Hoàn Khố Đệ Tử – Chương 10: Thiên Thiên nhu nhược. – Botruyen

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương 10: Thiên Thiên nhu nhược.

Lý Cáp khiến Thiên Thiên nằm cho chăn, rồi chính mình ngồi bên giường, ôn nhu
hỏi: “Thiên Thiên, người thân của ngươi đâu rồi?”

Thiên Thiên trầm mặc không nói, Lý Cáp cảm thấy kỳ quái, nhìn nàng, thì thấy
tiểu cô nương đang đỏ hai mắt.

“Sao vậy? Lý Cáp hỏi, thanh âm vẫn rất nhỏ nhẹ, dường như sợ hù dọa nàng.

“Phụ thân đã chết, mẫu thân đã chết, ca ca cũng chết đi. Bọn họ thật nhiều
người, thật nhiều người. Là bọn họ giết phụ thân, mẫu thân cùng ca ca!…..”
Thiên Thiên đột nhiên kích động, thân hình nhỏ nhắn trong mền run rẩy không
thôi.

Lý Cáp vội vàng nắm chặc tay Thiên Thiên, vừa vuốt mái tóc của nàng vừa an ủi:
“Không có việc gì, không có việc gì, có ta ở đây, bọn họ sẽ không tổn thương
được ngươi. Ta bảo vệ ngươi, bảo vệ ngươi….”

Từ từ, nữ hài bình tĩnh lại, hai tay vẫn nắm chặc tay của Lý Cáp. Nhưng vẫn
còn đó hai hàng nước mắt thanh lệ từ hốc mắt xinh đẹp chảy xuống.

Vốn Thiên Thiên mới vừa vào Lý gia, mặc dù nàng còn thân thích, Lý Cáp cũng sẽ
không cho nàng trở về, ngay cả tên cũng giúp nàng đổi lại, dụng ý rất rõ ràng,
chính là muốn nàng làm người của Lý gia. Nhưng đối với thân thế của Thiên
Thiên, một phương diện là xuất phát từ sự tò mò, còn phương diện khác là có
thể hiểu rõ hơn về tiểu cô nương trời sanh mị cốt này. Hắn cũng muốn thử làm
rõ ràng.

Nhưng mà, xem ra thân thích trước kia của Thiên Thiên đúng là gặp phải thảm
kịch giang hồ cừu sát gì rồi. Phụ mẫu và ca ca đã chết đi, nhưng cũng không
biết nàng làm sao trốn thoát được.

Sau khi an ủi Thiên Thiên, Lý Cáp lại dò hỏi: “Thiên Thiên, sau đó thì sao?
'Bọn họ' này là những ai?”

Khuôn mặt Tần Thiên lộ ra thần sắc thống khổ, liền từ giường ngồi dậy, đầu
nhập vào trong lòng ngực của Lý Cáp.

“Đừng khóc, đừng khóc, Thiên Thiên đừng khó, nói cho ta biết, 'bọn họ' là ai?
Ta sẽ giúp ngươi báo thù, đều giết chết những bại hoại này.” Lý Cáp một bên
vuốt lưng của Thiên Thiên rồi lại ôn nhu nói bên tai nàng.

Hắn cũng không biết Thiên Thiên lúc đầu nhà ở đâu, nhưng biết rằng sẽ không ở
Hổ Dương. Hào môn nữ hài trong thành Hổ Dương, trên đến ba bốn mươi tuổi, dưới
vừa mới đầy tháng, hắn cơ bản đều biết. Mà nếu có án kiện giết cả nhà xuất
hiện ở thành Hổ Dương, hắn không thể nào không biết. Cho nên, nhà của Thiên
Thiên lúc trước không phải ở Hổ Dương, mà là nàng chạy trốn tới thành Hổ
Dương.

Nhưng mà cái này cũng không làm khó đến hứa hẹn của Lý Cáp. Tại hai tỉnh
Thanh, Lâm, hắn Lý nhị công tử nếu như muốn diệt ai, chỉ là vấn đề thời gian
mà thôi. Mặc dù đối phương có địa vị rất cao, hắn dùng âm chiễu cũng nắm chắc
đem giết bọn họ. Nhưng, ở sâu trong tâm, Lý Cáp có chút âm thầm cảm tạ bọn
người cừu gia của Thiên Thiên. Nếu không có bọn họ, hắn nào có thể có được một
tiểu bảo bối trời sinh mị cốt này cơ chứ? Nghĩ tới đây, không khỏi liền ôm
chặc hơn tiểu cô nương động lòng người.

