không làm gì hơn được là phẫn nộ bỏ về.
Theo tin tức hắn thu được, sáng này họ Lý kia còn cùng mấy thị nữ du ngoạn
trên phố, sắc mặt rất tốt, bệnh ở đâu ra?!
Uông Thắng Kiệt buồn bực vô cùng, nhưng nhớ lời phụ thân, bèn đi tìm mấy ca kỹ
loại thượng phẩm tới.
Chỉ là Lý Cáp vẫn không nhận, nói cái gì mà tuổi còn nhỏ, không nên sa đọa…
“Sa cái đ… còn ai không biết ngươi là một tên tiểu sắc trùng, còn nhỏ à, lão
tử nhổ vào!”
Bất quá nhổ thì cũng phải về nhà mới dám nhổ, nhổ xong lại đi tới xin vào gặp
Lý Cáp.
Một hai ba sáu bảy tám mười bảy mười tám… Chính xác là lần thứ mười chín thì
Lý Cáp cho người mời hắn vào. Chỉ là họ Uông này bị từ chối nhiều lần, thấy
gia đinh nói xong theo bản năng quay lưng ra về, đi vài bước mới tỉnh ra, vội
quay đầu lại, cảm giác như muốn khóc vậy, đúng là con đường cách mạng còn lắm
gian nan mà.
Uông Thắng Kiệt kiêu ngạo cũng không phải không có cơ sở, mười bốn tuổi đỗ tú
tài, nếu không phải bản thân thích theo con đường thương lộ thì dựa vào tiền
thế của Uông gia muốn làm đến quan to cũng không phải không thể. Chỉ là theo
Uông Xuân Hà nghĩ, tính tình kiêu ngạo như vậy cho dù có vào làm quan cũng
chẳng có thành tựu gì.
Lần này liên tục bị Lý Cáp hành hạ rốt cuộc ngạo khí của hắn đã gần như biến
mất hết, càng giống bản chất một thương nhân hơn, cái này Uông Xuân Hà còn
muốn cảm tạ Lý Cáp nữa.
Uông Thắng Kiệt vốn đã sẵn sàng để chịu nhục, không ngờ Lý Cáp đối với hắn vẫn
tươi cười khách khí, còn nói cái gì mà Thất Xảo Trang không thể lấy không
được, phải trả tiền mới phải đạo… Nhưng Uông Thắng Kiệt cũng không phải quá
ngu, đầu óc xoay chuyển, vội sửa câu “Không bán” hôm trước thành” Không bán mà
chỉ muốn tặng thôi”. Lý Cáp tất nhiên hiểu, chẳng qua cầm khế ước rồi thì
thôi, quản nhiều làm gì cho mệt.
Trở lại Uông phủ, Uông Xuân Hà híp mắt hỏi:
– Chuyện ổn rồi chứ?
Uông Thắng Kiệt gật gật đầu:
– Làm sao phụ thân đoán được?
– Nhìn mặt ngươi mà ra, hơn nữa… ha hả, vật bị mất trộm trong mấy vụ hỏa
hoạn đã được trả lại, kiểm kê hàng hóa không ngờ còn dư ra hai vạn lượng.
Uông Thắng Kiệt sửng sốt, sau đó thở dài:
– Nhị công tử này… aizzz
Cây gậy cùng củ cà rốt, ngày xưa Lý Cáp hắn cũng dùng biện pháp này để thu
phục đám tay chơi thành Hổ Dương.
Một hai ba… Ba trăm sáu mươi lăm ngày trôi qua, một năm cứ thế qua đi như
con nòng nọc cụt đuôi vậy.
. . . . . . . . . . . . . . . . .