Hoàn Khố Đệ Tử – Chương 11: Kế hoạch dạy dỗ thị nữ. – Botruyen

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương 11: Kế hoạch dạy dỗ thị nữ.

Lý Cáp tối qua ngủ bên cạnh Thiên Thiên. Cho tới khi trời sáng lúc hắn mở mắt
ra, Thiên Thiên đã mặc y phục đàng hoàng ngồi cạnh giường.

Nguyên bổn Thiên Thiên trời sanh mị cốt, phấn điêu ngọc tạc luôn thích hợp với
những y phục rực rỡ, giờ đây càng ra vẻ thanh lệ thoát tục. Tuổi nàng tuy còn
nhỏ, nhưng so với những nữ hài đồng tuổi thì không ai có thể sánh bằng.

Ngay cả tỷ tỷ Vân Lâm lúc sáu bảy tuổi cũng không có tú lệ đáng yêu như Thiên
Thiên. Lý Cáp chống cằm mà thầm nghĩ.

Lý Cáp xoay thân thể của Thiên Thiên lại, đối mặt với chính mình, nhìn thẳng
vào mắt nàng, và nói: “Nàng hãy nghe cho kỹ nha, tên của ta là Lý Cáp, Lý Cáp,
nhớ kỹ chưa?”

Thiên Thiên gật đầu: “Lý Cáp.”

“Ân, từ này về sau, nàng là thị nữ của ta, mà ta trở thành chủ tử của nàng,
hiểu không?” Lý Cáp từng bước hướng dẫn.

Thiên Thiên lại gật đầu.

“Ân, được, vậy nàng gọi ta là gì?”

Thiên Thiên thấp giọng đáp: “Chủ tử.”

Nhìn nàng bộ dáng ngoan ngoãn kia, Lý Cáp trong lòng liền hưng phấn ngất trời,
cười mị mị và nhìn nàng, nói: “Nàng nguyện ý làm thị nữ cho ta, để ta làm chủ
tử của nàng không? Nàng nếu như như nói không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng
nàng.” Không miễn cưỡng mới lạ đó.

Lý Cáp vẻ mặt chờ mong ngắm nhìn khuôn mặt của Thiên Thiên. Một hồi, cuối cùng
như ý nguyện nhận được từ cai miệng xinh xắn kia phát ra hai chữ “nguyện ý”.

“Nàng biết thị nữ là có ý nghĩa gì không? Biết thị nữ nên làm những việc gì
không? Sau này nàng chính là người của ta, hiểu chưa?”

Thiên Thiên nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền đứng dậy, đi đến cửa và mở ra, rồi
bước ra ngoài.

Lý Cáp vẻ mặt ngạc nhiên, nàng ta định làm gì?

Đang chuẩn bị đứng dậy đuổi theo để nhìn một chút, Thiên Thiên đã quay lại, lộ
ra khuôn mặt đang ửng đỏ, thấp giọng nói: “Ta… không biết đi đâu lấy nước.”

Lý Cáp hiểu ra, nguyên lai nàng là muốn đi rửa mặt, nhưng mà liền như vậy
không nói năng gì mà rời khỏi, chủ tử cò chưa rửa mặt mà. Điều này không phải
là cử chỉ phải có của một thị nữ tính hợp cách. Nhưng hắn nghĩ đến việc Thiên
Thiên trước kia cũng là một thiên kim đại tiểu thư, từ từ dạy dõ đi, thời gian
vẫn còn dài mà.

Lý Cáp gọi Lý Bình tới, để gã dẫn Thiên Thiên đi lấy nước rửa mặt. Đang lúy
hắn chuẩn bị để cho Lý An đem nước và khăn lên cho hắn, thì đã thấy tiểu Thiên
Thiên đang bưng thau nước với vẻ mặt cố hết sức.

“Nàng… nàng làm gì?” Lý Cáp ngạc nhiên hỏi

Khuôn mặt của Thiên Thiên bởi vì dùng sứ nhiều nên trở thành đỏ, càng tăng
thêm vẻ đáng yêu. Nàng ta đặt thau nước trên cái ghết cạnh giường, rồi sau đó
nhúng ướt khăn, vắt thật khô, nhìn về phía Lý Cáp, khẽ cắn môi, nói rất nhỏ:
“Ta…. giúp ngươi lau mặt.”

