Hoàn Khố Đệ Tử – Chương 105: Hổ doanh – Botruyen

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương 105: Hổ doanh

Biên chế quân đội Đại Hạ Quốc: một Tiêu doanh gồm một ngàn tới hai ngàn người;
từ ba đến năm Tiêu doanh thì thành một Chuẩn danh.

Lý Cáp tới doanh trại cách thành Hỗ Dương mười lăm dặm. Doanh này gồm một ngàn
khinh kị binh của Tiêu doanh Hồng Tự, một ngàn phạm nhân từ ngũ châu và một
ngàn tráng đinh từ các châu huyện thôn trấn mộ binh. Mọi người đều đã tới được
bảy tám phần, nhưng mà quân phục vũ khí cùng với lương thảo quân nhu cần cho
xuất chinh đều trong giai đoạn trù bị. Những người này, ngoại trừ một ngàn
khinh kị binh ra thì các tráng đinh và tù nhân chưa có ai đánh giặc lần nào.
Nếu không được huấn luyện thì ra chiến trường chỉ có chết.

Bên ngoài doanh trại có lớp lớp bảo vệ, có hơn trăm tên lính luân phiên đổi
ca, vô cùng nghiêm ngặt. Lý Cáp khi tiến vào đây cũng phải trải qua bảy lần
báo danh, phải đưa ra quân ấn mấy lần.

Nhưng bên trong lại hoàn toàn khác biệt, một mớ hỗn độn, rất nhiều nơi còn
chưa xây xong. Những phạm nhân và tráng binh tuyển vào đều là dạng lười chảy
thây, có người còn không được phân công công tác. Còn các quan thanh liêm
nghiêm túc thì chỉ được vài ông, căn bản không đủ dùng.

Chỉ thấy khinh kị binh của Tiêu Doanh Hồng Tự là có bộ dáng của quân nhân
nhất.

Lý Cáp kiếp trước dối với phương diện quân sự cũng không để ý tới, chỉ có xem
trên TV nên hiểu được chút ít nhưng hắn cũng không rõ được ba cái chiến thuật
gì gì đó. Bất quá thấy tình hình trước mắt thì hắn hiểu rằng, còn thiếu hai
thứ đó là kỷ luật và sĩ khí. Không có hai thứ đó thì ra chiến trường cũng chỉ
là vật hi sinh cho lính giặc lập công thôi.

Lý Cáp cùng mấy người tùy tùng vẫn chưa mặc áo giáp nhưng đi qua nơi đóng quân
cũng không có ai tiến lại hỏi. Những tên lính này đều tụ ba tụ năm, ngồi tám
nhảm, thỉnh thoảng mới nghe tiếng quan quân quát mắng.

Lý Cáp lập tức đến chỗ của khinh kị binh đóng quân, đi thẳng tới lều lớn của
Tiêu thống.

Không lâu sau, tiếng tập hợp được vang lên ở toàn bộ doanh trại. Khinh kị binh
tập hợp rất nhanh gọn lẹ, nhưng đám tù nhân cùng tráng đinh, thì một hồi sau
mới thưa thớt tiến lại gần. Bọn chúng đứng xiên xiên vẹo vẹo, so với sự hung
hãn của khinh kị binh bên cạnh thì là một trời một vực.

Tiêu thống của một ngàn khinh kị binh đứng ở trên Điểm Binh đài, cao giọng
nói:

– Tất cả mọi người nghe cho kỹ! Hôm nay Lý thống tướng có lệnh. Mọi người
chuẩn bị luận võ lôi đài, nếu có thể ở trong 10 người đứng đầu thì thăng lên
hai cấp, thưởng mười lượng bạc tráng, còn nếu có thể trở thành nhà vô địch,
thì thăng lên làm phó thống! Được tặng một trăm lượng bạc!

Dưới đài chúng tướng sĩ lập tức nhốn nháo bàn tán. Bọn hắn khi bị điều tới đây
chưa từng thấy qua thống tướng, ngay cả phó thống cũng chưa gặp. Đùng một cái
hôm nay có Lý thống tướng làm cho bọn hắn rất kinh ngạc phi thường, đều là
hướng lên điểm binh đài để nhìn, nhưng vẫn chỉ thấy vài tướng lĩnh quen thuộc
của Tiêu doanh.

