Từ lần đầu tiên Lý Cáp tiến vào Hỗ Dương trở về sau, ngày ngày hắn đều mang
Đại Phi đi tuần tra doanh trại mấy lần. Nguyệt Nhi ở nhà từ lúc biết hắn trở
thành thống tướng thì ngay lập tức bắt tay vào chuẩn bị cho hắn một bộ chiến
giáp cùng với chiến bào. Chiến giáp uy vũ sừng sững, lấy màu đen làm chủ đạo
càng tôn thêm vẻ uy phong khí phái của Lý Cáp, hắn đi đi lại lại trong quân
doanh khí thế áp hẳn mấy lão tướng lâu năm. Hơn nữa có thêm bài trùng Đại Phi
khủng bố đen thui đi bên cạnh càng làm cho chúng binh sĩ kính sợ.
Mới ngày đầu bắt đầu huấn luyện, bọn tù phạm cùng tân đinh còn có chút chây
lỳ, lười biếng nhưng sau khi có mười mấy kẻ bị Trần Vân đem ra phạt tại chỗ
mấy chục quân côn cho đít nở hoa thì tất cả trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Đặc biệt trong quân doanh còn có người của Lý Cáp, bọn chúng suốt ngày đi khắp
nơi truyền bá công tích vĩ đạo của Hỗ Dương Nhị công tử, nào là thiếu niên
thống tướng này võ công cao tuyệt, bá đạo mãnh liệt, hỉ nộ vô thường, đã từng
xua chó cắn chết bao nhiêu lưu manh ác bá; càng thêm hắn có Tổng đốc đại nhân
làm chỗ dựa vững chắc. Lý Cáp hình ảnh trong quân doanh lúc này chính là vua ở
cái đất Hỗ Dương này, càng thêm cái con chó to như con sư tử bên cạnh hắn thì
ai nghĩ đến cũng lạnh xương sống, chẳng ai muốn làm thành thức ăn cho chó cả.
Lý Cáp mỗi ngày đều cố gắng thi triển thủ đoạn, chẳng mấy chốc đám tân binh đã
đi vào nề nếp. Tuy rằng bọn chúng còn không bằng kỵ quân nhưng mà lúc này đã
rất có tố chất của binh lính rồi. Nhưng điều làm hắn hài lòng nhất chính là
công tác lãnh đạo binh lính trong doanh trại của đám quan quân ngày càng chỉnh
tề.
Lý Cáp nhìn những tên binh lính thuộc về chính mình ngày ngày trưởng thành,
ngày càng uy mãnh thì hắn cũng cảm thấy có chút tự hào. Cảm giác của hắn cũng
giống như người cha nhìn những đứa con trưởng thành, ngày càng to lớn, ngày
càng thành thục.
Mỗi lần Lý Cáp ban xuống mệnh lệnh cho Trần Vân đều là: kỷ luật nghiêm khắc,
huấn luyện ngặt nghèo.
Không còn biện pháp nào nữa, thời gian còn rất ít. Trương Tề tướng quân đã
mang trước năm mươi vạn quân tuyên thệ, lục tục đi trước Chiêu tỉnh, hướng
phương Bắc xuất phát. Mà chiến báo phương Bắc truyền về ngày càng dồn dập,
tình huống Đại Hạ quốc lúc này ngày càng nguy khốn. Quân đội người Hồ sắc bén
như liềm cắt cỏ, nó đã phát ngang ba tỉnh Bắc bộ, tàn sát nhân dân, hủy thành
diệt thôn vô số kể. Còn chưa nói đến chuyện mấy thành trấn thậm chí chưa chiến
đấu đã đầu hàng cho nên chẳng bao lâu, những tỉnh còn lại như Đồng Dương hay
Tây Nguyên đều đã bị chiếm mất hơn nửa, dọa cho những nơi xa xôi như Giang Nam
cũng sợ run.
Phụ thân Lý Cáp là Lý Tư Hồng cũng đã xin được công văn của Binh bộ cho phép
Hổ doanh biên chế ba nghìn năm trăm nhân mã, tính cả hậu cần tạp dịch là hơn
hai trăm người. Một khi lương thảo thu thập xong là lập tức bắc thượng ngay.