“Ách….”

Lý Cáp trong lòng mừng rỡ, ngồi trên giường mặc cho Thiên Thiên giúp hắn lau
mặt. Mặc dù động tác có chút không quen tay, nhưng cũng rất tỉ mỉ, thật là một
cái bảo bối nhu thuận.

Lý Cáp hiện tại trong lòng đắc ý như đang ăn phải vài trăm cân mật đường, vẻ
mặt tươi tắm, và còn thầm hát một bài ở kiếp trước: 'Ta đắc ý mà cười, vừa đắc
ý vừa cười, cầu cho nhân sinh vui sướng tiêu dao….'

“Ân, không tệ, không tệ, phải thưởng, thật phải thưởng. Đợi lái nữa ta sẽ
thưởng cho nàng.” Lý Cáp vui vẻ nhìn Thiên Thiên đang giặt khăn, nói: “Nàng
phải nên nói như vậy, 'Chủ tử, nô giúp người lau mặt.', biết không?”

“Nô biết rồi.” Thiên Thiên nhẹ giọng đáp, thanh âm của nàng tựa như cơn gió
nhẹ phảng phất bên tai, lại giống như con suối nhỏ trong veo, nghe được thật
sự là rất thoải mái và khoan khoái.

“Thật sự là băng tuyết thông minh.” Lý Cáp hài lòng lên tiếng khen thưởng.

Chứng kiến Thiên Thiên đang cố hết sức cầm thau nước đi ra ngoài đổ đi, Lý Cáp
lại không khỏi đau lòng. Bây giờ để cho nàng hầu hạ mình, hình như có điểm hơi
sớm rồi. Hắn âm thầm quyết định, sau này mấy việc này đều do Lý Bình, Lý An
tiếp túc làm như trước đi. Thiên Thiên chỉ cần theo bên cạnh của mình là được,
nghe được một tiếng 'chủ tử' từ miệng nàng, tâm tình liền sảng khoái.

“A!” Đột nhiên ngoài phòng truyền đến tiếng thét chói tai của Thiên Thiên,
tiếp theo là thanh âm của thau nước rơi xuống. Lý Cáp trong lòng cả kinh, vội
vàng nhảy xuống giường, đang muốn xông ra ngoài, Thiên Thiên cũng đã từ ngoài
cửa chạy vào rúc vào trong lòng ngực hắn, thân hình nhỏ yếu run rẩy không
ngừng.

Lý Cáp nhúi mày, giận dữ quát: “Sao thế? Ai khi dễ nàng?” Hắn tưởng rằng Thiên
Thiên mới vừa vào Lý phủ, mấy nha hoàn hay tạp dịch không biết nàng ta đã khi
dễ nàng ta.

“Đại…. đại cẩu, con đại cẩu kia…” Thiên Thiên trong lòng ngực của Lý Cáp
vẫn còn rất sợ, nói lắp bắp.

Lý Cáp liền phản ứng. Hắn nhớ lại tối hôm qua lúc gặp gỡ Thiên Thiên, thì nàng
đã làm ra vẻ rất sợ ngao khuyển Đại Phi. Xem ra vừa rồi có lẽ là chứng kiến
được ngao khuyển Đại Phi trong sân mà bị hù dọa.

Lý Cáp nhẹ nhàng xoa lưng Thiên Thiên, rồi kéo nàng ta đi vào trong sân, và
gọi ngao khuyển Đại Phi đang ở xa xa đang ăn gì đó: “Đại Phi, lại đây!”

Ngao khuyển Đại Phi nghe được chủ nhân gọi, đứng bật dậy, lắc thân thể một cái
liền tới trước mặt Lý Cáp.

Thiên Thiên khẽ kêu một tiếng, vội vàng đứng núp phía sau Lý Cáp, tay thì nắm
chặc y phục của hắn.

Lý Cáp mỉm cười, chờ Đại Phi nằm xuống, sau đó đem Thiên Thiên ra phía trước,
ôn nhu nói: “Đừng sợ, nó gọi là Đại Phi, rất ngoai. Đến đây, nàng chạm đầu nó
đi.” Vừa nói vừa cầm tay của nàng ta vỗ một cái lên lớp lông mềm mại trên đầu
của ngao khuyển Đại Phi.