Thiên Thiên sụt sịt một hồi trong lòng của Lý Cáp, cũng dần dần ngừng khóc,
nhỏ giọng nói: “Bọn họ có rất nhiều người. Có bạch y, có hắc y, có dùng kiếm,
có cầm đại chuy. Ân… còn có rất nhiều người đầu trọc nữa. Bọn họ… bọn họ
giết phụ thân, rồi giết mẫu thân, ca ca và đại di dẫn theo ta mà chạy. Bọn họ
đuổi theo giết chết ca ca, rồi đánh trọng thương ca ca. Oánh nhi rất sợ, rất
sợ…” Nhớ lại cảnh tượng bi thảm này, Thiên Thiên vừa mới bình tĩnh lại,
không khỏi khẽ run lên.

Lý Cáp vội vàng vuốt lưng của nàng, và an ủi: “Thiên Thiên đừng sợ, Thiên
Thiên đừng sợ. Ngươi đã không phải là Oánh nhi nữa, ngươi là Thiên Thiên. Có
ta ở đây, bọn họ không tổn thương được ngươi.”

Đợi cho cái thân thể đang dựa vào lòng không còn run nữa, Lý Cáp nhẹ giọng
hỏi: “Vậy… đại dị đâu, đại đi đâu rồi?” Trong lòng thì thầm nghĩ đến, cái
đại di gì đó dám chạy tới đòi Thiên Thiên lại với lão tử, lão tự liền giết ả
diệt khẩu luôn.

Hồi lâu cũng không có đáp lại, Lý Cáp cúi đầu nhìn, tiểu Thiên Thiên không ngờ
nằm trong lòng ngực của hắn mà ngủ rồi.

Khẽ cười, liền đặt Thiên Thiên lên giường, đắp mền cho nàng, và định đứng dậy,
nhưng phát hiện y phục bị đôi tay nhỏ nhắn của nàng nắm rất chặc. Lý Cáp muốn
gỡ đôi tay ra, cũng không nghĩ Thiên Thiên thoạt nhìn yếu ớt vô cùng, nhưng
nắm lại chặc như vậy. Hắn thật không dám dùng quá sự, không thể làm gì khác
hơn là cởi áo khoác xuống.

Lý Cáp lại đứng một bên ngắm nhìn Thiên Thiên đang ngủ say, giúp nàng lau đi
những giọt lệ trên khuôn mặt, đắp mền cho nàng, rồi nhẹ nhàng rời khỏi.

Vừa ra tới cửa, đúng lúc gặp hai nha hoàn vừa mới mua y phục trở về.

“Đem y phục đặt cạnh giường, các ngươi ở bên trong hầu hạ chu đáo, hiểu chưa?”
Lý Cáp phân phó.

“Dạ hiểu, nhị công tử.” Hai nha hoàn theo lời khẽ đẩy cửa phòng đi vào trong,
không gây ra một tiếng động nào.

Lý Cáp hài lòng gật đầu, đi tới tiền đường, để cho phụ mẫu chờ lâu, thật không
tốt.

Khi đến tiền đường, sau khi chào phụ mẫu, liền ngồi xuống bàn. Thức ăn trên
bàn vẫn chưa bị ***ng qua, nói đến đây, dĩ nhiên là phụ mẫu lại chờ hắn dùng
cơm mà bị đói, không khỏi nhịn được cảm thấy có lỗi, liền đứng dậy xin lỗi với
phụ mẫu.

Chân Thị chỉ cười và khoát tay: “Cái bàn thức ăn này là mới vừa sai người
chuẩn bị lại, vi nương và phụ thân ngươi đều đã dùng trước rồi. Ngươi cũng
không cần áy náy. Tiểu tử ngươi tính tính chúng ta đây không biết sao, tám
phần là ngươi đã ăn no ở bên ngoài rồi.”

Lý Cáp cười cười, đáp: “Hôm nay thật là chưa ăn gì, như vậy đa tạ phụ mẫu tứ
phạn!”

Chân Thị cười: “Tứ cái đầu ngươi! Mau ăn, ăn xong phụ thân ngươi có việc muốn
nói với ngươi.”

Lý Cáp trong bụng nghi hoặc, chuyện gì tự nhiên còn phải nghiêm chỉnh như vậy?
Sau khi liều tù tì ăn xong hai chén cơm, Lý Cáp lau miệng, rồi ngồi nghiêm
chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc.

Chân Thị gọi hạ nhân thu dọn cái bàn rồi đem lên món tráng miệng, chứng kiến
Lý Cáp làm ra cái bộ dáng nào, không khỏi nhịn được cười, rồi nói: “Ngươi con
khỉ con này, đừng giả bộ nữa, thoái mái đi, cũng không phải là mở đại hội thẩm
phán.”

