Hoa Sơn Tiên Môn – Chương 6: Kiếm thuật – Botruyen

Hoa Sơn Tiên Môn - Chương 6: Kiếm thuật

Kiếm chiêu thi triển không nhanh, Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm thâm ảo, hắn không quá sở trường.

Rơi lệ đầy mặt a rơi lệ.

Bây giờ Lục Nguyên chỉ có cảm tưởng duy nhất là lệ rơi đầy mặt.

Trước kia không mấy chăm chú, giờ nghiêm túc mới phát hiện pháp lực của mình bình bình, không có chỗ nào vượt trội hơn người.

Trong thập đại đệ tử chân truyền xếp hạng của mình chắc là xếp chót quá.

Bình thường lười biếng không thèm để ý gì cả, chân chính chú ý mới nhận ra trình độ của mình thật khiến người muốn khóc.

Phải cố gắng thôi.

Không cố gắng bị người tới trước mặt khi dễ, sư phụ cũng không còn mặt mũi.

Con người luôn còn chút tính tình.

Bây giờ hắn bị buộc tới nước này, tính tình phải lên rồi.

Không nói nhiều, cố lên!

– Cửu sư đệ, tiếp chiêu đi!

Muốn luyện kiếm tất nhiên phải có người cùng luyện.

Nhưng muốn có người cùng cũng khó tìm. Các trưởng lão thực lực quá cao, tùy tiện một hai chiêu là có thể diệt hắn, không luyện được gì cả, đấu như thế không có gì thú vị.

Đệ tử bình thường thì thực lực thấp chút, đệ tử bình thường không được chân truyền, được tâm pháp, kiếm pháp không được thứ gì tốt, làm sao là đối thủ của hắn.

Cho nên tới tới lui lui có thể lựa chọn chỉ vậy thôi, cơ bản chỉ có đệ tử chân truyền làm đối thủ.

Mà những đệ tử chân truyền đều có phái đoàn riêng.

Không phải bạn tốt, quan hệ tốt thì không ai luyện kiếm với ngươi.

May là quan hệ giữa hắn với cửu sư đệ Diệp Phương, thập sư đệ Diệp Viên khá tốt, coi như là một vòng nhỏ.

Kiếm hai người này luyện kiếm không khó.

– Muốn ta cùng luyện kiếm cũng được.

Diệp Phương một chút cũng không có bộ dạng tiểu Quân Tử Kiếm giả dạng với bên ngoài.

Gã nói:

– Trong một tháng xuống núi lấy rượu lục sư huynh bao nha.

Trên Bắc phong tất nhiên là không có tiệm rượu, chỗ này là trọng địa tiên gia làm sao bán rượu được. Vậy nên muốn uống rượu thì chỉ có thể thành thật xuống núi mua.

Đối với đám đệ tử thập đại, bây giờ không biết ngự kiếm phi hành chỉ dựa vào chân xuống núi không phải chuyện dễ.

Lục Nguyên lập tức đồng ý:

– Được!

Diệp Phương chớp mắt ra tay, vừa xuất thủ liền một luồng sáng lạnh lóe lên, kiếm ảnh cuồn cuộn nhanh chóng ra tay.

Diệp Phương, Lục Nguyên cùng nhau luyện, đều là Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.

Nhưng Diệp Phương ra kiếm càng sớm hơn, đánh phủ đầu.

“Vân Ý Miên Miên”, “Đại Phong Trọng Trọng”, “Vân Triền Kiếm Nhiễu”, “Đại Phong Khởi Hề”.

“Vân Trọng Trọng Phong Cấp Cấp”, “Phong Quá Giang Sơn Bất Lưu Ngân”.

Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.

Ở trong tay Diệp Phương không ngừng phát ra Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.

Những chiêu thức này cái nào cũng tinh diệu tuyệt luân.

Cùng lúc đó, Lục Nguyên đánh trả, cũng là Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm. Mọi người đều là thập đại đệ tử chân truyền, luyện đều là Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm nổi danh Bắc phong. Lúc luyện kiếm pháp này, liên tục giao đấu, Lục Nguyên phát hiện điều kỳ lạ đó là kiếm chiêu của hắn và Diệp Phương thỉnh thoảng xuất hiện sơ hở.

Đương nhiên lý do vì kiếm pháp còn thấp, là có sơ hở, chỉ có thể mượn cơ hội mở rộng thế thắng của mình, không thể một chiêu thắng địch. Chờ lúc hắn lộ ra sơ hở thì thế thắng lại bị suy yếu.

Vì cái gì trong kiếm chiêu có sơ hở?

Lục Nguyên suy tư.

Kiếm chiêu chắc chắn có sơ hở, đây là hiển nhiên, trên đời không có kiếm chiêu không sơ hở, hơi nghĩ chút liền hiểu ngay. Nhưng bởi vì có chút kiếm chiêu sơ hở là nửa sau, nếu có thể chia kiếm chiêu thành mấy đoạn dùng đến chỗ có sơ hở thì không dùng, thế thì sẽ ra sao?

Kiếm chiêu là chết, không lẽ người cũng chết?

Đầu óc Lục Nguyên lóe lên cách nghĩ này, cố gắng muốn làm được điều đó nhưng phát hiện không dễ chút nào. Nhưng ngẫu nhiên làm được mấy lần lại khiến Diệp Phương luống cuống tay chân, xem ra cách nghĩ này đúng là có tác dụng. Tuy nhiên trong phút chốc hắn không làm được nửa chiêu kiếm chiêu dùng cho chiêu sau, kiếm chiêu liên tiếp nhau không phải vấn đề dễ giải quyết, muốn đem một chiêu, nửa chiêu thuận lợi liên tiếp nửa chiêu sau không phải chuyện dễ.