Thiên Thiên nhắm chặc mắt, tay vừa ***ng vào đầu của ngao khuyển Đại Phi rất
nhanh rút về, thân thể rút vào trong người của Lý Cáp.

Một lát sau, chứng kiến ngao khuyển Đại Phi chỉ là láo liên hai mắt, cũng
không có phản ứng gì, Thiên Thiên hỏi Lý Cáp: “Nó… không có cắn người ư?”

Lý Cáp cười đáp: “Đương nhiên cắn. Răng của Đại Phi rất nhọn, có thể so với
đao thương. Nhưng mà nó chỉ cắn người xấu. Nàng là người bên mình, là thị nữ
của ta, không cần sợ nó, hiểu không? Nàng thử sờ nó xem.”

Thiên Thiên được cổ vũ, liền dùng ngón tay nhỏ xíu khẽ chạm nhẹ vào đầu của
ngao khuyển Đại Phi.

Một lát sau, Thiên Thiên thấy ngao khuyển Đại Phi cũng không đáng sợ như tưởng
tượng, liền yên tâm, đưa tay đặt trên đầu của nó rồi vuốt ve.

Lý Cáp mỉm cười: “Đại Phi rất thích nàng đó. Nàng sờ xem nó rất thoải mái
kìa.”

Thiên Thiên cao hứng nhìn Lý Cáp, trên mặt lộ ra nụ cười đầu tiên, hàm răng
xinh đẹp, và đôi môi non nớt khiến cho Lý Cáp nhìn mà phải ngẩn người.

“Đi thôi, cùng ta đi gặp nương của ta. Nàng phải gọi bà là phu nhân, biết
không?” Lý Cáp dẫn Thiên Thiên đi thỉnh an mẫu thân, trên đường dặn dò.

Thiên Thiên nhu thuận đáp: “Nô biết.”

Sau khi gặp mẫu thân, biểu hiện của Thiên Thiên tốt hơn rất nhiều so với dự
đoán của hắn. Ngẫm lại cũng đúng, Thiên Thiên vốn là thiên kiêm của hào môn
thế gia, gia giáo hẳn nhiên không kém. Nàng lại còn băng tuyết thông minh như
vậy. Quy củ này tự nhiên là không làm khó được.

Chân Thị rất yêu thích Thiên Thiên, một tiểu cô nương phấn điêu ngọc tạc như
vậy nào có thể là một tên khất cái cơ chứ? Lý Cáp tiểu tử kia cường thưởng
khuê nữ ở nơi nào tới phải không?

Thấy mẫu thân cười đang tươi cười đột nhiên đổi thành nghiêm chỉnh nhìn mình,
Lý Cáp nghi hoặc hỏi: “Sao vậy, nương? Thiên Thiên không hợp ý người ư?”

Chân Thị nhíu mày nhìn hắn, nói: “Ngươi nói thật cho nương biết, tiểu cô nương
xinh đẹp này là từ đâu lừa gạt về?”

Lý Cáp cười khổ: “Nương, con của người muốn một thị nữ cũng cần đi phải lừa
gạt sao?” Nhưng mà lời này nói ra lại có điểm lo lắng, Thiên Thiên mặc dù
không phải bị lừa gạt tới đây, nhưng hắn còn có một người bị lừa gạt sắp đến,
Âu Dương Phỉ Phỉ.

“Thiên Thiên, con nói cho ta biết, nhà con ở đâu, người thân của con đâu? Có
phải tiểu tử này là lừa gạt con tới đây hay không?” Chân Thị thấy Lý Cáp không
khai ra, liền bắt đầu hỏi Thiên Thiên.

Thiên Thiên cúi đầu, đáp: “Phụ thân, mẫu thân, thúc thúc bá bá và ca ca đã
chết rồi, đại di cũng không cần Thiên Thiên nữa. Là chủ tử mang Thiên Thiên về
đây.”