Lý Cáp cười hì hì: “Nguyên lai không như thế, thật tốt thật tốt. Ta nói a,
việc làm của ta cho tới bây giờ đều không có sơ hổ, làm sao để cho phụ mẫu
biết được mà sẽ mở hội thẩm vấn chứ..”

Lúc này Lý Tư Hồng chưa lên tiếng liền ho hai tiếng, rồi nói: “Ngươi ít lắm
mồm đi, gọi ngươi tới đây, là cho ngươi biết một việc. Thật ra việc này dù có
biết hay không cũng không sao với ngươi cả. Nhưng mà tâm tính tiểu tử như
ngươi dường như sớm trưởng thành, cho nên nói trước với ngươi một lần, miễn
cho đến lúc đó lại quậy động trời.”

Lý Cáp lúc này thật nghi hoặc, nhìn chằm chằm phụ thân, lại ngó qua mẫu thân,
và hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Lý Tư Hồng nói: “Gia gia của ngươi ở kinh thành đã giúp ngươi tìm được một
mối. Chúng ta cũng đã đồng ý.”

“A…?!” Cằm của Lý Cáp liền mở như sắp rớt xuống đất. Hắn sớm biết thân là đệ
tử thế gia, hôn nhân đại sự này chắc chắn không thoát khỏi sự lo liệu của
người nhà. Mà hắn lại không nghĩ rằng, gia gia và phụ mẫu tự nhiên lại đính
hôn cho hắn sớm như vậy.”

Chân Thị mỉm cười: “Nữ chính là tôn nữ của nhất phẩm đại học sĩ, binh bộ
thượng thư Hoa Minh Hùng. Hoa gia tại Đại Hạ quốc cũng là một đại thế giá có
mặt mũi. Nàng rất xứng với ngươi, cũng tính là không mất mặt.”

Lý Cáp nuốt nước miếng, hỏi tiếp: “Vậy… vậy…. vị hôn thê của ta mấy tuổi?”

Lý Tư Hồng suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Hình như là tám tuổi. Dù sao cũng không
lớn hơn ngươi.”

“Vậy…. các người định lúc nào cho chúng ta thành hôn?”

Chân Thị vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn, và nói: “Đương nhiên là chờ ngươi trưởng
thành. Ngươi sẽ không phải bây giờ không đợi được ư?”

“Không có, không có….” Lý Cáp vột xua tay.

Lý Tư Hồng nói: “Được rồi, việc này nói cách khác là cho ngươi biết vậy thôi.
Không có việc gì nữa, ngươi có thể đi rồi.”

“Quay lại.” Sau khi Lý Cáp cúi chào xong, Chân Thị lại đột nhiên mở miệng gọi
hắn lại.

“Nương có gì phân phó?”

Chân Thị nhìn chằm chằm Lý Cáp rồi lên tiếng: “Ta nghe Lý Đồng nói, ngươi hôm
nay đi tiễn tỷ tỷ ngươi, kết quả mang về một tiểu cô nương quần áo lam lũ đúng
không?”

Lý Cáp thầm mắng Lý Đồng lão ô quy nhiều chuyện kia, nhưng ngoài mặt vẫn không
đổi sắc, gật đầu đáp: “Đúng vậy, hài nhi trên đường thấy tiểu khất cai đó có
điểm đáng thương, liền quyết định đem nàng về làm thị nữ, cũng miễn cho nương
bận tâm tìm thị nữ cho hài nhi.”

Chân Thị cười: “Tốt a, ngươi tiểu tử này, vi nương đã nói giúp ngươi tìm,
ngươi lại nhịn không được tự mình tìm trước một cái a? Đem nàng đến đây để ta
nhìn xem.”

Lý Cáp đáp: “Nàng mới vừa tới phủ, hơi mệt mỏi, đã ngủ rồi, không bằng sáng
mai ta sẽ dẫn nàng thỉnh an người. Cũng hướng dẫn nàng một ít quy củ.”

Chân Thị gõ đầu Lý Cáp: “Ngươi tiểu quỷ phong lưu, nhanh như vậy mà biết
thương người ta rồi ư? Ta cũng cảnh cáo ngươi, đừng xem còn nhỏ mà lại tổn hại
đến tiểu cô nương.”

“Nương ngườ sao lại nhói như vậy, hài nhi giống loại người đó ư?”

“Rất giống!”

Lý Tư Hồng bên cạnh cũng gật đầu theo: “Phi thường giống!”

Lý Cáp hai mắt liếc một cái, cũng không giải thích tiếp tục với bọn họ. Dù sao
chính mình trong mắt bọn họ chỉ là một con tiểu sắc trùng rồi. Đã như vậy, thì
cần già che che giấu giấu, sắc thì sắc, lão tử là nam nhi bổn sắc!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.