Rất nhanh có mấy người lính ở trên giáo trường vẽ hơn chục cái võ đài, hơn ba
nghìn binh sĩ được chia làm chục bảng bao quang võ đài, dựa theo vị Tiêu thống
kia phân phó mà bắt đầu. Quy củ rất đơn giản, ai bị ném ra khỏi võ đài trước
hay bị đánh cho không thể nào ngồi dậy hoặc bỏ cuộc đều là thua. Thắng thì vào
tiếp vòng trong, cứ lần lượt như vậy cho đến cuối cùng đánh hết người của võ
đài này sẽ đánh người thắng cuộc ở võ đài tiếp theo, chọn ra mười người.

– Những tên binh sĩ này nếu không phải là quân nhân được huấn luyện vạm vỡ,
thì cũng là tù nhân bị giam trong ngục, hoặc là lưu manh nhàn rỗi ở các thôn
các trấn. Mẹ nó! Chúng nó thể lực tất nhiên phải hơn các nhà nông làm việc cực
nhọc rồi. Mỗi người đều là sức lực toàn thân, tinh lực thịnh vượng. Ở trong
quân trại đã lâu, không được luyện tập huấn luyện, không được ra ngoài chơi,
suốt ngày tới lui như vậy, nhàm chán muốn chết, nay lại có đánh lôi đài, người
người ai cũng muốn thử, mà xem chiến thì ai cũng hào hứng.

Hơn nữa chỉ cần là mười người đứng đầu thì đã thăng lên hai chức làm quan
quân. Nếu vô địch thì có thể một bước lên mây thành Phó thống lĩnh thật sự làm
cho bọn hắn tinh thần đại chấn.

Trừ một ngàn khinh kị binh ra thì đều là tù phàm hèn mọn, dân lành bình thường
bị mộ binh. Nên một khi có một cơ hội thăng quan phát tài như vậy, tất cả đều
vô cùng hưng phán, toàn lực xuất hết, làm cho các trận đấu khí thế hừng hực.

Hơn chục vòng, nhưng có một vòng làm người ta chú ý nhất.

Chỉ thấy bên trong là một thiến nên tuấn dật, ngực để trần, lộ ra các cơ thịt
cường tráng. Mà càng hấp dẫn hơn là những hán tử tráng kiện khác đều bị hắn
một quyền đánh ra khỏi vòng tròn. Đánh một hồi không đã tay, liền kêu mọi
người cùng lên. Chỉ trong chốc lát, một đám binh sĩ đã bị hắn đánh ngã.

Đấm đông đứng ngoài trầm trồ khen ngợi. Một tên binh sĩ gầy yếu tên là Cao Cá
nói với lại hán tự mặt sẹo đứng bên cạnh nói:

– Vưu lão đại, tên tiểu tử này thật có bản lãnh. Ngươi có tự tin đánh thắng
hắn không?

Vị đại hán có vết thẹo dài trên mặt là phạm nhân ở trong tù, họ Vưu, ngoại
hiêu Giang lão đại, có sức lực ngàn cân, lại có luyện thêm Phách Vương quyền.
Bởi vì đánh chết mười mấy người mà bị quan phủ truy bắt, vốn khi hắn đánh chết
ba tuần bộ thì đã bị trảm đầu nhưng mà Tổng đốc đại nhân lại cưu mang, đem hắn
cùng mấy tên tù nhân hung hãn đi tới nơi này sung quân .

Vưu Mang đưa tay sờ sờ vết thẹo trên mặt không nói gì, nhưng mà thấy mấy chục
người bị đánh văng khỏi vòng mà tên thiếu niên mồ hôi còn chưa rơi một hột,
thì vẻ mặt hắn càng ngưng trọng. Trong lòng hắn biết rõ võ công của tên thiếu
niên này mười người như hắn cũng khó sánh kịp nhưng mà tên thiếu niên này, sao
hôm nay hắn mới biết mặt.

– Hắn làn người của Tiêu doanh nào? Sao ta chưa từng gặp qua hắn?

