Hoàn Khố Đệ Tử – Chương 12: Âu Dương Phỉ Phỉ. – Botruyen

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương 12: Âu Dương Phỉ Phỉ.

Đám người Lý Cáp sau khi rời Phiêu Hương lâu, lại đi dạo một hồi, cho đến lúc
tới bữa trưa thì mới về Lý phủ.

Mới về phủ, quản gia Lý Đồng lại lên nghênh đón: “Nhị công tử, vừa có hai
người tự xưng là người của Âu Dương thế gia. Tiểu nhân đã cho người dẫn bọn họ
vào trong viện.”

Lý Cáp biết hẳn là Âu Dương Bác vội vàng tới đây trả lời thuyết phục cho hắn.
Tính thời gian cũng không sai biệt lắm. Nếu thêm một buổi tối nữa, Âu Dương
Hoành, Âu Dương Minh không chừng sẽ chết thẳng cẳng.

Lý Cáp nhìn chằm chằm Lý Đồng một hồi, cười lạnh: “Lý Đồng, ngươi rất trung
thành đó.” Tuy lời nói khen gã rất trung thành, nhưng giọng rất lạnh lùng,
khiến Lý Đồng nghe xong không khỏi phải thầm sợ hãi.

“Lão gia và phu nhân đối với tiểu nhân ân trọng thái sơn, tiểu nhân lấy sự tận
trung mà báo đáp.” Lý Đồng vội trả lời.

Lý Cáp nhàn nhạt cười: “Không sai, ngươi tận trung với phụ mẫu ta, còn đối với
bổn công tử thì là bán đứng, ân?” Hôm qua tên này tự nhiên đánh rắm một hồi
rồi đem tin tức Lý Cáp tìm được một thị nữ cho mẫu thân, Lý Cáp trong lòng rất
lấy làm khó chịu.

Lý Đồng không phải người ngu, vừa nghe lời này của Lý nhị công tử, liền đoán
ra ý tứ trong đó. Gã lén nhìn Thiên Thiên trong y phục đẹp đẽ phía sau Lý Cáp,
trong lòng không khỏi thầm than, không nghĩ qua đã đắc tội với nhị công tử.
Chuyện này thật lớn đây.

Rất nhanh liền biểu hiện sự trung thành: “Tiểu nhân đối với nhị công tử là
trung tâm cảnh cảnh, chỉ là phu nhân..”

“Được rồi, được rồi, ngươi đừng đặc điều nữa, ta quay lại sẽ tính sổ với
ngươi. Đây là Thiên Thiên, là thiếp thân thị nữ của công tử ta, nhìn rõ chưa?
Ngươi đi vào nói rõ ràng với người trong phủ, sau này trong phủ ai dám khi dễ
nàng ta, chính là muốn đối nghịch với bổn công tử. Như vậy kết quả là gì thì
suy nghĩ cũng không cần ta phải nói ra.” Lý Cáp sau khi nói mấy câu xong, liền
dẫn Thiên Thiên, ngao khuyển Đại Phi và bốn tên tùy tùng trở về tiểu viện của
mình, chỉ để lại Lý Đồng đứng tại chỗ không ngừng vâng vâng dạ dạ.

Sau khi trở lại tiểu viện, Lý Cáp quả nhiên thấy được Âu Dương Bác và một mỹ
lệ thiếu nữ một thân trang phục màu lửa đỏ đang đứng đợi.

Tùy tiện bắt chuyện với Âu Dương Bác một tiếng, Lý Cáp liền tinh tế đánh giá
vị mỹ lệ thiếu nữ kia.

Da thị trắng mịn, lông mi ngay thẳng, mũi cao, môi đỏ nhạt, mái tóc một màu
đen nhánh mềm mại, cũng quả nhiên là dấu hiệu của đại mỹ nhân, chỉ bất quá sắc
mặt không tốt lắm, hai mắt dường như sưng đỏ, vẻ mặt hơi u ám.

“Sách sách, xác thật là xinh đẹp, xinh đẹp. Vị này có lẽ là Âu Dương Phỉ Phỉ
đây, không hổ là một trong võ lâm thập mỹ. Không tệ, không tệ.” Lý Cáp trước
đó thấy qua mỹ nữ trưởng thành chỉ có hồng bài của Phiêu Hương lâu, tuyệt sắc
mỹ nữ thì chưa từng thấy qua, nhưng thật ra mỹ nữ đã gặp không ít, tỷ tỷ Vân
Lâm và Thiên Thiên không phải là người có khả năng là tuyệt thế mỹ nữ trong
tương lai sao. Bất quá dạng hoa linh thiếu nữ xinh đẹp giống như Âu Dương Phỉ
Phỉ như vậy, hắn từ lúc tới thế giới này vẫn là lần đầu thấy được.