Lý Cáp cười hắc hắc: “Đúng đó, nương, người nhìn xem, ta là cứu người, không
phải gạt người. Cả nhà của Thiên Thiên gặp đại nạn, lưu lại đến Hổ Dương, nàng
một tiểu cô nương như vậy, người nhẫn tâm để nàng ở trên đường làm một tiểu
khất cái ư?”

Chân Thị nhìn kỹ Thiên Thiên, rồi nói: “Thiên Thiên sẽ lưu lại bên cạnh ta để
hầu hạ ta, thị nữ của ngươi, ta sẽ giúp ngươi tìm.”

Lý Cáp vẻ mặt đau khổ: “Nương, người nói đùa phải không?”

Chân Thị trừng mắt với hắn: “Đương nhiên không. Tiểu cô nương tốt như vầy, ta
không thể để nàng đi theo tiểu tử hư hỏng như ngươi. Chờ nàng trưởng thành, sẽ
trả lại cho ngươi.”

Trưởng thành? Lý Cáp trong lòng thầm than, hắn chính là muốn tự mình đích tay
bồi dưỡng một thiếp thân thi nữ hợp tâm ý, nếu cứ như vậy mà bị mẫu thân bắt
đi, vậy không phải là công dã tràng hay sao? Phải biết rằng, đây chính là mị
cốt trời sinh nguyệt nữ ngàn năm hiếm thấy a!

Lý Cáp trầm mặc, không vui nói: “Vậy thì người cũng xem Thiên Thiên có chịu
theo người hay không. Trừ hài nhi ra, nàng ta sẽ không theo người khác. Hơn
nữa, hài nhi cũng đã nói rõ, con muốn Thiên Thiên làm thị nữ của con. Tính
cách của hài nhi người hiểu rõ, làm như thế nào, người nghĩ mà làm đi.”

Chân Thị thì nghĩ như vậy, nếu không có thì cho qua, nhưng bây giờ hắn đã tìm
được một thị nữ, mặc dù đem nữ hài này giữ bên cạnh mình, nhưng bằng vào thủ
đoạn của tiểu tử này, người và vậy mà hắn muốn, thật đúng là cho tới bây giờ
chưa từng không tới tay.

“Thôi thôi, nhưng mà ta cũng cảnh cáo ngươi, không được khi dễ Thiên Thiên.”
Chân Thị nghiêm mặt nói.

Lý Cáp lại hớn hở: “Nàng ta là thị nữ của ta, ai mà không thương nàng ta chứ.
Được rồi, Thiên Thiên, chúng ta ra đường dạo phố đi.” Dứt lời liền kéo Thiên
Thiên chạy một mạch ra đại đường, gọi ngao khuyển Đại Phi và bốn tùy tùng rời
phủ.

Lý Cáp vừa đi vừa giới thiệu danh lam thắng cảnh và cửa hàng có tiếng ở thành
Hổ Dương cho Thiên Thiên. Chỉ trong chốc lát, hắn đi vào tiệm châm báu lớn
nhất thành Hổ Dương, Bách Bảo trai.

Chưởng quỹ vừa thấy nhóm người Lý Cáp, liền lập tức nhường tiểu nhị tiếp đãi
khách khứa đang ở đây, vội vàng ra đón, kính cẩn hành lễ: “Nhị công tư, ngài
hôm nay tới đúng lúc, trong điếm vừa tới một cái Nguyệt Minh phỉ thúy trạc,
rất xứng với đại tiểu thư.” Thương gia lão bản ở thành Hổ Dương có người nào
khi thấy Lý Cáp mà không giới thiệu thứ tốt nhất chứ. Trước kia Lý Cáp thường
xuyên đến điếm này để chọn trang sức cho tỷ tỷ Vân Lâm. Cho nên chưởng quỹ vừa
thấy hắn tiến vào, liền chủ động tiến lên ân cần giới thiệu. Đương nhiên, lấy
trang sức xong, cũng sẽ không cần phải trả tiền. Ở trong thành Hổ Dương, tiền
của Lý nhị công tử ai mà dám thu, ai mà thu được cơ chứ?

Lý Cáp dẫn Thiên Thiên ngồi xuống ghế trong điếm. Bốn người tùy tùng thì đứng
ở phía sau, ngao khuyển Đại Phi nằm ở phía trước người, ngăn cản mọi người.
Những vị khách khác trong điếm đều nhắm miệng lại, thở mạnh cũng không dám
thở, len lén đi ra ngoài.

