Nữ tử nóng tính kia dùng ánh mắt sắc liệm đánh giá toàn thân Lý Cáp, rồi nói:
“Tiểu tử ngươi có ý định xấu xa gì? Ta cảnh cáo ngươi, nên ít lo chuyện của
bọn ta đi!”
Đối với hỏa kê này, Lý Cáp tự động loại bỏ, vẫn để vẻ mặt tươi cười nhìn ôn
nhu nữ tử kia.
Ôn nhu nữ tử bưng chén trà lên uống một ngụm, rồi đặt nó xuống, và nói: “Trà
này không tệ, phong cảnh nơi đây cũng đẹp. Tiểu Thanh, Sương nhi chúng ta lên
đường thôi. Vị công tử này, đa tạ thịnh tình của ngươi, nhưng chúng ta còn có
chuyện quan trong trên người, không định ở Hổ Dương lâu hơn, vậy chỉ có thể
phật ý tốt của ngươi rồi.” Dứt lời nàng gọi tiểu nhị tính tiền.
Lý Cáp ngẩn ngơ, Tiểu Thanh?! Trời đất, vậy ngươi không phải là Tiểu Bạch,
Bạch nương tử ư?! Suy nghĩ một hồi lâu, hắn thấy nữ tử nóng tính gọi là Tiểu
Thanh kia lấy ra ngân lượng chuẩn bị trả tiền, thì vội vàng ho nhẹ một tiếng
với tiểu nhị.
Tiểu nhị vừa mới thu được một nửa, vội vàng rút trở về, cười nói: “Các ngài là
khách của nhị công tử, đến tửu lâu của chúng ta dùng trả vậy là phúc khí của
tửu lâu chúng ta. Đâu thể lấy bạc của ngài được.”
Lý Cáp mỉm cười, gật đầu tán thưởng tiểu nhị.
Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng, vẫn đem bạc nhét vào tay của tiểu nhị: “Ai là
khách nhân của tiểu thí hài kia chứ. Bọn ta không quen biết nhau!”
Mắt thấy ba người liền phải rời đi, Lý Cáp trong lòng khẩn trương, vội vàng
dắt ngao khuyển Đại Phi, đi theo.
Vừa ra khỏi Vọng Thước lâu, hai nữ tử đều là không để ý tới hắn, càng đi càng
nhanh. Lý Cáp không thể làm gì khác hơn là chuyển mục tiêu, hỏi tiểu cô nương
kia: “Vị tiểu cô nương này, xin hỏi các người từ đâu đến và muốn đi đâu? Chúng
ta hôm nay có duyên gặp mặt, ngày khác nếu muốn gặp lại chẳng biết tới lúc
nào. Có thể để là danh tính, để tại hạ sau này có thể tới thăm?”
Tiểu cô nương gọi là Sương nhi liếc nhìn Lý Cáp: “Ai là tiểu cô nương? Bổn cô
nương có thể lớn hơn ngươi!”
Tiểu Thanh liền ngăn trước mặt hắn lại: “Ta nói tiểu tử ngươi tại sao không
biết xấu hổ như vậy? Ai hữu duyên với ngươi, ai muốn gặp lại ngươi? Mau tránh
ra, bằng không bổn cô nương đánh cho ngươi gẫy răng hết!”
Lý Cáp nhíu mày, kiềm nén tức khí, vẫn tươi cười: “Vị cô nương này, luôn nổi
giận thì không tốt đối với thân thể. Tính tình quá nóng nảy dễ nổi nóng, tuổi
mãn kinh sẽ tới sớm. Cẩn thận đến lúc đó sẽ chưa già đã yếu không thể gả đi
được a!”
Tiểu Thanh giận dữ, liền có ý động thủ với Lý Cáp, lại bị ôn nhu nữ tử kia kéo
lại: “Tiểu Thanh, đừng sinh sự, chúng ta đi mau.”
“Tỷ tỷ, tiểu tử này ngươi không đánh hắn, hắn sẽ quấn quít lấy ngươi không
tha, so với loại thuốc dán gì đó còn chặc hơn!” Tiểu Thanh nói.
Thừa dịp hai nàng kia đang nói chuyện, Lý Cáp đi tới bên cạnh tiểu cô nương
Sương nhi, nhìn thẳng vào hai mắt đen láy của nàng, nói nhỏ: “Ta muốn ngươi
làm thị nữ của ta.”
Sương nhi khẽ sửng người, lập tức mở miệng nói: “Không thích, ta sẽ không làm
thị nữ của ngươi. Mà ngươi tại sao không làm người hầu của ta đi?”
Lý Cáp mỉm cười: “Nếu ngươi là thị nữ của ta, ta sẽ làm người hầu của ngươi,
được không?”