Vưu Mang hỏi.

Tên cao gầy cau mày nhìn một hồi, lắc đầu nói:

– Ta cũng chưa từng thấy qua, khẳng định không phải là người của Tiêu doanh
chúng ta, hay là nông phu trong doanh trại?

Vưu Mang lắc đầu:

– Không phải, người xem quần của hắn kìa, đó đâu phải là quần mà đám nông dân
có thể mặc, càng không thể nói tới tù nhân, mà nếu là đám binh lính quan quân
thì không giống. Nhân vật kiểu này, sao nhiều ngày qua ta không thấy nhỉ.

Chỉ chốc lát, Vưu Mang đã là người cuối cùng ở vòng của mình. Hơn chục đấu sĩ
mạnh nhất ở các vòng bắt đầu từng đôi tỷ thí, đào thải thăng cấp.

Người thiếu niên trần trụi kia vẫn là một quyền vô địch, cứ như vậy một quyền,
không ai tránh khỏi, cận chiến đến nhóm mười người mà vẫn không ai đón được
của hắn một quyền.

Cuối cùng đám người bên ngoài đã vây làm một vòng quanh đài, ai cũng hận bỏ
sót tình tiết cuộc đấu. Có người cả liều trèo thẳng lên cổ những người đứng
trước…

Vốn là phải diễn ra thi đấu đào thải tăng cấp, nhưng mà tên thiếu niên cảm
thấy làm như vậy quá chậm cho nên dứt khoát để bọn họ cùng tiến lên.

Vưu Mang cũng là một trong chín người đó, tuy là thấy tên thiếu niên kia võ
nghệ phi phàm, không ngờ tên thiếu niên này hổ báo muốn chơi tất cả. Chín
người bọn hắn cùng lên, nếu tên tiểu tử này thích bị đánh như vậy, bọn hắn
cũng không khách khí làm gì. Mấy người đều đồng thời liếc mắt nhìn nhau, rồi
hét lớn một tiếng xông lên thiếu niên trước mặt mà đánh. Nhưng mà chín tên vẫn
chỉ cần một chiêu là xong, cứ như thế chín quyền chín em lên đường.

Thiếu này chính là Lý Cáp, hắn tuy không hiểu rõ về quân đội của thế giới này
nhưng mà cũng biết chút đỉnh. Ở đây bọn người chỉ có bội phục kẻ mạnh hơn
mình, hết thảy đều dựa vào thực lực mà nói chuyện. Hắn hiện tại chỉ mới có
mười sáu tuổi, trong quân đội lại khôngcó lý lịch gì, chỉ có gia thế làm chỗ
dựa. Gia thế có thể cho hắn một vị trí đứng đầu trong quân nhưng mà không thể
nào thu phục được lòng quân. Hắn chỉ có thể lấy thưc lực bản thân ra để thuyết
phục bọn họ, mới có thể sau này ra chiến trường mà chỉ huy được.

Vì thế, hắn liền tổ chức ra luận võ lôi đài này để làm phương pháp thăng quan
tiến chức. Dù thế nào đi nữa nhóm này cũng là quan quân hạ trung cấp, không
cần phải thông hiểu binh pháp, chỉ cần có thể đánh nhau, có dũng khí, hơn nữa
là có tinh thần trách nhiệm.

Mà trong quá trình này cho đám binh lính thấy được võ lực của hắn, cho bọn hắn
một ấn tượng khắc sâu,tạo dựng dược uy tín.

Lý Cáp bây giờ giống như các minh tinh điện ảnh, ngôi sao ca nhạc. Lý Cáp ở
trước binh sĩ cho họ thấy vũ lực mạnh mẽ, khiến cho hắn trong lòng mọi người
như một Chiến Thần vậy. Mọi người đều không thể nào tin được Lý Cáp hạ gục bọn
hắn chỉ bằng một quyền. Không thể nghi ngờ gì đó là một sự kích động rất lớn.

Binh sĩ bên ngoài vòng tròn đều cao giọng hoan hô, chúc mừng vì bọn hắn có một
phó thống võ nghệ cao cường.

