Hoàn Khố Đệ Tử – Chương 18: Diễm Nhi quay lại. – Botruyen

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương 18: Diễm Nhi quay lại.

Lý Án rất nhanh dẫn Âu Dương Bác đến. Theo sau gã dĩ nhiên là Diễm Nhi hôm qua
mới chạy đi.

Bộ dạng của Diễm Nhi lúc này so với hôm qua thì gầy hơn, sắc mặt cũng càng khó
coi hơn, hai mắt lộ vẻ u buồn. Trên người nàng ta vẫn mặc bộ y phục nha hoàn
của Lý phủ, nhưng hiển nhiên là đã tắm rửa rồi.

Lý Cáp ngồi dựa vào ghế, nửa mở mắt. Đại Phi thì nằm bên cạnh chân hắn. Còn
Thiên Thiên đứng phía sau đấm lưng cho hắn.

“Nhị công tử, Âu Dương Bác và Diễm Nhi đã đến.” Lý An nói.

Lý Cáp cũng không thèm mở mắt ra nhìn, chỉ ừ một tiếng nhẹ, ý bảo đã biết.

Lý An lui ra, để lại Âu Dương Bác và Diễm Nhi ở lại trong sảnh chẳng biết nên
làm gì.

“Nhị công tử, tiểu nhân mang chất nữ đến thỉnh tội với ngài.” Âu Dương Bác vô
cùng cung kính nói.

Diễm Nhi bên cạnh cũng cắn răn nghiến môi, nói: “Chủ tử, Diễm Nhi đã biết sai
rồi.”

“Uhm” Lý Cáp vẫn một tiếng như thế, vẫn nhắm mắt, cũng không biết là có phải
đã ngũ thiếp đi hay không nữa.

Âu Dương Bác thấy Lý Cáp vẫn không mở mắt, khẽ huých Diễm Nhi, và nói: “Phỉ
Phỉ, mau xin nhị công tử tha thứ đi.”

Diễm Nhi thần sắc phức tạp, liếc nhìn Lý Cáp, rồi nói: “Ta đã xin rồi, hắn
không để ý đến ta.”

Âu Dương Bác chau mày: “Ngươi như thế mà gọi là cầu xin ư? Ngươi bây giờ là
thị nữ của nhị công tử, mau xuất ra bộ dáng của thị nữ đi. Hãy nhớ lại lúc
trong nhà thị nữ phạm lỗi cầu xin như thế nào đi.”

Diễm Nhi nhếch môi, do dự một hồi, cuối cùng cũng quỳ xuống, cúi đầu chạm đất,
lớn tiếng nói: “Nô tỳ xin chủ tử tha tội!”

“Uhm” Lý Cáp vẫn chỉ đáp một tiếng.

Âu Dương Bác phụ họa theo mà lạy: “Xin nhị công tử tha tội. Phỉ Phỉ nó không
biết chuyện, nhị công tử ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho nó một lần đi!”

Diễm Nhi tiếp tục nói: “Nô tỳ xin chủ tử tha tội!”

Lý Cáp thong thả hỏi: “Phỉ Phỉ? Ai là Phỉ Phỉ vậy?”

Âu Dương Bác ngạc nhiên: “Phỉ Phỉ không phải chính là….”

Y còn chưa nói dứt lời, Lý Cáp đã lên tiếng: “Ờ, ta nhớ rồi, Phỉ Phỉ hình như
là một trong võ lâm thập mỹ, đại tiểu thư của Âu Dương thế gia, Âu Dương Phỉ
Phỉ, đúng không? Ý, ngươi nói với ta chuyện này làm chi? Trong nhà của ta mấy
ngày hôm trước chỉ có chạy mất một nha hoàn gọi là Lý Diễm Nhi, không có ai
gọi là Phỉ Phỉ gì đó a.”

Âu Dương Bác thật không biết Lý Cáp đã sửa tên cho Âu Dương Phỉ Phỉ, nghe vậy
liền để vẻ mặt mơ hồ.

Diễm Nhi lúc này liền nói: “Nô tỳ là Diễm Nhi, xin chủ tử tha tội! Xin chủ tử
cho nô tỳ trở về hầu hạ chủ tử!” Thanh âm vừa dứt, tựa như lời cầu van xin
thật lòng, quyết định bỏ tất cả, bỏ lại tính tình, bỏ cả tôn nghiêm, thật sự
làm như vậy đúng là thành một thị nữ rồi.

Nghe chất nữ nói như vậy, Âu Dương cũng hiểu được, liền nói: “Đúng, đúng,
đúng. Không có Âu Dương Phỉ Phỉ, chỉ có Lý Diễm Nhi. Sau này chỉ có Diễm Nhi
của Lý phủ, không có Phỉ Phỉ của Âu Dương gia nữa. Diễm Nhi chính là người của
công tử. Công tử để nó sống, thì nó sống. Công tử muốn nó chết, nó sẽ chết. Sẽ
không có liên quan gì đến Âu Dương thế gia nữa.”

