Hoàn Khố Đệ Tử – Chương 32: Vương phủ sinh hoạt – Botruyen

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương 32: Vương phủ sinh hoạt

Bởi vì Lý Cáp, đoàn người cùng ngày đã ly khai Hàm Châu Thành

Mấy ngày sau đó, tâm thần Lý Cáp cứ không yên, luôn nhớ tới ánh mắt của Lưu
Nguyệt Nhi, không biết sao, đối với hai mắt của nữ tử này hắn lại có ấn tượng
đến như vậy, nhớ kỹ đến như vậy, thậm chí so với vết bớt hình rết kia càng
khắc sâu hơn.

Cứ như vậy, mọi người cũng không có tâm lý du ngoạn, liền quyết định trực tiếp
đi đến Diên Đông Phủ.

Tới Diên Đông phủ, còn cách sinh nhật của ngoại công hơn nữa tháng, Lý Cáp
cùng mọi người bái kiến ngoại công, nãi nãi cùng mấy vị cữu cữu, cữu mụ. Bởi
vì hắn từ nhỏ hoạt bát khả ái, đối với trưởng bối miệng lại ngọt ngào, đặc
biệt hiểu chuyện, bởi vậy mọi người đối với hắn đều rất thích, mà trong đó
thích nhất tự nhiên không ai khác là vị biểu muội Chân Dao.

Hơn nửa năm không gặp, Chân Dao tựa hồ không thay đổi, vừa nhìn thấy hắn vội
kêu to “Biểu ca” .

Lần trước đi Lý phủ, nàng cũng đã gặp qua Thiên Thiên cùng Diễm Nhi , liền
ngọt giọng kêu “Thiên Thiên tỷ tỷ” “Diễm Nhi tỷ tỷ” .

Lý Cáp cũng giới thiệu cho nàng mấy người hầu mới: “Đây là Ngưu Đại, Ngưu Nhị,
Ngưu Tam, ngươi nhìn bọn họ thì nhìn vào khoen mũi, khoen mũi càng lệch về
phía bên trái thì là người lớn hơn, đã hiểu chưa?”

“Ân.” Chân dao một điểm cũng không sợ, lại ngoan ngoãn lần lượt chào tam ngưu:
“Ngưu Đại ca, Ngưu Nhị ca, Ngưu Tam ca.”

Tam ngưu tuy là người thô lỗ, nhưng thấy tiểu cô nương khả ái ngọt ngào như
vậy, cũng đều rất thích, trên mặt lộ ra nụ cười khúc khích.

“Biểu ca, lại kể chuyện xưa cho Dao Nhi nghe đi.” Chân Dao một khi thấy Lý Cáp
rãnh rỗi cứ tới bắt hắn kể chuyện xưa, cái thanh âm siêu cấp nũng nịu ngọt
ngào làm hắn thế nào cũng không đành lòng cự tuyệt cô biểu muội khả ái này,
chỉ đành phải đem đồng thoại, tiểu thuyết, truyện ký và vân vân từ kiếp trước
đã xem qua giảng giải một cách sinh động cho mọi người cùng nghe.

Mỗi khi như vậy, Thiên Thiên, Diễm Nhi cùng tam ngưu, thậm chí ngay cả đại phi
đều lẳng lặng nghe Lý Cáp kể chuyện xưa, cùng vui buồn theo từng tình huống,
từng nhân vật trong truyện, nghe đến tập trung tinh thần, muốn ngừng mà không
được.

Tới vương phủ đã hơn ba ngày, trong tiếng hoan hô của biểu muội cùng mọi
người, Lý Cáp cũng dần dần không còn nhớ tới ánh mắt yếu đuối của Lưu Nguyệt
Nhi nữa.

Sau khi bọn Lý Cáp đã ổn định, bà ngoại Diên Đông Vương phi liền phái Trương
Đào một người hầu thông minh lanh lợi trong Vương Phủ, cho hắn, để thuận tiện
hắn quen thuộc với mọi việc trong Diên Đông phủ.

