Hoàn Khố Đệ Tử – Chương 186: Tửu quỷ (1) – Botruyen

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương 186: Tửu quỷ (1)

Tử Nghiên mơ một giấc mộng, nàng mơ thấy mình đoạt giải nhất trận thi đấu ngự
trù ở kinh thành, mơ thấy mình ủ rượu đạt danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ tửu,
mơ thấy Lý Cáp bày mâm dọn cỗ hoành tráng nhất cưới nàng làm vợ.

Sau đó nàng làm Hoàng thành đệ nhất ngự trù, trù nghệ đạt đến cấp gia gia cũng
phải thừa nhận, nàng ủ rượu đến cấp độ người ta nguyện vì uống một chén mà
táng gia bại sản, nàng trở thành phu nhân Hầu gia ai cũng phải hâm mộ, sinh
con dưỡng cái cho Lý Cáp, an nhàn hạnh phúc.

Nhưng mà mông đẹp dần tan, là ngự trù trong quốc yến vì nấu thịt không vừa ý
làm hoàng đế giận tím mặt, tước danh hiệu đệ nhất ngự trù cùng tước vị, nhốt
vào thiên lao. Hình ảnh trong mộng lại thay đổi, chuyển về phủ tổng đốc, nàng
thấy Lý Cáp ôm vò rượu, trái ôm phải ấp bao nhiêu phụ nữ không thấy rõ mặt,
làm xằng làm bậy, chính hắn vốn ngàn chén không say giờ uống say như chết, hơi
rượu ngập tràn.

Nàng xông lên muốn cướp bình rượu trong tay Lý Cáp, lại bị hắn đẩy ra, phe
phẩy vò rượu trống không hét lớn: “Hết rồi! Nhanh! Nhanh ủ rượu cho lão tử!
Nhanh đi ủ…” Rồi hung hăng ném vò rượu lên người nàng: “Mau đi!…”

– Không! Không! Con sâu rượu! Có chết ta cũng không ủ!

Tử Nghiên giật mình tỉnh dậy, tóc tai rối bời nhìn xung quanh, trước mắt chỉ
một màu đen, nàng dần bình tĩnh lại nhưng bộ ngực cao ngất vẫn phập phồng, hơi
thở vẫn hổn hển.

– Là mộng, thì ra là mộng.

Tử Nghiên tự giễu lắc lắc đầu, nâng tay lau mồ hôi lạnh trên trán, cười khổ
lẩm bẩm:

– May chỉ là mộng !

Đang chuẩn bị nằm xuống ngủ lại, chợt phát hiện vò rượu để bên gối đã không
thấy!

– Rượu!

Tử Nghiên mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy bên gối rỗng tuếch. Lúc này nàng mới
để ý trong không khí ngập tràn mùi rượu, chắc chắn ai đó đã mở vò rượu của
nàng ra.

– Ai? Ai cầm rượu của ta ?

Tử Nghiên lo lắng xuống giường, không mặc y phục, mở cửa xông ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, Tử Nghiên lập tức đã biết mùi rượu từ đâu, chính là căn phòng
của

Lý Cáp.

– Bại hoại! Bại hoại! Tửu quỷ, một ngày cũng không chịu chờ!

Tử Nghiên cắn môi dưới phẫn hận dẫm chân, vội vàng chạy tới.

Đẩy cửa phòng ra, nhìn tình hình trong phòng, Tử Nghiên thét một tiếng kinh
hãi, che mặt xoay người lại, miệng mắng:

– Tử sắc lang! Đại phôi đản! Hạ lưu!…

Trong phòng, Lý Cáp đang ngồi trên ghế dựa, áo phanh ra, Hương Hương gần như
lõa thể đang ngồi trên đùi hắn, được hắn nâng lên hạ xuống, mái tóc dài như
thác nước theo đó rung động, cảnh tượng yêu mỹ kỳ dị. Nhưng bóng lưng trắng
nõn, đường cong lung linh cùng mái tóc đen dài kết gợp lại tạo nên cảm giác
cao quý khó xâm phạm.