“Đưa chiếc vào đó đến đây ta nhìn.” Lý Cáp bưng chén trà trên bàn uống một
ngụm.

Chưởng quỷ vội vàng gọi tiểu nhị đem Nguyệt Minh phỉ thúy trạc đến đây, hai
tay đưa đến trước mặt Lý Cáp.

Lý Cáp nhìn thoáng qua, quả nhiên không phải vật phàm. Nếu tỷ tỷ ở đây, rất
xứng với nàng rồi. Nhưng hắn chuyến này là muốn mua trang sức cho Thiên Thiên,
chiếc vòng tay nay này quá lớn rồi.

“Cái này không cần. Tìm cho ta vòng đeo chân xứng với thị nữ của ta, nhất định
phải là nhất phẩm.” Lý Cáp nói. Hắn cảm giác được Thiên Thiên vốn là trời sanh
lệ chất, đeo càng nhiều trang sức ngược lại khiến cho tục khí phá hư mỹ cảm
thanh lệ kia. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chính là vòng đeo chân là thích hợp hơn.

“Trong điếm của tiểu nhân vừa đúng lúc còn có một bộ vòng đeo chân thuần ngân
do Vương sư phụ đích tay làm, rất xứng… khẳng định là thích hợp với vị cô
nương này.” Chưởng quỹ vốn tưởng rằng tiểu cô nương xinh đẹp bên cạnh là thiên
kim của nhà ai, lại không nghĩ đó là thị nữ của nhị công tử. Nhị công tử này
quả thật không tầm thường a. Ngay cả thị nữ đều mặc y phục của Hoa Y hiên so
sánh với thiên kim của đại hộ trong thành Hổ Dương vẫn còn quý khí hơn.

Chiếc vòng đeo chân cũng quả nhiên xinh đẹp tinh xảo, không hổ là tác phẩm của
Giang Nam đệ nhất sư Vương sư phụ.

Những chạm rỗng bằng bạc tinh tế cứ cách một đoạn nhỏ là một mặt trăng hay
ngôi sao bằng bạc thật khéo léo, rất xứng với bàn chân của Thiên Thiên. Thật
thích hợp.

Lý Cáp tự ta đeo chiếc vòng này vào chân trái của Thiên Thiên. Chiếc vòng này
dễ dàng chỉnh sửa, mặc dù sau này Thiên Thiên trưởng thành, cũng có thể mang
nó.

Sau đó, Lý Cáp lại dẫn Thiên Thiên tới Phiêu Hương lâu. Hắn đương nhiên không
phải đến tìm kỹ nữ, mà đi tìm sư phụ.

Phiêu Hương lâu có chuyên môn đặc biệt là có những cô nương được điều giáo,
như cầm sư, họa sư, kỳ sư cao cấp, trình độ khá cao. Mà quan trọng nhất chính
là, những cầm sư, họa sư, kỳ sư đều là nữ tử.

Lý Cáp muốn bồi dưỡng Thiên Thiên là một thị nữ lý tưởng trong mắt của mình,
cầm kỳ thi họa không cần tinh thôn, nhưng cũng phải biết một hai. Mà hắn lại
không muốn mời nam sư phụ, cho nên đành phải tới Phiêu Hương lâu.

Phiêu Hương lâu tự nhiên cũng không dám nghịch ý Lý nhị công tử. Lần trước lão
bản của bọn họ bởi vì lúc Lý Cáp bảy tuổi đến đây tìm kỹ nữ đã đưa hắn trở về
Lý phụ, hại hắn bị phụ mẫu dạy dỗ một phen. Sau đó lão bản này trong ba ngày
liên tiếp đều bị hắn chỉnh một hồi. Y sớm đã khổ không thể nói ra, bây giờ có
cơ hội lấy lòng chuộc tội, nào dám không làm hết sức.

Rất nhanh sau khi sắp xếp, mấy vị cầm sư, họa sư, kỳ sư tốt nhất của Phiêu
Hương lâu mỗi ngày phải luân phiên tới phủ dạy cho Thiên Thiên hai canh giờ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.