Đến hôm nay khải giáp cùng đao thương cũng đã được trang bị đầy đủ, đều theo
cao nhất quy cách mà phân phối cho toàn quân. Lương thảo cũng đang được rầm rộ
thu mua, tính ra thời gian cho Lý Cáp luyện quân đã ngày càng ít. Hiện tại
thêm một phần huấn luyện thì liền có thêm một phần chiến lực, điều này một kẻ
lười biếng như Lý Cáp cũng hoàn toàn rõ ràng. Hắn đành cắn răng cắn lợi hi
sinh thời gian ôm ấp chúng nữ mà lăn lộn trong quân doanh.
Đương nhiên Lý Cáp cũng không chỉ chăm chăm vào việc tăng áp lực cho binh
lính. Hắn định ra quy củ, sau mỗi năm ngày ba đại đội tức là ba trăm người sẽ
cùng với hắn đi Hỗ Dương thành nghỉ ngơi một ngày, trong ngày này có thể uống
rượu, ăn thịt chơi gái thoải mái, Lý Cáp hắn bao hết. Nhưng để vào được đội
ngũ ba trăm người này tất nhiên là phải thật cố gắng huấn luyện biểu hiện thật
xuất sắc trong năm ngày kia.
Quả nhiên quy củ này vừa được ban ra đã được toàn bộ Hổ doanh hưởng ứng nhiệt
liệt. Hơn nữa Lý Cáp còn thay mặt phụ thân hứa hẹn với bọn tù phạm trong
doanh, nếu như huấn luyện thật tốt cũng có thể vào thành hưởng thụ như mọi
người, có việc gì thì Lý Cáp sẽ lo hết, cứ thoải mái mà xả láng. Vậy là từ đó
trở đi, nhóm tù phạm trong doanh như được ăn xuân dược, điên cuồng luyện tập
vậy là đợt quân đầu tiên đi vào Hỗ Dương thành ăn chơi chỉ toàn là bọn tù
phạm.
Lý Cáp trước đó cũng nói rõ với bọn chúng, hắn không sợ bọn chúng chạy trốn,
chúng có gan chạy trốn hắn cũng có cách bắt lại, đến lúc đó thì sống không
bằng chết. Bọn tù phạm này vốn chỉ có đường chết, hôm nay có cơ hội làm người,
hơn nữa Lý Cáp cũng đối xử với bọn chúng rất tốt, như vậy thì phải thành thật
mà sống, chạy trốn làm gì cho mệt!
Sau mỗi năm ngày, Lý Cáp đã đem hơn nửa thanh lâu, tửu quán, khách điếm bao
xuống để mặc cho ba trăm doanh lính của hắn chơi đùa thỏa thích. Tất nhiên bọn
đàn ông uống rượu khó tránh khỏi sinh sự, nhưng Lý Cáp ở Hỗ Dương một tay che
trời, chỉ cần sự việc không quá lớn thì hắn đều dùng tiền đập vào. Binh lính
của hắn vốn là một đám hung hãn, sát tính đầy người tất nhiên là phải đánh
nhau, nhưng mà chuyện này Lý Cáp cũng chẳng coi vào đâu vì như vậy cũng là một
biện pháp trui rèn bọn chúng.
Mà mỗi lần dẫn bọn lính vào trong thành Hỗ Dương ăn chơi, Lý Cáp đều cùng bọn
chúng ăn ở một chỗ, hắn dùng tửu lượng của mình đàn áp bọn binh lính đến khi
bọn chúng xanh mặt bái phục mới thôi. Lý Cáp tướng quân cũng ăn chơi thả cửa
với an hem, tin tức này nhanh chóng truyền khắp trong doanh. Đối với vị tướng
lĩnh có thể lực, có sự quyết đoán, hào sảng phóng khoáng như vậy, binh lính
ngày càng khâm phục từ trong tim. Thậm chí với bọn xuất thân giang hồ như Vưu
Mang và Mãnh Sĩ cũng phục Lý Cáp đến sát đất.