Việc cơm nước trong Vương phủ cùng Lý phủ cũng không sai biệt lắm, đều lấy
việc ngon miệng, dưỡng sinh là chính, rau quả cũng nhiều hơn, thịt cá phải
tinh tuyển và được nấu nướng kĩ, cho nên đối với người đặc biệt thích ăn thịt
mỡ như tam ngưu mà nói, những món ăn này tuy rất ngon, nhưng thực sự thiếu một
cái gì đó, bọn họ ăn cũng không được vừa miệng.

Hôm đó, sau khi tam ngưu lần thứ ba hướng Lý Cáp oán giận, hắn tìm tới Trương
Đào.

“Trong Diên Đông phủ này, ai là trù sư nổi danh nhất?” Lý Cáp hỏi.

Trương Đào cung kính đáp: “Trong Diên Đông phủ này,vị trù sư nổi tiếng nhất
ngoài Vương đại sư phụ ra thì còn là ai khác”

Lý Cáp gật đầu nói: “Tốt lắm, ngươi cùng Vương sư phụ nói một tiếng, bữa cơm
tối, làm cho bản công tử ba phần thịt đặc biệt, mỗi phần không dưới năm cân,
mỗi ngày đều phải làm.”

Trương Đào giật mình nhưng khi nhìn thấy tam ngưu đứng sau lưng Lý Cáp lập tức
minh bạch, gật đầu nhận lệnh.

Lý Cáp lại hỏi: “Vậy trong Tịnh Khang tỉnh, vị nào là trù sư nổi danh, tay
nghề tốt nhất?”

Trương Đào trầm tư suy nghĩ, đáp: “Cũng là trong Vương phủ Vương sư phụ.”

Lý Cáp gật đầu, lại nói: “Vậy ngươi có biết Đại Hạ vị trù sư nào là nổi danh
nhất, tay nghề tốt nhất?”

Trương đào lập tức nói: “Là Tư Đồ đại sư phụ chưởng quản Ngự Thiện Phòng trong
kinh thành.”

“Ách…” Lý Cáp sờ sờ cằm, nói: “Vậy còn đệ nhị…?”

Trương đào nói: “Vậy là tôn nữ của Tư Đồ đại sư phụ, Tư Đồ Tử Nghiên hoặc
Hoằng Chiêu phủ, Đại Minh sư phụ.”

Lý Cáp nhíu mày, quay qua Lý Đông ra dấu, Lý Đông lập tức tiến đến gần.

“Đi tìm Tư Đồ Tử Nghiên cùng Đại Minh sư phụ mời tới cho bản công tử, dùng số
tiền lớn mà mời, nếu không đến, dùng võ uy mà mời, nếu còn không chịu, thì
trực tiếp bắt về.” Lý Cáp thản nhiên nói.

Lý Đông nhận lệnh lập tức lui xuống an bài. Trương Đào âm thầm kinh hãi, đã
từng nghe Lý gia nhị công tử ở Hỗ Dương đứng đầu đám hoàn khố đệ tử, hôm nay
chứng kiến, quả nhiên là như thế!

Ban đêm, trên giường, Thiên Thiên ỷ ôi trong lòng Lý Cáp, thắc mắc: “Chủ tử,
ngươi đối với ăn uống thường không yêu cầu cao, hôm nay vì sao muốn Lý Đông đi
tìm hai vị đại trù sư kia? Nếu chỉ là nấu cho ngưu gia tam huynh đệ ăn thì
Vương phủ Vương sư phụ không phải cũng có thể làm sao?”

Tay Lý Cáp nắn bờ eo non mềm của Thiên Thiên, mặt dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng mịn của nàng thoải mái rên một tiếng, mới nói: “Nếu muốn người khác một
mực theo bên mình, nhất định phải cho người ta một lý do. Tỷ như, ngươi theo
ta là bởi vì ta thích ngươi, ta đối với ngươi tốt, mà ngươi cũng thích ta,
cũng rất tốt với ta, ta nói rất đúng không?”

“Ân ~ chủ tử đối Thiên Thiên tốt, Thiên Thiên cũng toàn tâm toàn ý với chủ
tử.” Thiên Thiên nhẹ giọng đáp.