Lý Cáp không âm thầm đem Âu Dương Phỉ Phỉ so sách với đám kỹ nữ ở Phiêu Hương
lâu, so sánh tính cảm lẫn sự đầy đặn, vóc người của nàng thoạt nhìn cũng đẫy
đà duyên dánh, nhưng vẫn biểu hiện ra một loại khí thế và sức sống đặc trưng
cho thiếu nữ thanh xuân. Âu Dương Phỉ Phỉ tương đối mà đánh giá, còn thích hợp
với thẩm mỹ quan ở thế giới kiếp trước của Lý Cáp, thiếu nữ sống động.

Âu Dương Bác thấy Lý Cáp đang nhìn chằm chằm vào chất nữ của mình, miệng vẫn
phát ra thanh âm 'sách sách, tựa hồ giống như đang mua bán người. Mà y thấy
sắc mặt của Âu Dương Phỉ Phỉ càng ngày càng khó coi, bàn tay nhỏ nhắn đang nắm
thật chặc, sợ rằng nàng sẽ không như vậy mà nhịn không được liền đánh nhị công
tử, vậy ngoạn ý kia đã có thể chấm dứt rồi, y vội vàng nói với Lý Cáp: “Nhị
công tử, người đoán không sai, đây là chất nữ của tiểu nhân, Âu Dương Phỉ Phỉ.
Phỉ Phỉ, mau tới ra mắt nhị công tử.”

Âu Dương Phỉ Phỉ vẻ mặt không tình nguyện, đứng dậy, rồi khẽ nhúng người chào
Lý Cáp, rồi mở miệng nói: “Chào nhị công tử.”

Lý Cáp vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia sắc bén,
rồi nói với Âu Dương Bác: “Được rồi, Âu Dương tiên sinh, ngươi bây giờ có thể
đem hai chất tử trở về. Còn Phỉ Phỉ thì giao cho bổn công tử.”

Âu Dương Bác cười rất mất tự nhiên, nhìn Âu Dương Phỉ Phỉ chỉ nói: “Phỉ Phỉ,
từ nay về sau ngươi chính là thị nữ của nhị công tử. Phải hảo hảo hầu hạ nhị
công tử. Liệt tổ liệt tông của Âu Dương gia ở trên trời đều đang nhìn ngươi.”
Nói tới câu này, dường như có mùi nhắc nhở.

Lý Cáp vẫn mỉm cười ngồi xuống bên cạnh và nhìn hai người bọn họ, cho đến khi
Âu Dương Bác cáo lui xong, rồi mới chầm chậm phân phó cho Âu Dương Phỉ Phỉ:
“Ngươi đi thay y phục đi, màu đỏ chót, chói mắt.”

Âu Dương Phỉ Phỉ chỉ liếc hắn một cái, không nói gì, cũng không có động tác
nào, bĩu môi nhìn ra ngoài.

Nghĩ đến cũng đúng, nàng vốn là đại tiểu thư của Âu Dương thế gia, ở trong nhà
đều là cẩm y ngọc thực, cưng chiều từ nhỏ, bề ngoài là nghênh ngang kiêu ngạo,
vênh mặt sai khiến, đến bây giờ ai cũng nhường nhịn nàng, che chở nàng. Mà
hiện tại tự nhiên để nàng gấp gáp như vậy tới làm thị nữ cho một tiểu thí hài
chưa được mười tuổi, trong lòng của nàng nào tiếp nhận được.

Thanh âm của Lý Cáp bất chợt lạnh lẽo: “Lời bổn công tử nói với ngươi, ngươi
không có nghe ư?”

Âu Dương Phỉ Phỉ liếc hắn một cái, chỉ nói: “Ngươi chói mắt thì mắc mớ gì ta,
dựa vào cái gì bắt ta thay y phục?”

“Hả? Dựa vào cái gì ư? Ngươi cho rằng ngươi bây giờ còn là đại tiểu thư của Âu
Dương gia hay sao? Ngươi không phải! Ngươi bây giờ chỉ là thị nữ của bổn công
tử mà thôi, hiểu không? Ta là chủ nhân của ngươi, ta kêu ngươi làm gì, người
phải làm cái đó!”

Âu Dương Phỉ Phỉ dứt khoát đóng miệng lại không để ý tới Lý Cáp.

Hừ, không là một cái đại tiểu thư được nuông chiều ư? Ta mà dạy dỗ không được
ngươi ư? Lý Cáp trong lòng thầm nghĩ.

Cười lạnh hai tiếng, Lý Cáp quay về trong sân, hô lên: “Đại Phi!”

