Thượng Quan Thanh Thanh do dự một chút, nói với Lý Cáp:” Vậy xin mời Lý công
tử chỉ giáo cho”
“Chỉ giáo thì không giám, chỉ là cùng nhau bàn luận mà thôi. Cái này … Có
thể không làm rơi mấy chữ nhỏ kia không?”
“A?” Thượng Quan Thanh Thanh sửng sốt, lập tức hiểu được, che miệng cười khẽ:”
Vâng, Lý công tử.”
Thanh Thanh cô nương mời.”
” Lý công tử mời.”
Hai người cùng ngồi xuống, Diễm Nhi đem chiếc cổ cầm để sát vách tường mang ra
cho Thiên Thiên, Thiên Thiên thì nhìn Thượng Quan Thanh Thanh mỉm cười, nói:”
Nô tỳ là Thiên Thiên, mời Thượng Quan tiểu thư chỉ bảo cho.”
Thượng Quan Thanh Thanh trong lòng kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng người chơi
cổ cầm là tuyệt sắc mĩ nữ mặc áo quần màu lục kia, chính nàng là người vừa
đánh đàn vừa hát ban nãy, lại không nghĩ rằng người vừa đánh đàn chỉ một tiểu
hài tử mặc quần trăng trông chưa đến mười tuổi.
Cổ cầm ngân tiếng, như dòng suối trong veo cuồn cuộn, từ những ngón tay chảy
ra, làm cho mọi trái tim đều nương theo cái âm điệu trầm bổng đó.
Đây là một bài mà kiếp trước Lý Cáp đã từng nghe có tên là “Trường Thái Tức”,
Phong cách hát so với hát cổ điển cũng không sai khác là bao nhiêu, tin tưởng
Thượng Quan Thanh Thanh sẽ thu hoạch được những giây phút thoải mái, cũng
không khó lắm khi học. Nhưng tóm lại giai điệu cổ điển này so với những âm
nhạc của thế giới này có phần êm đềm và tuyệt vời hơn nhiều, đơn giản là sẽ bị
bề ngoài hấp dẫn, say mê trong đó.
Nếu như trước đây Thiên Thiên sẽ phải gẩy những loại nhạc của thế giới này như
là :”Phượng cầu hoàn” tuy rằng chúng u nhã uyển chuyển, nhưng nếu không có nội
tâm tĩnh tại, có am hiểu sâu sắc cũng rất khó cảm nhận được cái ý nhị trong
đó, hưởng thụ cái hay cái tuyệt vời trong đó.
Thiên Thiên vừa hát hai câu, Thượng Quan Thanh Thanh đôi mắt liên sáng rực
lên, quay đầu nhìn về phía Lý Cáp, ngữ khí có phần hưng phấn nói:” Vị Thiên
Thiên muội muội này chính là người ta gặp ở Thanh Nguyệt Lâu đàn hát tối hôm
qua phải không?”
Lý Cáp mỉm cười gật đầu, nói:” Đúng vậy.”
Thượng Quan Thanh Thanh quay đầu lại, chăm chú nghe Thiên Thiên gảy đàn cùng
với giọng hát thánh thót của bài ca từ.
Khi khúc hát dừng, Thượng Quan Thanh Thanh vui vẻ chạy đến nắm tay Thiên Thiên
nói:” Thiên Thiên muội muội giọng hát hay qua, âm điệu cũng rất khéo.”
Thiên Thiên mỉm cười nói:” Thượng Quan tỷ tỷ khen quá lời rồi, mọi thứ của
Thiên Thiên đều do công tử dạy cho, là công tử vô cùng tài năng.”
Thượng Quan Thanh Thanh sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía Lý cáp, nói:” Lý
công tử, cả ca từ tối hôm qua, cũng đều do ngươi sáng tác có phải không?” Nàng
vốn cũng không tin tưởng Thiên Thiên một cô gái mới mười tuổi lại có thể xuất
thủ viết ra một tác phẩm tuyệt vời như vậy, nhưng xem ra vị tiểu công tử này,
dáng dấp cũng chỉ là mười một mười hai tuổi a, tuy rằng vô luận nhìn thân thái
có vẻ trưởng thành hơn so với người cùng tuổi rất nhiều.
Lý cáp mỉm cười gật đầu nói nói: “Đúng là tại hạ.”
Mặt dày thì cũng mặt dày rồi, dù sao trên thế giới này cũng không có ai biết,
kiếp trước có nhiều ca sỹ nổi tiếng như vậy, ta nhớ cũng không ít, hù dọa
nàng! Trong lòng Lý Cáp nẩy sinh những tính toán ám muội.