Sương nhi trừng mắt, suy nghĩ một hồi, lại nói: “Ta làm thị nữ của ngươi,
ngươi phải tặng con đại cẩu lại cho ta!”
Lý Cáp trong lòng mừng thầm, 'Ngươi làm thị nữ của ta rồi, của ngươi còn không
phải là của ta ư? Đại Phi cho ngươi, còn không phải là của ta ư?'. Hắn lập tức
cười trả lời: “Không thành vấn đề, ngươi là thị nữ của ta, đại cẩu sẽ là của
ngươi.”
“Sương nhi, đừng nói chuyện với tiểu tử thúi đó!” Tiểu Thanh bên kia đột nhiên
thấy Lý Cáp tự nhiên đi câu đáp Sương nhi, vội vàng đưa tay kéo nàng lại.
Lý Cáp khẩn trương, hai nữ tử này xem ra là người có võ công cao cường, như để
các nàng rời đi, chính mình một người không thể ngăn được. Đến lúc đó tận chân
trời góc biện, lại đi đâu tìm được tiểu Sương nhi nữ hài xinh đẹp này cơ chứ?
Đúng lúc hắn thấy một đội thành vệ binh đi tuần, trong lòng vừa động, trước
khi Sương nhi bị Tiểu Thanh kéo qua, đột nhiên ôm nàng ta, rồi nhón chân và
hôn lên đôi môi đỏ của nàng ta, sau đó lập tức nhảy lùi lại.
“A! Ngươi cái tiểu tử thúi, ta không thể không lột da của ngươi!” Tiểu Thanh
tức giận đến nổi khăn che mặt bị thổi lên phân nửa, lộ ra khuôn mặt quang
khiết trắng mịn và đôi môi mỏng, liền xông về phía Lý Cáp. Còn Sương nhi bị
hắn hôn thì đang thất thần, ngẩn người một chỗ.
Lý Cáp vừa vội vàng lùi về sau, vừa hô lên cho đội thành vệ quân cách đó không
xa: “Vương thống lĩnh, bắt các nàng lại!”
Thừa lúc Tiểu Thanh kinh ngạc quay đầu nhìn về phía thành vệ quân, Lý Cáp
nhanh chóng nhảy lên một cái bàn của quầy hàng rong, đứng thẳng oai phong, rồi
nói thật lới với Sương nhi vừa tỉnh táo: “Ta là Lý Cáp, vừa rồi chính là ta
hôn nàng! Nàng tên là gì, dám nói ra không?”
Ôn nhu nữ tử vừa muốn mở miệng thế Sương nhi nói tên của nàng ta ra. Nữ hài tử
khẽ cắn môi, rút ra một thanh đoản kiếm của mình, trừng mắt với Lý Cáp và
quát: “Bổn cô nương Bạch Ngưng Sương, ngươi ác nhân này, làm nhục trong sạch
của ta, ta hôm nay phải giết ngươi!”
Lý Cáp cười to: “Hảo! Bạch Ngưng Sương, Bạch Ngưng Sương thật hay! Vừa rồi ta
đã hôn qua nàng, từ nay về sau nàng chính là nữ nhân của Lý Cáp ta!”
“Ngươi vô sỉ!” Sương nhi rưng rưng nước mắt, cầm đoản kiếm xông tới. Mà trước
nàng, Tiểu Thanh đã chớp nhoáng phóng tới trước mặt Lý Cáp.
Có kinh nghiệm ở tại Vọng Thước lâu, Tiểu Thanh sẽ không dùng kình khí đánh
hắn, mà là chụp lấy vạt áo của hắn rồi ném hắn tới cái bàn bên cạnh thật mạnh.
Lý Cáp căn bản không phản ứng kịp, và đã nằm ở trong đống gỗ bị vỡ nát. Nhưng
mà hắn lập tức đứng lên, phủi lớp bụi trên người, làm như không có chuyện gì,
chỉ mỉm cười với Sương nhi bị Đại Phi cản lại cách đó không xa.
Tiểu Thanh phương tâm đại chấn, 'tiểu tử này chẳng lẽ luyện qua Thiết Bố sam
sao? Mới có mấy tuổi thôi! Tự nhiên lại có công lực đến như vậy. Nhưng vì sao
hắn không có đánh trả? Chẳng lẽ là cố ý nhường cho ta?'
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Tiểu Thanh cũng chăm chú lại, chậm rãi lấy kiếm ra,
chỉ vào Lý Cáp, quát: “Ngươi rốt cuộc là ai? Có phải là Lãnh Vô Tình tiện nhân
kia phái ngươi tới không?”