Lý Cáp khẽ cười, lại nói: “Còn Diễm Nhi, bởi vì hiện tại ta là chổ dựa duy
nhất của nàng, có thể cho nàng sinh hoạt thật thoải mái, nhưng cũng có thể cho
nàng sống không bằng chết, bởi vậy hắn sợ ta, rồi lại phải dựa vào ta, đây là
lý do nàng theo ta.”

Thiên Thiên thấp giọng nói: “Diễm Nhi tỷ tỷ trong lòng kỳ thực cũng là hướng
về chủ tử…”

“Được rồi, ngươi không cần nói tốt cho nàng, lòng ta trong tự nhiên biết.” Đi
tới Vương phủ, Diễm Nhi không cùng Lý Cáp đồng phòng dị sàng, mà được an bài
ngủ ở phòng bên cạnh.

Lý Cáp nói: “Mà ngưu gia tam huynh đệ, bọn họ theo ta bởi vì sao? Bởi vì ta so
với bọn hắn ngưu, so với bọn hắn cường, đánh đố thắng bọn họ. Dù sao hiện tại
do thân thể trời sinh mà bọn họ không thể đả thương ta, nên cho rằng bản lĩnh
ta hơn bọn hắn. Chỉ dựa vào điểm này, có thể bọn họ nghe lệnh ta một thời
gian, nhưng muốn để cho bọn họ toàn tâm toàn ý theo ta, nghe lệnh của ta, còn
chưa đủ.”

“Sở dĩ chủ tử muốn tìm những vị trù sư này, có phải là dùng mỹ thực khiến cho
bọn hắn khó có thể ly khai chủ tử?”

“Không sai, là người sẽ có dục vọng, mỗi người đều có dục vọng cùng nhu cầu,
chỉ cần có thể thỏa mãn bọn họ liền có thể trói chặt tâm ý của bọn họ. Dục
vọng của Ngưu gia tam huynh đệ nằm ngay trên miệng, chỉ cần thỏa mãn được
miệng của bọn họ, là có thể để cho bọn họ toàn tâm toàn ý theo ta. Sở dĩ, ta
để những vị trù sư nổi danh này nấu cho bọn họ ăn là để cho bọn họ ăn đến
nghiện, khi đó họ liền nghĩ ngoài ta không ai có thể cho họ cơ hội được ăn
ngon.”

Thiên Thiên bỗng nhiên nở nụ cười: “Vậy chủ tử làm sao để Diễm Nhi toàn tâm
toàn ý theo sát tùy chủ tử đây?”

Lý Cáp cười nói: ” Phật viết: bất khả thuyết, bất khả thuyết. Sau này ngươi sẽ
biết!” Nói xong liền hôn thật mạnh lên trán của Thiên Thiên.

Ôm nhau đi vào giấc mộng, một đêm vô sự.

“Biểu ca, biểu ca…” Sáng sớm hôm sau, Chân Dao như bị kích động, xông vào
phòng Lý Cáp, chạy đến tai Lý Cáp nói nhỏ: “Đại lại trùng! Rời giường mau!”

(DG: đại lại trùng: con trùng lười to nhớn)

Lý Cáp mơ hồ, từ mái tóc của Thiên Thiên nhấc đầu lên, nhìn Chân Dao nói: “Mới
giờ này đã nhao nhao rồi. Biểu ca còn mệt, ngủ tiếp đây, tối nay mới kể chuyện
xưa cho ngươi nghe.”

Chân Dao lại lắc Lý Cáp, nũng nịu nói: “Thức dậy đi, thức dậy đi! Hôm nay là
sinh nhật của Đình Đình, biểu ca cùng Thiên Thiên tỷ tỷ theo ta đi chúc mừng
nàng đi nha! Nhà nàng buổi tối còn muốn mở tiệc chiêu đãi khách đây.”