Mà chín người bị hắn đánh té, khi đứng dậy đều nhìn hắn đầy tâm phục khẩu
phục.

Vưu Mang cười lớn đi đến vỗ vai Lý Cáp:

– Huynh đệ, người là người của đội Tiêu doanh nào? Thân thủ rất tốt đó! Có
phải trước đây có đi lại trên giang hồ?

Hắn trước đây trên giang hồ cũng là nhân vật có số má. Nếu Lý Cáp có đi lại
trên giang hồ, cũng biết hắn là nhân vật hô phong hoán vũ.

Mấy người khác cũng sôi nổi đi tới hỏi tên hắn.

Lý Cáp không trả lời, chỉ cười cười. Lúc này thống lĩnh Tiêu Doanh của khinh
kị binh tách đám đông mở ra một con đường, đem Lý Cáp mời lên binh đài.

Trên đài điểm binh, Lý Cáp đã mặc lại quần áo, chắp hai tay phía sau rồi nhìn
chúng binh sĩ ở dưới đài nói:

– Các huynh đệ, ta chính là thống tướng của các ngươi, Lý Cáp!

Tất cả binh sĩ nghe những lời ấy đều sửng sờ, đều không nghĩ tới là thống lĩnh
của mình lại trẻ đến như vậy.

Những binh sĩ này có không ít người là người của thôn trấn quanh Hỗ Dương phủ,
đêu biết đến đại danh của Hỗ Dương Nhị công tử. Mà ai cũng biết cha của Lý Cáp
là Hỗ Dương tổng đốc, cho nên khi nghe lời Lý Cáp vừa nói thì tất cả mọi người
trước tiên là kinh ngạc rồi mới phản ứng.

– Tên này là Nhị công tử sao? Nhị công tử sao có thể là thống tướng mang binh
đi được?!

– Im lặng!

Lý Cáp trầm giọng quát. Dưới đài, binh sĩ lập tức yên tĩnh cùng kinh ngạc nhìn
hắn.

– Chắc các vị đã biết tại sao mình lại ở đây, Bắc phương Hồ Lỗ phạm biên, đây
chính là lúc cho nam nhị đại trượng phu chúng ta lập nghiệp. Trong các ngươi
có rất nhiều người là quân nhân ở nơi này âu sầu quanh năm, có rất nhiều người
là tù phạm đang trờ xử trảm, còn có rất nhiều người là nông dân bán lưng cho
trời từ lúc trời rạng đông cho tới lúc chiều tà. Nếu không dến nơi này, các
ngươi sẽ như thế nào? Chẳng lẽ suốt ngày làm tiểu quan quân, tiểu binh lính,
mấy ngày nữa thì bị ddưa lên rừng hoang núi vắng mà xử trảm? Cả đời làm công
việc vô vị như canh tác sống với nghề?

Lý Cáp đừng trên đài nhìn xuống đám binh sĩ. Tuy rằng hắn chỉ mới mười sáu
tuổi, tuy rằng dưới đài ai cũng lơn hơn hắn ít nhất một hai tuổi, nhưng trên
mặt hắn lại uy nghiêm giống như phụ nhân răn dạy nhi tử.

Dưới đài lặng ngắt như tờ, Lý Cáp hồi nãy luận võ đã tạo cho mình một cái uy
phong rồi.

– Các ngươi đều đã đến đây! Các ngươi chính là binh lính của ta!

Lý Cáp rống to, nửa câu sau nghe có chút đại nghịch bất đạo. Nhưng mà đây là
Hỗ Dương phủ, ai mà dám đi mà vu tội cho hắn chứ?

– Nhìn bộ dáng của các người bây giờ xem có giống hình dáng của một quân nhân
không? Đứng không giống đứng, ngồi không giống ngồi, như một đám đàn bà!

Lời vừa nói ra, dưới đài đám binh sĩ đều cố gắng đứng cho thẳng người, đứng
theo hàng ngũ.

– Ta không bao lâu nữa sẽ lên bắc thượng đánh Hồ Lỗ rồi! Đến lúc hai quân
đánh nhau, các người muốn làm anh hùng, hay làm cẩu hùng?