Binh lính tốp đầu tiên của chuyến đi ăn chơi đã trở về, bọn chúng đều đem ngày
hôm đó như hưởng lạc chốn thiên đường kể lại khắp nơi, khiến cho những kẻ
không được đi nhộn nhạo khó chịu. Kể từ đó, bọn lính đâu đâu cũng lao vào khổ
luyện, chỉ hận không thể tự lột một lớp da trên người mình xuống. Hơn nữa
những người được lựa chọn đi chơi cũng được xếp vào trong một đại đội cho nên
vì vinh dự chung của tập thể, ai ai cũng đều ra sức, vô hình chung Hổ doanh
chiến lực ngày càng cấp tốc tăng trưởng.
Để tiện cho xưng hô, Lý Cáp cũng tự ý đi đặt tên cho ba tiêu doanh. Kỵ binh
doanh thì gọi là Phi doanh, tù phạm doanh thì gọi là Lang doanh, còn tân đinh
doanh gọi là Dũng doanh.
Ngày hôm đó, Lý Cáp từ Hổ doanh trở về nhà. Hắn vừa bước chân vào nhà thì Lý
Đông liền chạy đến gặp.
– Nhị công tử, đã có tin tức của cô nương người muốn tìm.
Lý Cáp đang ở trong nội đường, để cho Hương Hương và Thiên Thiên phục thị thay
quần áo. Hắn hỏi lại:
– Nữ tử nào vậy?
– Mấy ngày trước, chính công tử dặn dò tiểu nhân thăm dò tin tức một cô nương
mà mấy nhân vật giang hồ chính phái đang tìm kiếm. Tiểu nhân dặn bọn tay chân
cơ sở ngầm khai thác mấy tên nhân sĩ giang hồ kia. Trước mắt đã khoanh vùng
được nàng nằm trong ba người.
Lý Đông đứng một bên cung kính nói.
– Hả? Nhanh thế? Nói nhanh coi là những người nào? Đem các nàng lại đây nhanh
lên.
Lý Cáp thực sự cũng không ngờ hiệu suất tìm kiếm lại cao như vậy. Hắn vốn dự
liệu cũng phải đến trước mùa thu mới được việc.
Lý Đông do dự một chút, nhìn Thiên Thiên ra ngoài múc nước rồi mới hạ giọng
nói:
– Nhị công tử, ba nữ nhân kia tiểu nhân đều đã gặp qua. Hai người trước đều
là những người tầm thường, không có tướng mạo liên quan gì đến Ma nữ trong
miêu tả nhưng người thứ ba thì…
Lý Cáp nhíu mày hỏi:
– Ngươi thứ ba làm sao?
Lý Đông thấp giọng nói:
– Người thứ ba này chính là người bên cạnh công tử.
– Người bên cạnh ta hả?
Ai vậy?
Lý Cáp nhanh chóng vận động bộ não thạch rau câu của hắn suy luận.
Lý Đông trả lời:
– Tiểu nhân lần theo manh mối sưu tầm được, tìm hiểu về ngọn nguồn. Trước mắt
tiểu nhân tra ra được, hơn bảy năm trước cô gái còn nhỏ bị đuổi giết, may mắn
nàng chạy được đến Hỗ Dương. Mà những người theo nàng lại cung cấp một thông
tin…
– Tin gì?
– Cô bé năm đó đã bị Nhị công tử mang đi.
Lý Đông cúi đầu nói.
– Bị ta mang đi sao?
Lý Cáp ngẩn người ra. Hơn bảy năm? Hắn mới có chín tuổi thôi, mà cô gái bị hắn
mang đi trên đường Hỗ Dương…trong lòng hắn đánh thót một cái, lông mày nhíu
lại như con sâu róm, giọng hắn lạnh đi:
– Ngươi nói cái gì?..Ma nữ kia chẳng lẽ là Thiên Thiên.
Lý Đông nói:
– Căn cứ theo tất cả những dấu hiệu thì chín phần chính là Thiên Thiên.
Trong phủ Tổng đốc thân phận của Thiên Thiên chỉ là thị nữ nhưng mọi người đều
biết nàng chính là thị nữ được Nhị công tử sủng ái nhất. Chỉ cần việc Chân Thị
muốn đưa cho nàng vòng đính ước thôi cũng đã khẳng định chắc chắn vị trí phu
nhân công tử của nàng. Tuy hàng ngày tính cách của nàng mềm mại ôn nhu nhưng
bọn hạ nhân trong nhà không ai dám vô lễ với nàng, đều là một mực cung kính lễ
phép. Lý Đông hầu hạ Lý Cáp lâu ngày đương nhiên biết vị trí của Thiên Thiên
trong lòng Lý Cáp.