“Đình đình? Là Hà gia tiểu nha đầu có khuôn mặt đầy tàn nhang đó à?” Lý Cáp
nhíu nhíu con mắt nói, hắn thật chịu không nổi thanh âm nũng nịu của Chân Dao,
mỗi lần tiểu cô nương dùng thanh âm này cầu hắn, hắn lại đáp ứng. Không có
biện pháp, lòng dạ thật mềm yếu!

“Người ta làm gì mặt đầy tàn nhang, chỉ là mấy khối nho nhỏ thôi mà! Biểu ca,
mau tỉnh dậy đi, chúng ta sáng sớm đi tìm bọn họ chơi, buổi trưa, buổi tối
trực tiếp tại nhà bọn họ ăn, ta đã xin phép cha với mẫu thân rồi.” Chân Dao
nói.

Lý Cáp lại nằm xuống, ở cạnh thân thể mềm mại của Thiên Thiên khó chịu nói:
“Ta không đi, ngươi tự đi đi” Mấy lần trước đến Diên Đông Phủ, hắn từng gặp
qua Tịnh Khang bố chính sử tiểu nữ nhi Hà Đình, không chỉ tính tình khó chịu,
hơn nữa lớn lên lại xấu xí, tư tưởng ấu trĩ trẻ con lại muốn làm người lớn,
mới tí tuổi đầu đã học người ta đánh son môi vẽ lông mi, nhìn không khác gì
cái đầu heo. Không có một điểm khả ái như biểu muội hay ôn nhu như Thiên
Thiên.

Lý Cáp đến Diên Đông phủ cũng không nhiều lắm, mỗi lần đến đa phần đều ở trong
vương phủ bồi tiếp ngoại công, nãi nãi cùng biểu muội. Bởi vậy đối với con
cháu nhà quyền quý trong Diên Đông phủ này nửa điểm cũng không quen thuộc,
càng không có hứng thú chơi trò con nít với bọn hắn, mà đám Hoàn khố đệ tử
trong Duyên Đông phủ này hắn không có thời gian tiếp xúc lại càng không nhận
ra, bởi vậy làm gì có ý tứ đi tham dự sinh nhật của tiểu hài tử xấu xí kia.

Chân Dao cũng không nổi giận, lại lắc cánh tay Lý Cáp, nũng nịu nói: “Hảo biểu
ca, thân biểu ca, ngươi phải đi mà, ngươi dạy Thiên Thiên tỷ tỷ đàn hát ca
khúc đặc biệt êm tai, Dao Nhi muốn mời Thiên Thiên tỷ tỷ ở sinh nhật của Đình
Đình đàn hát cho nàng nghe, nàng nhất định rất thích. Thiên Thiên tỷ tỷ, ngươi
giúp ta kêu biểu ca dậy đi.”

Lý Cáp trở mình nói: “Cái gì? Còn muốn để Thiên Thiên hát cho bọn hắn nghe?
Không được! Không đi!” Dứt lời hắn quay lại đi ôm Thiên Thiên ngủ.

“Biểu ca ~~, biểu ca ~~~~, hảo biểu ca ~~~, dao nhi cầu ngươi mà, phải đi mà
~~. Có được hay không mà, biểu ca ~~~, đi mà ~~” Thanh âm nũng nịu của Chân
Dao làm trái tim Lý Cáp muốn rớt ra, thật sự là chịu không được, chỉ phải thở
dài: “Được rồi, bất quá chỉ đàn hát một bài.”

“Yeahhh! Ta biết biểu ca đối với Dao Nhi là tốt nhất mà!” Chân dao vui vẻ ôm
lấy mặt Lý Cáp cắn một phát, nói: “Một bài thì một bài! ~ ”

Lý Cáp mỉm cười, thói quen của biểu muội vẫn không sửa, hở tí lại thích cắn
vào mặt hắn, bất quá răng của tiểu hài tử căn bản cắn cũng không đau lắm, hắn
bị cắn …….. đến……. thoải mái.

Hơn nữa ngoại trừ Lý Cáp người khác nàng nhất định không chịu cắn, ngay cả phụ
thân nàng kêu nàng cắn, Chân Dao chỉ bĩu môi bỏ đi, còn nói thêm câu: “Cha
cũng không phải biểu ca.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.