Thượng Quan Thanh Thanh không khỏi tán thán nói:” Lý công tử thực sự là đại
tài a, niên kỷ còn nhỏ có thể làm ra khúc nhạc hay như vậy, sẽ còn lưu truyền
mãi về sau, sẽ còn nổi tiếng hơn so với nhà soạn nhạc Vương Nột xưa kia.”
Lý cáp cười khoát tay nói:” Không dám không dám, tại hạ cũng chỉ là lúc ngồi
buồn rảnh rỗi, tùy tiện làm ra vài từ khúc mang cho thị nữ hát, chỉ là tiêu
khiển mà thôi, làm sao so sánh được với nhạc thần Vương Nột.”
Đứng cạnh Lý Cáp châm trà, tâm trạng Diễm Nhi không khỏi than tán, cái này có
thể nói chủ tử quả là lá mặt lá trái a, lưu manh cũng rất lưu manh, bá đạo
cũng vô cùng bá đạo mà khi cần nho nhã thực sự cũng nhã nhặn thanh tao, thật
không thể nghĩ được cái vẻ bá đạo, chơi bời chác tác của nhị công tử lúc trước
nữa.
Thượng Quan Thanh Thanh hết nhìn Lý Cáp, lại nhìn Thiên Thiên, tâm trạng cực
kỳ khó hiểu. Hôm qua nang ra Thanh Nguyệt Lâu trở về nhìn thấy phong cách
luyện tập của Thiên Thiên là ca khúc :” thủy điều ca đầu”. Nhưng mà vẫn chưa
có thể nắm được cái trọng điểm, chỉ có thể hái theo bảy, tám phân mà thôi,
không thể hoàn hảo được, Nghĩ không ra hôm nay người sáng tác và người thể
hiện đều ở trước mặt lại còn thế hiện ca khúc hay đến thê, lại làm cho nàng
nhịn không được muốn thử lại một lần nữa. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử
Chính là Lý Cáp thấy yêu thích nữ nhân thì phải yêu thích cả tâm hồn của nàng
ta, một danh ca như Thượng Quan Thanh Thanh nghe được những ca từ như vậy,
đồng dạng với cái nhộn ngạo ở trong người.
Lý Cáp giờ đã được lọt vào mắt xanh của Thượng Quan Thanh Thanh, hắn liếc mắt
là đoán được trong lòng cô nàng nghĩ gì. Ngay khi Thượng Quan Thanh Thanh đang
đắn đo câu nói, chuẩn bị hướng về hắn thỉnh giáo, hắn đã mỉm cười nói:” Đêm
qua được nghe nói Thanh Thanh cô nương là tuyệt mỹ chi âm, trong lòng vẫn hoài
niệm, đã cố ý soạn sắn một khúc nhạc từ, nghĩ đến nếu được cô nương quan tâm
đến thì thật tuyệt biết bao.” Khúc nhạc đó đương nhiên không phải là Lý Cáp
viết, nhưng ngược lại hắn tuyệt đối vì Thượng Quan Thanh Thanh mà tuyển ra.
Thiên Thiên vẫn là một nữ hài tử, trong giọng ca khó tránh khỏi sự non nớt về
lời hát, tuy rằng cáp tin tưởng mấy năm sau giọng hát của nàng càng thêm ôn
nhu thánh thót, nhưng hiện tại mà nói, hát ” Trường than thở” như vậy chỉ có
Thượng Quan Thanh Thanh thành thục xinh đẹp này là thích hợp. Truyện Hoàn Khố
Đệ Tử
Thượng Quan Thanh Thanh vui vẻ nói,:” Thật vậy chăng?” mặt mũi xem ra so với
tiểu cô nương hoàn toàn tương đồng, thập phần vui vẻ, từ khi Hà Nguyên quấn
lấy nàng đến giờ đã lâu nàng không vui vẻ đến như vậy.
Lý cáp gật đầu nói:”Thanh Thanh cô nương có thể hát thử, âm nhạc vốn không
phân biệt gì, cô nương là người có thiên phú, rất nhanh có thể bắt nhịp được”
Thượng Quan Thanh Thanh đón lấy cây đàn cổ, lại liếc mắt nhìn Lý Cáp, nhẹ
giọng nói:” vậy Thanh Thanh liều bêu xấu.”
Lý Cáp mỉm cười nói:” Tại hạ xin rửa tai lắng nghe”
Khúc nhạc vang lên, Thượng Quan Thanh Thanh bắt đầu gẩy lại theo cách gảy của
Thiên Thiên trong bài “Trường than thở”. Tiếng đàn uyển chuyển êm tai, mặc dù
lúc đầu có đôi phần chưa quen thuộc, nhưng Thượng Quan Thanh Thanh đã nhập tâm
hồn vào bài nhạc, khiến cho người nghe có cảm giác trôi chảy tự nhiên, không
có điểm phân biệt với những điều gượng gạo lúc trước. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử
Truyện Hoàn Khố Đệ Tử
Tuy rằng bài hát này dùng lối tiếp cận theo phương pháp cổ điển, nhưng dù sao
cũng có điểm bất đồng. Thượng Quan Thanh Thanh ngay từ đầu cũng không hề biết
phương pháp hát cổ điển, nhưng càng lúc sự phối hợp với nhạc khúc càng tự
nhiên, với nhạc lý ngày càng rõ ràng, tiếng ca càng thêm ôn nhu êm tai.