Lý Cáp ngẩn người một lúc lâu rồi mới nói:
– Những tên chính phái giang hồ đã biết chưa?
Lý Đông đáp:
– Lúc trước chúng ta điều tra ở Chiêu tỉnh cũng đã đánh động bọn chúng, nhưng
chỉ cần Nhị công tử nguyện ý thì chúng vĩnh viễn không còn biết gì nữa. Nhưng
mà vẫn có chuyện bất ưng…
– Chuyện gì?
– Chính là lúc chúng ta điều tra cũng phát hiện ra một nhóm người lạ khác
cũng đánh chủ ý lên đám người chính phái. Điều cần lưu ý chính là bọn chúng
làm việc cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, người của chúng ta cũng chỉ có thể điều tra ra
một chút ít thông tin của bọn chúng mà thôi, còn chưa nắm được tường tận kẻ
cầm đầu.
Lý Đông cẩn thận trả lời.
Lý Cáp trong lòng chợt rõ ràng. Những tên bí ẩn kia chắc chắn là người Ma môn.
Bọn chó má Ma môn kia chắc chắn đang đi tìm ma nữ của chúng…
Lúc này, Thiên Thiên đã bưng một chậu nước tiến vào trong phòng. Nàng lấy một
cái khăn thấm nước rồi cùng với Hương Hương cẩn thận lau mặt cho chủ nhân Lý
Cáp.
Lý Cáp ngắm nhìn dung mạo Thiên Thiên đẹp như hoa sen mới nở trước mắt, nhìn
thật sâu vào đôi mắt trong suốt như pha lê. Hắn lẩm bẩm nói:
– Ngươi là của ta. Ai cũng đừng hòng mang được ngươi đi!
Thiên Thiên nghe được những lời ấy, ngẳng đầu nhìn Lý Cáp một cái rồi ôn nhu
cười đáp lại:
– Thiên Thiên cũng chỉ là của riêng chủ nhân mà thôi. Ai cũng đừng hòng mang
ta rời khỏi chủ nhân.
Lý Cáp chợt cười to, dang tay ôm chặt tiểu thị nữ vào lòng nhưng lúc này Lý
Đông đứng trước mặt Lý Cáp cũng phải run rẩy vì trong mắt tên kia lúc này tràn
đầy căm tức và hằn học, hiển nhiên sắp có người gặp họa rồi.
Lý Cáp ôm Thiên Thiên trong lòng nhưng tâm tư của hắn lúc này tràn đầy cuồng
nộ. Lão tử mặc kệ các ngươi là Thiếu Lâm, Cái Bang hay là cái chó má Đại Đế gì
gì đó, cũng mặc kệ các ngươi là Ma môn hay là vương bát Ma quân chết tiệt gì.
Các ngươi mà dám đánh chủ ý đến Thiên Thiên nhà ta thì ta diệt sạch nhà các
ngươi!
Nhất là khi biết thân phận Ma nữ của Thiên Thiên thì Lý Cáp cũng đã rõ ràng sự
việc lưu vong đào tẩu của Thiên Thiên năm xưa. Như vậy kẻ thù diệt cả nhà
Thiên Thiên chính là bọn võ lâm chính phái kia, kẻ thù của Thiên Thiên chính
là kẻ thù của Lý Cáp hắn, tất nhiên hắn không thể buông tha bọn chúng. Mà cái
Ma môn chết tiệt kia xem ra dưỡng dục Thiên Thiên cũng chỉ là để sau này hầu
hạ cái tên vương bát Ma quân kia luyện công. Tất cả bọn chúng đều là lũ rác
rưởi không xứng đáng tồn tại trên mặt đất này.
– Ngươi trước mắt cứ đi lo việc đi đã. Tiếp tục để mắt tới hai phe kia, đừng
để bọn họ tìm ra thêm manh mối.
Lý Cáp ra lệnh cho Lý Đông.