Lý Cáp lần đầu tiên phát hiện ra bản thân có khiếu ăn nói. Hắn tự nhận mình
nói rất là cuốn hút.

– Anh hùng!!!

Mỗi người dưới đài cao giọng nói, nhưng mà âm thanh cao thấp không đồng nhất.

– Các người là nữ nhân à!!!?

Lý Cáp khinh bỉ nói.

– Anh Hùng!!!

Chúng binh sĩ cùng nhau rống to lên.

Lý Cáp vừa lòng gật gật đầu, đây mới đúng là hương vị của một quân nhân rồi
tiếp tục nói:

– Giống như các ngươi bây giờ, lên chiến trường chỉ có thể làm bia thịt cho
người khác băm mà thôi!

Tuy rằng hăn còn chưa ra chiến trường bao giờ, nhưng mà bây giờ làm ra vẻ
nghiêm trọng cũng đủ để hù bọn tân binh vãi đ*i.

– Nhất tướng công thành vạn cốt khô! Các ngươi nếu muốn làm tướng thì hãy
liều cái mạng nhỏ này đi theo lão tử, còn nếu muốn làm vạn cốt, thì lão tử
ngay lập tức thành toàn cho các ngươi!

Lý Cáp nói xong, ánh mắt uy vũ quét xuống toàn bộ binh sĩ dưới đài, hắn nói:

– Từ giờ trở đi, trong doanh trại phải có kỷ luật, ai trái lệnh nghiêm trị
không tha! Lần đầu ba mươi trượng, tái phạm lần thứ hai sáu mươi trượng, lần
thứ ba, chém đầu không tha!

Nói xong thì theo thứ tự luận võ mà an bài chức quan trong Tiêu Doanh của cả
phạm nhân và tráng đinh. Vưu Mang trở thành tiêu thống của Tiêu Doanh phạm
nhân cho nên hắn sướng ngất ngây. Mà phó thống tướng do người người chiến
thắng cuối cùng đảm nhận lại là Lý Cáp cho nên chức đó để cho tiêu thống tiền
nhiệm của khinh kỵ binh Tiêu Doanh lên nhận, để hắn phụ trách huấn luyện.

Lý Cáp an bài tất cả mọi việc xong, rồi hướng chúng binh sĩ lạnh lùng nói:

– Ta! Lý Cáp cam đoan, chỉ cần các vị hảo hảo theo ta, chúng ta bắc thượng
kháng hồ, đắc thắng trở về, mỗi người đều sẽ được thăng quan tiến chức, làm
vinh quang gia tộc! Nhưng nếu ai làm bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, muốn thử tính
nhẫn nại của ta, khiêu khích uy tín của lời mà ta nói…để ta thử xem đầu các
người cứng hay cái trụ tử này cứng!

Dứt lời cánh tay trái liền chộp một cây gỗ to bằng bắp đùi trên điểm binh đài,
chỉ nghe một tiếng răng rắc, rồi một đống bột gỗ bay lên tung tóe.

Dưới đài, binh sĩ đều đờ người ra. Mọi người đều hiểu rõ ràng nếu nghịch lại
hắn xem ra chết còn thảm hơn cả cột gỗ.

Sau đó cùng Trần Văn và hai Tiêu thống khác bàn bạc sự tình, rồi sau đó mới về
nhà.

– Tướng quân, xin dừng bước!

Tiếng gọi của Trần Văn ở phía sau.

– rần tướng quân còn có chuyện gì?

Lý Cáp hỏi.

– Tướng quân, là như thế này. Tổng đốc đại nhân có trình báo vơi Bộ binh về
thời gian lập Chuẩn doanh này nhưng chưa có đặt tên, cho nên doanh của chúng
ta còn chưa có tên. Ngài nên đặt tên cho doanh trại một cái tên chứ?

Trần Vân nói.

Đại Hạ doanh tên chỉ có một chữ, như Chuẩn doanh của Tổng đốc Lý Tư Hồng là
Hồng tự.

Lý Cáp trầm ngâm rồi nói:

– Vậy hãy đặt một cái tên thật uy phong, là Hổ doanh đi!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.