Sau hai lần tập, Thượng Quan Thanh Thanh có thể gọi là làm chủ được bài hát ”
trường than thở” cả làn điệu và ca từ, rồi lần thứ ba, càng làm cho từ khúc
này trở nên vô cùng nhuần nhuyễn, làm cho ba người Lý Cáp, Thiên Thiên, Diễm
Nhi ngây dại.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng, giọng ca mê hoặc, như từ nơi thanh sơn truyền ra, lại
như chảy vào trong lòng người. Phảng phất thấy mùa thu đến, không khí rực rỡ
náo nhiệt trong tiết tiểu vũ ( cái này có khi là mưa nhỏ nhỉ) cũng có khi thấy
quanh quẽ đìu hiu chỉ mình ta với bóng, lại như là nỗi nhớ nhà của người tha
hương, phảng phất như đứng dưới ánh trăng tàn, ôm gối nhìn trăng, nhẹ nhẹ thở
dài, lại có đôi khi thấy dòng đời trồi chảy, như cướp đi tuổi thanh xuân, chỉ
từng ấy biến chuyển, mà ai cũng rơm rớm lệ. “Huyền bi hận thích thích, trong
lòng tự trầm ngâm.
Loạn thế lại phùng quân, thiên mệnh không hữu hề.
Trở lại phục đến hề, nhật nguyệt so le tân.
Kiếm khí mênh mông cuồn cuộn Ngũ nhạc tề. . . A ~ Ngũ nhạc tề. . .
Nguyện theo quân hề phó hoàng tuyền, bạn quân cầm sắt lưu luyến hành. Truyện
Hoàn Khố Đệ Tử
Gió ào ào hề mộc rền vang, Vũ chỉ có hề lá rụng đi.
Nguyện theo quân hề phó hoàng tuyền, bạn quân cầm sắt lưu luyến hành.
Lệ ào ào hề thanh nhất thiết, nhìn quanh gia quốc trường than thở.”
Chỉ mới lần thứ ba thôi, Lý cáp kìm lòng không được đứng dậy vỗ tay:” Hảo!
Hảo! Hảo! Không hổ là Thanh Thanh cô nương, không hổ là dòng họ Thượng Quan,
không hổ là tiên ca a!” Hôm nay mới được Thượng Quan Thanh Thanh biểu diễn cho
xem, hôm qua hiển nhiên không phải là giọng ca tốt nhất của nàng. Hôm nay tuy
nói ca khúc bất đồng, nhưng thanh âm của nàng rõ ràng so với hôm qua ôn nhu
thâm tình hơn rất nhiều, nếu như nói tối hôm qua Thượng Quan Thanh Thanh chỉ
là hát ca từ mà thôi thì hôm nay Thượng Quan Thanh Thanh chính là dùng tâm của
mình để hát, đây đây mới thực sự là động lòng người mới thật là tiếng ca a.
Truyện Hoàn Khố Đệ Tử Truyện Hoàn Khố Đệ Tử
Tối hôm qua Thượng Quan Thanh Thanh chỉ thế hiện mình là một ca sỹ tốt mà
thôi, nay Thượng Quan Thanh Thanh hoàn toàn xứng đáng với ngoại hiệu là ca
tiên.
Thượng Quan Thanh Thanh dịu dàng đứng dậy, thi lễ trước Lý Cáp và mọi người:”
được công tử ban cho ca khúc, Thanh Thanh cảm kích vô cùng.”
Lý cáp liền đỡ nàng đứng dậy, cũng bởi vì một nguyên nhân, vừa nãy thấy được
làn da trắng mịn như ngọc bàn tay xinh xắn tinh tế khéo lẽo vô cùng. Không kìm
tâm trạng thầm than, tiếc là nàng không mặc thoáng thoáng như kiếp trước bằng
không có thể thấy được sự mịnh mang trắng nõn của thân thể nàng.
“Thanh Thanh cô nương, tại hạ ở đây còn có một từ khúc, cũng là vi cô nương mà
sáng tác, mong cô nương nhận lấy.” Lý Cáp từ đằng sau lấy ra một ca khúc.