Lý Cáp nghe được nhưng lại không hiểu gì, đang định trả lời, thì bên kia thanh
âm của ôn nhu nữ tử đã truyền đến: “Tiểu Thanh, hắn không phải là người của
Lãnh Vô Tình, mà là một cái quan gia đệ tử. Đừng gây chuyện nữa, chúng ta đi.”
Khiến cho Lý Cáp kỳ quái chính là ôn nhu nữ tử này thoạt nhìn võ công tất
nhiên trên Tiểu Thanh, nhưng vẫn không thấy nàng ta động thủ, hay là nàng ta
căn bản khinh thường mình mà không động thủ?
Lúc này, đội thành vệ quân kia đã chạy tới, bao vây tam nữ lại, gã đầu mục
liền chạy lại hành lễ: “Tiểu nhân đến trễ, khiến nhị công tử sợ hãi.”
Lý Cáp phất tay, nói: “Không trễ, không trễ. Đúng lúc, đúng lúc.” Nói xong gọi
ngao khuyển Đại Phi lại, rồi nhìn lại về phía Sương nhi đang trừng mắt, cái
người đang cắn chặt môi mỏng, nhíu mày lộ vẻ oán giận, hận không thể lột da ăn
sống hắn.
Vị ôn như nữ tử kia quan sát binh lính chung quanh, rồi nói với Lý Cáp: “Vị
công tử này, chúng ta vốn không muốn gây chuyện, nhưng ngươi vẫn cứ dây dưa,
rốt cuộc là muốn gì?”
Lý Cáp trên mặt lộ ra nụ cười thân thiết, nói: “Tại hạ chỉ muốn mời ba vị chơi
đùa mấy ngày ở Hổ Dương, để cho tại hạ có thể cố gắng là một người chủ hiếu
khách.”
Ôn nhu nữ tử than một tiếng, tự trách tự oán, thấy được Lý Cáp đang vảnh lỗ ta
chờ đợi.
“Công tử ngươi sao lại khổ tâm như vậy? Cường bức người, là việc của quân tử
làm ư?”
Lý Cáp dựng lại cái bàn, rồi ngồi xuống, cười hì hì: “Yểu điệu thục nữ, quân
tử háo cầu! Có thục nữ mà không theo đuổi, không là quân tử!”
Ôn nhu nữ tử nghe xong, đôi mắt thanh tú khẽ nhíu. Tiểu Thanh cả giận nói:
“Cưỡng từ đoạt lý, xem ra ta không cắt lưỡi của ngươi, ngươi lại nói nhảm!”
“Dám vô lễ với nhị công tử?!” Vương thống lĩnh bên cạnh tức giận quát. Binh sĩ
đang vây quanh tam nữ lập tức cầm đao cầm thuẫn, vòng vây càng nhỏ hơn.
Tiểu Thanh cười lạnh: “Đám tiểu tốt này, bổn cô nương vẫn không để trong
mắt….”
Ôn nhu nữ tử cũng mở miệng ngăn: “Tiểu Thanh, đi!”
“Tỷ tỷ, tiểu tử thúi này không chỉ xuất ngôn vũ nhục ta, còn khi phụ Sương
nhi, làm ô nhục trong sạch của nàng, sao bỏ qua cho hắn như vậy! Tỷ tỷ yên
tâm, chỉ mấy tên binh lính tép riu, một mình muội muội là có thể giải quyết
được. Chờ sau khi chém đầu của tiểu tử thúi kia, rồi đi cũng không muộn!” Tiểu
Thanh chỉ trừng mắt nhìn Lý Cáp, giọng căm phẫn nói.
Ôn nhu nữ tử liếc Lý Cáp một cái, rồi nhẹ giọng nói với Tiểu Thanh: “Có cao
thủ tới, không đi, sẽ không kịp.” Dứt lời, tay phải làm cái thủ thế kỳ quái,
đôi mắt ngưng trọng, tinh quanh chợt lóe, đúng là…
“Phốc!” Một ngụm máu tươi được phun ra, cái khăn che mặt cũng bị nhiễm đỏ, vạt
áo thì dính đầy máu tươi.
“Tỷ tỷ!” Hai tiếng gọi to, phân biệt là của Sương nhi và Tiểu Thanh.
Lý Cáp cũng lộ vẻ khiếp sợ, mà ôn nhu nữ tử vừa bất ngờ hộc máu lại phải ứng,
binh sĩ vây bắt tam nữ giống như lá rụng bị quét đi, thoáng chốc đã ngã xuống
hết.
Còn ôn nhu nữ tử một tay bế Sương nhi, một tay kéo Tiểu Thanh, tựa như đám
tiên nữ đạp không mà đi. Chỉ chốc lát đã không còn thấy bóng dáng, chỉ để lại
Lý Cáp đang trợn mắt há mồm, và mọi người sững sờ.