Động tác của hai người không vì Tử Nghiên đột nhiên xuất hiện mà có chút đình
trệ, từng đợt từng đợt nhấp nhô, cùng một loạt tiếng thở gấp biểu thị hai
người sắp lên đỉnh cao mãnh liệt.

Tử Nghiên quay lưng về phía hai người, lúc ban đầu liên tục mắng Lý Cáp, dần
dần tiếng mắng ngày càng nhỏ, mặt càng đỏ, không biết phải làm sao.

Rốt cục cùng một tiếng thở phào của Hương Hương, Lý Cáp phóng tinh hoa nóng
bỏng vào cơ thể tiểu hồ ly, kết thúc trận mây mưa.

– Các ngươi xong chưa?

Tử Nghiên vẫn là quay lưng vào trong hô.

Hương Hương muốn đứng lên, nhưng Lý Cáp vỗ nhẹ lên tấm thân mềm mại của nàng,
phủ một lớp áo choàng lên tiểu hồ yêu, để nàng nằm trong lòng mình.

– Tử Nghiên à, đã trễ thế này đột nhiên đến phòng của ta làm gì thể?

Lý Cáp vỗ nhẹ vai Hương Hương, bên dưới hai người vẫn gắn chặt vào nhau, mây
mưa đại chiên tiếp theo có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

Tử Nghiên nghe thế xoay người lại trừng mắt nói:

– Ngươi còn hỏi ta tới làm cái gì?

Chỉ vào vò rượu trên bàn cùng chén rượu nói:

– Vì sao ta chưa đồng ý ngươi đã lấy rượu của ta uống ?

Lý Cáp theo bàn tay nàng chỉ nhìn về phía bàn, mắt trừng lên giống như mới
phát hiện ra vò rượu ở đó vậy, mặt mũi vô tội.

Tử Nghiên đến bên bàn cầm vò rượu lên nhìn, mắt choáng váng – không còn dư
giọt nào!

Dưới vò rượu là một con bướm bảy màu, thân thể phập phồng giống như đã uống no
say. Thấy Tử Nghiên đến Điệp nhi vội bay đến bàn trang điểm.

– Ngươi… Ngươi… Các ngươi uống hết? Ta ngày mai lấy cái gì đi thi đấu?

Tử Nghiên bộ dạng như sắp khóc:

– Ngươi là đại phôi đản, tử tửu quỷ !…

Nàng ôm cái vò không, nhớ giấc mộng vừa rồi, nước mắt không cầm nổi tuôn trào
!

Lý Cáp vội nói:

– Đừng khóc đừng khóc, ta vốn chỉ muốn nếm thử, ai ngờ nàng ủ quá ngon nên
không kìm lòng được…

Tử Nghiên nức nở nói:

– Ta biết ngay ngươi như vậy, trước kia mỗi lần làm điểm tâm cho ngươi, nếu
ngươi thích ăn, khẳng định sẽ ăn hết, một cái cũng không để lại. Cho nên không
dám để cho ngươi nếm rượu này trước, ai ngờ ngươi… Ngươi… Ngươi bảo ta thi
đấu thế nào đây?

Nàng biết Lý Cáp thường không thể khắc chế dục vọng, lại không để ý đến lòng
hiếu kỳ mãnh liệt của hắn, chỉ cần có gì làm hắn tò mò sẽ khiến hắn ăn không
ngon, ngủ không yên, bằng mọi giá phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ mới cam tâm.

Vò rượu mùi hương nồng nàn như vậy, không chỉ khơi dục vọng của Lý Cáp, còn
làm hắn hiếu kỳ mãnh liệt, dĩ nhiên là không nhịn nổi rồi.

– Nàng phải thi đấu à? A! Đó không phải còn một chén sao? Loại rượu này chỉ
cần một chén là đủ rồi!

Lý Cáp nhìn phía trên bèn vẫn còn một chén đầy nói.

– Còn có rượu? Hương Hương muốn uống.