Vốn theo ý của Âu Dương Thiên sẽ dùng Âu Dương Phỉ Phỉ mê hoặc Lý Cáp, từ đó
để Âu Dương gia được hưởng lợi. Nhưng không nghĩ ra, tính tình của Âu Dương
Phỉ Phỉ quá mạnh ẽ, không những không lấy được lòng của Lý Cáp đến nổi phải
làm nha hoàn trong trù phòng, mà còn đánh người của Lý phủ rồi tự mình chạy
trốn trở về. Như vậy đã gây cho Âu Dương thế gia thêm phiền phức rồi.

Lần này mặc dù trải qua một trận vừa đấm vừa xoa của Âu Dương Thiên và Âu
Dương Bác, cuối cùng nàng ta đã chịu trở về để nhận tội. Nhưng bọn họ cũng
không chắc rằng nha đầu kia có thể lần nữa yên ổn ở lại Lý phủ để làm một thị
nữ nha hoàn hay không. Vừa nghe Lý Cáp nói như vậy, Âu Dương Bác liền thuận
thế đuổi nàng ta khỏi Âu Dương thế gia, hai người sẽ không có liên hệ gì nữa.
Xảy ra chuyện gì, cũng không thể giận đến Âu Dương thế gia nữa.

Nghe thân thú thúc nói lời này xong, con tim của Âu Dương Phỉ Phỉ (Diễm Nhi)
rất đau.

“Đúng, từ nay về sau sẽ không còn Âu Dương Phỉ Phỉ, mà chỉ có Lý Diễm Nhi. Nô
tỳ sẽ không còn là thiên kim của Âu Dương gia, mà chỉ thị nữ của chủ tử.”
Thanh âm của Diễm Nhi không mang theo một chút cảm tình, lạnh như nước sông
vào tháng hai.

Mặc dù nàng ta đang quỳ trên mặt đất, nhìn không được khuôn mặt của nàng,
nhưng Lý Cáp và Âu Dương Bác đều có thể hình dung được, khuôn mặt tiều tụy tái
nhợt kia giờ đây là một vẻ lạnh lùng.

Lý Cáp mở mắt, trước tiên nhìn Diễm Nhi đang quỳ trên mặt đất, rồi nhìn về
phía Âu Dương Bác, và nói: “Đã như thế, vậy nơi này không còn việc gì với
ngươi nữa, trở về đi. Lý An, tiễn khách.”

“Tiểu nhân cáo lui.” Âu Dương Bác thầm thở dài, cuối cùng liếc nhìn Diễm Nhi
đang quỳ bên cạnh, rồi theo Lý An rời khỏi.

“Diễm Nhi.” Lý Cáp gọi.

“Có nô tỳ.”

“Ngẩng mặt lên.”

Diễm Nhi nghe lời ngẩng mặt lên. Y theo Lý Cáp đoán, khuôn mặt vẫn không thay
đổi, hai mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, trong ánh mắt có mờ mịt có
mơ hồ, thậm chí còn có một tia hoài nghi và sầu oán.

“ngươi đã biết sai ư?” Lý Cáp hỏi.

Diễm Nhi đáp: “Đã biết sai.”

“Nói thử, ngươi sai ở đâu?”

“Nô tỳ không cãi lại chủ tử, không nên chọn này chọn nọ, không nên không chịu
làm việc, không nên đánh Lý Đông, không nên bỏ trốn.”

Lý Cáp gật đầu: “Uhm, không sai, có tiến bộ, nhưng mà điểm quan trọng nhất vẫn
chưa nói ra được.”

Diễm Nhi nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu nói: “Diễm Nhi không biết, xin chủ
tử cho gợi ý.”

Lý Cáp khẽ cười, rồi nói với phía sau: “Thiên Thiên, nàng nói cho nàng ta đi.”

Thiên Thiên ứng tiếng: “Diễm Nhi tỷ tỷ chưa ngoan, không nghe lời của chủ tử.”

“Ha ha ha ha…” Lý Cáp mỉm cười: “Không hổ là bảo bối Thiên Thiên của ta, quả
nhiên băng tuyết thông minh, chủ tử muốn cái gì, ngươi đều biết! Nhưng mà
ngươi không nên gọi nàng ta là tỷ, cứ gọi là Diễm Nhi đi.”

“Dạ, chủ tử.” Thiên Thiên nhu thuận đáp lại, rồi tiếp tục đấm vai cho Lý Cáp.

Lý Cáp nhìn Diễm Nhi: “Bây giờ biết chưa?”