Thượng Quan Thanh Thanh mặt lộ sự mừng rỡ cùng vẻ cảm kích, lần thứ hai bái tạ
nói:” Đa tạ công tử ban thưởng ca khúc, ân tình công tử, Thanh Thanh suốt đời
khó quên.” Đối với một ca nghệ mà nói, quà tặng quý giá nhất của ca sỹ là ca
khúc. thật sự giống như một võ lâm cao thủ luôn khát khao bí kíp võ công chân
chính, Thượng Quan Thanh Thanh với ca khúc vẫn thể hiện sự khát vọng, cũng là
điều đương nhiên, hiện tại ở nàng một lòng nhận thấy đây là một ca khúc tuyệt
vời, từ khúc tuyệt vời, ngay ca những chuyện lo lắng đối với Hà Nguyên đều cho
trôi tuột hết. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử
Lý cáp mỉm cười đem bài ” hông nhan bất lão” đưa cho Thượng Quan Thanh Thanh,
liền để Thiên Thiên khảy đàn, hắn ở ngoài phối nhạc, để Diễm Nhi múa, hắn ở
ngoài phối vũ.
Ban đầu Thượng Quan Thanh Thanh còn có chút còn có chút khẩn trương, thỉnh
thoảng hát sai, nhưng rất nhanh, tố chất âm nhạc đã ăn sâu vào trong máu đã
làm cho nàng tự nhiên lại, thêm nữa có Thiên Thiên đệm đàn, càng hát càng hay,
càng hát càng thấy tuyệt mỹ, khúc hát ngày càng thêm thánh thót uyển chuyển:
” “Hồng nhan có hay không lão, ai có thể một đời đích xinh đẹp, xem tẫn tao
nhã suy trướng, cũ phiến bại bình đích lưu danh.
Hồng nhan có hay không lão, không lưu muôn đời nhân quay về thiếu, nàng một
người hát đến một người khiêu, tịch mịch hồng trần tuyệt thế đích tiêu dao.
Ta nguyện hồng nhan không già, Thanh Sơn đến bạn nước biếc tương yêu, ta
nguyện hồng nhan không già, một đời thanh cao xem vạn lý vân phiêu. Truyện
Hoàn Khố Đệ Tử
Hồng nhan có hay không lão, Hoa nhi mở chung sẽ tạ ơn rụng, năm xưa trắc bạn
ảnh yểu điệu, hàng năm rơi biện đã đi xa.
Hồng nhan có hay không lão, phong mà điệp mà chạy đi đâu liễu, năm đó muôn
hồng nghìn tía chuyện, đều ở người nọ trong lòng giả bộ liễu.
Ta nguyện hồng nhan không già, Thanh Sơn đến bạn nước biếc tương yêu, ta
nguyện hồng nhan không già, một đời thanh cao xem vạn lý vân phiêu ~~
A. . . Hồng nhan không già ~
A. . . Một đời thanh cao xem vạn lý vân phiêu ~ ”
Thượng Quan Thanh Thanh hát mang theo nỗi chân tình, Thiên Thiên dùng hết tâm
sức để đệm đàn, Diễm nhi múa mồ hôi lấm tấm, Lý Cáp càng như mê say.
Hảo một ca tiên, hảo một hồng nhan, hảo một khúc ” hồng nhan bất lão”.
Âm nhạc thực sự là một cách tỏ lòng thật tuyệt vời, nàng có thể mang theo tâm
trạng của mình trong đó, mang theo nỗi hỉ nộ ái ố, lại là nơi bày tỏ cảm xúc
của mình, tình cảm mãnh liệt.
Từ bài ” hồng nhan bất lão”, nàng cảm giác ở cùng với Lý Cáp thân cận không
ít, từ “hồng nhan bất lão” nàng tìm thấy được chính bản thân mình, từ ” hồng
nhan bất lão” Lý Cáp và Thượng Quan Thanh Thanh tâm ý tương đồng, về sau muốn
nàng thu hình ảnh hắn vào trong tim rất có cơ sở. Truyện Hoàn Khố Đệ Tử
Cáp không khỏi thầm than, đáng tiếc hắn chỉ có mười một tuổi, nếu là mười sáu
thậm chí chỉ cần mười lăm tuổi, lập tức Thượng Quan Thanh Thanh ái mộ cho hắn
cũng không phải không có thể.
Thời gian ôi thời gian, có đôi khi con mẹ nó thế nào mà trôi chậm như vậy? Cáp
nhã nhặn mỉm cười, trong đầu thì thầm mắng liên tục.
Thư hữu môn, chính như ta nói, âm nhạc thực sự là một phương pháp tuyệt vời,
lúc người có dụng tâm nghe, say mê trong đó, cái cảm giác thật kỳ diệu.
Hai người cùng hợp ca, tiếp nối tại hạ thư hữu môn nếu là có hứng thú có thể
tìm tới nghe một chút trông thấy ca từ(3) dụng tâm lĩnh hội trong đó cái quan
niệm nghệ thuật.