Đang ghé vào trên ***g ngực Lý Cáp tiểu hồ yêu bỗng nhiên ngẩng mặt lên, chìa
bàn tay mềm muốn bắt cái chén trên bàn .

Tử Nghiên cả kinh, chén rượu này là chén cuối cùng, là hy vọng cuối cùng để
mình tranh tài, nàng vội vàng kéo cái chén ôm vào lòng. Nhưng mà khi nhìn nụ
cười của Hương Hương đang nhìn mình nàng không nhịn nổi ngẩn ngơ, gò má ửng
hồng cùng đôi mắt mê ly, Hương Hương vừa ngấm men say vừa đạt đỉnh tình ái làm
gương mặt vốn hoàn mỹ như thơ như họa càng thêm nét quyến rũ, dù là nữ nhân
nhưng Tử Nghiên cũng bị chấn động thật sâu.

Nhưng ngay khi Tử Nghiên ngây người, năm cái ngón tay nhỏ nhắn của Hương Hương
nắm vào hư không, chén rượu như có sinh mệnh bay vào tay nàng.

– Không được uống!

Lý Cáp quát bảo Hương Hương đang tính đưa chén rượu lên miệng.

Tiểu hồ yêu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chủ nhân, thản nhiên cười, chỉ một thoáng
nhưng như trăm hoa khoe sắc.

– Chủ nhân đừng gấp, Hương Hương muốn uống.

– Nàng say rồi Hương Hương, chén rượu này không thể uống, ngoan nào.

Lý Cáp nhẹ nhàng bưng chén rượu khỏi tay Hương Hương nói.

Nếu là người khác muốn lấy chén rượu nàng muốn uống chắc chắn bị hồ yêu ngàn
năm đập nát, nhưng người ta là Lý Cáp, là chủ nhân thân yêu nhất của nàng. Cho
nên, ngón tay mảnh khảnh trắng muốt dần thả lỏng chén rượu ra nhưng miệng vẫn
không nhịn được nói:

– Hương Hương muốn uống rượu, chủ nhân cho Hương Hương đi.

– Uh, cho nàng ăn cho nàng ăn.

Lý Cáp đáp lời, muốn khẽ hôn Hương Hương một chút, lại bị nàng mút lấy mãi hồi
lâu mới thả ra.

Tử Nghiên thấy cảnh vậy mặt lại đỏ rực, vội bưng chén rượu đi thấp giọng nói:

– Ta trở về phòng trước.

Nói xong là xoay người đi ra ngoài.

– Tử Nghiên!

Phía sau truyền đến tiếng của Lý Cáp.

Tử Nghiên dừng bước.

– Ngày mai rượu của nàng nhất định có thể đoạt giải nhất, ta tin tưởng.

Lý Cáp nói:

– Ở trong lòng ta, nàng ủ rượu đã là đệ nhất thiên hạ.

Nghe xong lời này, khóe miệng Tử Nghiên hơi hơi nhếch lên, hiện ra nụ cười vui
sướng, bất quá ngoài miệng lại chỉ là nhàn nhạt đáp “Ừ!” một tiếng liền bước
nhanh đi ra khỏi phòng.

Liên Khanh dựa vào cửa sổ phòng mình, nhìn thấy Tử Nghiên vội vàng đi ra khỏi
phòng Lý Cáp, cười khẽ lẩm bẩm:

– Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, ca ca nhịn không được đi trộm uống
rượu rồi. Hì hì, hi vọng Tử Nghiên tỷ tỷ còn trữ hàng.

Bên trong phòng Lý Cáp, tiểu hồ yêu say rượu liên tục hô muốn uống tiếp, như
bạch tuộc quấn lấy Lý Cáp. Vì để nàng nhanh chóng đi ngủ Lý Cáp không cách nào
phải dùng hết hỗn thế võ công đại chiến hoan ái cùng nàng. Tiểu hồ yêu say sưa
không kìm nén được tiếng thở gấp và rên rỉ ngày một lớn làm chúng nữ trong
viện cả đêm khó ngủ, thậm chí Thiên Tú, Phong di cách cả một khoảng sân cũng
nghe thấy được.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.