“Diễm Nhi đã biết. Diễm Nhi sẽ ngoan, sẽ nghe lời của chủ tử.”

“Ừm. Tốt! Lý Đông.” Lý Cáp lớn tiếng gọi ngoài cửa.

Lý Đông trên mặt vẫn còn băng bó lập tức đáp lại và tiến vào: “Có tiểu nhân.”

“Nàng ta giờ giao cho ngươi quản giáo. Nàng ta trước khi chạy trốn làm gì, thì
bây giờ cứ làm cái đó. Còn quản giáo ra sao thì cứ quản giáo, đối xử giống như
nha hoàn bình thường vậy. Mỗi ngày đem biểu hiện của nàng ta báo lại cho ta,
để xem thưởng phạt như thế nào. Đều theo quy củ trong phủ.” Lý Cáp thản nhiên
phân phó.

“Tiểu nhân đã rõ.” Lý Đông đáp.

“Đi đi.” Lý Cáp phất tay, “Thuận tiện gọi Lý Tây, Lý Bình dọn thức ăn lên.”

“Đi thôi.” Lý Đông liếc Diễm Nhi một cái, rồi nói. Diễm Nhi nghe vậy cúi thấp
đầu đi theo gã ra khỏi phòng.

Vừa đến cửa, Lý Đông lại nghe được âm thanh của Lý Cáp từ phía sau truyền tới:
“Tay chân của ngươi tốt nhân sạch sẽ một chút. Đừng để cho ta biết ngươi mượn
cơ hội trả thù nàng ta. Nếu không, hừ hừ…”

Lý Đông rùng mình, vội xoay lại mà lạy: “Tiểu nhân tuyệt không dám.”

“Cút.”

Sau khi Lý Đông và Diễm Nhi rời khỏi, Lý Cáp liền nhắm mắt lại, hưởng thụ đôi
tay nhỏ nhắn của Thiên Thiên đang xoa bóp trên vai của hắn.

“Ngươi cảm giác ta làm quá đáng phải hay không?” Lý Cáp đột nhiên hỏi.

Thiên Thiên khẽ dừng tay, đáp: “Thiên Thiên không dám.”

“Ngoài miệng thì không dám, trong lòng thì nghĩ như thế phải không?”

Thiên Thiên nhẹ giọng nói: “Chủ tử làm như vậy, tự nhiên có đạo lý. Chỉ là
Diễm Nhi tỷ tỷ cũng đáng thương, vốn là một đại tiểu thư, đột nhiên phải làm
những việc hầu hạ người như vậy, nhất thời không tiếp nhận được cũng là lẽ
thường tình.”

“Ân, ngươi vốn có phải là thiên kim đại tiểu thư hay không?” Lý Cáp khẽ quay
đầu lại, nói: “Ta thấy ngươi thích ứng rất tốt đó.”

Thiên Thiên nói: “Nô không giống. Nô đã không còn nhà để trở về, cũng không
phải là thiên kim tiểu thư gì cả. Hơn nữa…nô là cam tâm tình nguyện hầu hạ
chủ tử.” Khẽ dừng lại, rồi thấp giọng nói: “Chủ tử đối với nô rất tốt…”

Lý Cáp xoay người lại, nhìn Thiên Thiên, và nói: “Ngươi hình như chỉ theo ta
mới có hai ba ngày thôi, tại sao ta cảm giác được chúng ta hình như đã ở chung
với nhau rất nhiều năm? Vừa thân thiết vừa quen thuộc.”

Thiên Thiên cúi đầu, khẽ cắn môi, nói: “Nô cũng vậy.”

Vẻ mặt này Lý Cáp thích nhất, thoạt nhìn đúng là vừa khiến người yêu vừa khiến
người thương, nhịn không được liền đi đến trước nàng mà ôm vào lòng, “Ta như
thế nào đó cảm thấy ngươi là một nữ hài bảy tuổi. Nữ hài bảy tuổi có được hiểu
lòng người như ngươi vậy hay không?”

Thiên Thiên trong lòng ngực của Lý Cáp cũng thấp giọng nói: “Nô cũng thấy chủ
tử không giống nam hài chín tuổi.”

“Á? A, nga, ha ha ha ha ha…. Đúng vậy, ta không giống nam hài chín tuổi,
ngươi cũng không giống nữ hài bảy tuổi. Chúng ta đây giống cái gì đây? Ha ha,
giống gì đây?” Lý Cáp ha ha cười lớn.

“Chủ tử chính là chủ tử. Ai cũng không giống được.” Thanh âm mềm mại của Thiên
Thiên từ trong lòng truyền ra.

“Đúng, Lý Cáp chính là Lý Cáp, Thiên Thiên chính là Thiên Thiên.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.