Ngao khuyển Đại Phi đầy uy lực phóng đến, ghé vào bên chân của chủ nhân. Âu
Dương Phỉ Phỉ nhìn thấy một con cự khuyển lớn như vậy, trong mắt hiện lên vẻ
sợ sệt, thân thể run rẩy, chuyển chuyển cái ghế.

Lý Cáp vừa vuốt đầu của ngao khuyển Đại Phi, vừa nhàn nhạt nói: “Đại Phi là
Tây Bắc ngao khuyển, sức ăn rất mạnh, mỗi ngày phải ăn tươi mấy chục cân
thịt.” Vừa nói vừa đánh giá Âu Dương Phỉ Phỉ toàn thân một lần, rồi nói tiếp:
“Nghĩ rằng ngươi cũng cũng gần trăm cân, không biết đủ cho ngao khuyển Đại Phi
ăn mấy ngày nữa? Ân, Âu Dương thế gia nghe nói cũng có hơn trăm người, tính
toán lại, hẳn là đủ cho ngao khuyển Đại Phi ăn một năm rồi? Dứt lời hai mắt
lạnh lùng nhìn Âu Dương Phỉ Phỉ.

Nghe được lời này, vị đại tiểu thư của Âu Dương gia này lập tức sắc mặt trắng
bệch, đột nhiên lại nhớ đến phụ thân Âu Dương Thiên từng dặn dò qua, cái nhị
công tử này là một nhân vậy có thể bạt mây che mưa, sanh tử của Âu Dương thế
gia thậm chí chỉ cần một câu nói của hắn là có thể quyết định, cho nên ngàn
vạn lần không thể đắc tội với hắn.

Nghĩ tới đây, Âu Dương Phỉ Phỉ cũng đành nghiến răng bỏ qua thân phận đại tiểu
thư của mình, mà đứng dậy, và hỏi Lý Cáp: “Y phục ở đây, ta đi thay!”

Lý Cáp khẽ cười, nói: “Đối với ta, phải gọi là chủ tử, đối với chính mình,
phải xưng là nô.”

Âu Dương Phỉ Phỉ khẽ cắn môi nhìn chằm chằm Lý Cáp, cuối cùng yết ớt nói: “Chủ
tử, nô muốn thay y phục.”

Lý Cáp trong bụng cười lạnh, rồi nói với Lý Bình bên cạnh: “Đi tìm vào bọn y
phục của nha hoàn đưa cho nàng ta thay.” Lý Bình lên tiếng, rồi dẫn Âu Dương
Phỉ Phỉ ra khỏi phòng.

Chỉ chốc lát, Âu Dương Phỉ Phỉ trong bộ y phục nha hoàn của Lý phủ đến trước
mặt Lý Cáp. Mặc dù y phục nhìn vào rất đơn giản, nhưng cũng khó che đậy thân
hình yểu điệu của nàng. Vóc người của Âu Dương Phỉ Phỉ thật sự là rất đẹp, mặc
y phục nào, đều cũng giống như nhau.

Lý Cáp sau khi đánh giá nàng ta một phen, gật đầu nói: “Ừm, vậy mới miễn cưỡng
có điểm bộ dáng thị nữ. Sau này không gọi là Âu Dương Phỉ Phỉ, ngươi bắt đầu
từ bây giờ, gọi… gọi là 'Lý Diễm Nhi' đi.”

Âu Dương Phỉ Phỉ mở miệng: “Không được.”

“A?” Lý Cáp lạnh lùng nhìn nàng, ngao khuyển Đại Phi bên cạnh cũng cảm giác
được tức giận của chủ nhân, liền sủa.

Do dự một hồi, Âu Dương Phỉ Phỉ, hay là Lý Diễm Nhi, cuối cùng lựa chọn thỏa
hiệp: “Lý Diễm Nhi thì Lý Diễm Nhi.”

“Lý An, dẫn Diễm Nhi đi phòng chất củi. Đêm nay nàng trước tiên ngủ ở đó.
Chừng nào biểu hiện giống như thị nữ, thì sẽ cho nàng ở phòng của thị nữ.” Lý
Cáp nhàn nhạt nói.

“Ngươi….” Diễm Nhi trừng mắt, nhưng thấy ngao khuyển Đại Phi bên cạnh Lý
Cáp, thân hình run rẩy, cuối cùng cũng nuốt nửa câu sau trở về.

“Đi đi, còn chần chờ cái gì?” Lý An đi tới cửa quay đầu lại mà kêu.

Lý Cáp cũng không đếm xỉa tới nàng nữa, nói với Lý Bình: “Cho người ở trù
phòng đem rượu và thức ăn lên, công tử ta đói bụng rồi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.