Sự việc gì nghĩ thì dễ chứ thật sự làm rất khó khăn.

Cái gọi là biết thì dễ làm thì khó chính là như thế.

Một chiêu lại một chiêu kiếm chiêu đều phải luyện sáu năm, muốn đột nhiên dùng nửa chiêu sửa đổi thói quen sáu năm không phải chuyện dễ.

Bây giờ Lục Nguyên cảm thấy là lúc mình nên hỏi sư phụ giảng về kiếm đạo.

– Lục sư huynh, nhớ rượu đó!

Chưa chia ra thắng bại Lục Nguyên vội vàng đi mất, Diệp Phương chỉ có nước nhún vai nhắc hắn nhớ rượu.

Lục Nguyên đáp một tiếng:

– Không thành vấn đề!

Bây giờ hắn đã hơi lĩnh ngộ ra, đang muốn đi thỉnh giáo sư phụ.

………..

Vỏ kiếm xám, chuôi kiếm đen giắt xéo trên vách tường.

Thanh kiếm xem như không động cũng cho người cảm giác tĩnh mịch.

Đây là chủ phòng Trường Xuân Cư. Tuy ngoài cửa sổ chim hót hoa nở, cây xanh cỏ biếc, nhưng trong phòng vì có thanh kiếm nên cảm thấy tĩnh mịch.

Lục Nguyên biết đây chính là Thùy Mộ kiếm danh chấn tu tiên giới Đại Tấn quốc của sư phụ.

Sư phụ hắn trong Bắc phong lục kiếm tiên có danh hiệu là Thùy Mộ Kiếm Tiên Lý Nguyên Bạch.

Thu lại tầm mắt, hắn nhìn hướng sư phụ, dường như khuôn mặt ông già nua chút.

Sư phụ Lý Nguyên Bạch nghe Lục Nguyên nói xong mới từ từ bảo:

– Cảnh giới kiếm thuật cơ bản có thể chia làm bốn tầng.

– Tầng thứ nhất là cảnh giới của ngươi, kiếm chiêu chết, người cũng chết.

– Tầng thứ hai chính là kiếm chiêu chết, người sống, người không bó buộc vào kiếm chiêu.

Nghe nói thế trong lòng Lục Nguyên xẹt qua lĩnh ngộ. Lúc đấu với Diệp Phương hắn đã ngộ ra điều này, kiếm chiêu chết, người là sống, con người không cần dùng hết trọn bộ kiếm pháp, dùng hết kiếm chiêu của mình là được. Tất nhiên cảm giác đến cảnh giới kiếm thuật tầng thứ hai và chân chính cảnh giới kiếm thuật tầng thứ hai là hoàn toàn khác hẳn.

Vẫn là câu nói kia, biết dễ làm khó.

– Tầng thứ ba là kiếm ý. Nhưng cảnh giới này rất khó lĩnh ngộ, lĩnh ngộ được cảnh giới đó đã là cao thủ không tệ. Năm đó vi sư một trăm mười sáu tuổi lĩnh ngộ kiếm ý. Sau khi lĩnh ngộ kiếm ý qua một đoạn thời gian trình độ kiếm thuật tăng vọt, cuối cùng xếp hàng trong Bắc phong lục kiếm tiên.

Lý Nguyên Bạch nói:

– Nhưng lĩnh ngộ cảnh giới này cực kỳ khó khăn, rất nhiều đệ cửu đại trưởng lão cũng chưa lĩnh ngộ đến cảnh giới này. Nguyên Bắc phong, đệ cửu đại trưởng lão lĩnh ngộ kiếm ý chưa đến mười người. Đệ tử đời các ngươi tới nay không một ai lĩnh ngộ lên cảnh giới này, coi như là đại sư huynh, nhị sư huynh của ngươi cũng vậy.

– Tầng thứ tư là cảnh giới trong truyền thuyết chung cực kiếm ý. Một khi lĩnh ngộ chung cực kiếm ý, thiên hạ vạn vật không gì không thể nhập vào kiếm. Cỏ cây đá núi, không thứ nào không thể nhập vào kiếm, hóa thành kiếm pháp cuồn cuộn, là cảnh giới kiếm pháp cao nhất.

Lý Nguyên Bạch lắc đầu, nói:

– Nhưng cảnh giới đó chỉ là trong truyền thuyết, tới nay chưa nghe nói có ai luyện thành, chỉ có trong truyền thuyết.

Lục Nguyên nghe lời sư phụ Lý Nguyên Bạch nói trong lòng nổi sóng.

Kiếm thuật tất nhiên có cảnh giới mấy tầng.

Hắn đang ở tầng thứ nhất.

Mình còn cần phải cố gắng hơn nữa, mắt Lục Nguyên sáng lên.

Lý Nguyên Bạch giảng dạy, trong lòng thấy rất vui mừng.

Đệ tử của mình rốt cuộc bắt đầu cố gắng. Đương nhiên ông rất hiểu tính tình đệ tử của mình, bây giờ chắc là muốn đánh vào mặt Tư Mã Trường Bạch, Tư Mã Hạo mới cố gắng như thế. Một khi đạt thành mục tiêu thì chắc sẽ hồi phục tính tình lười biếng thôi.

Nhưng có thể cố gắng một đoạn thời gian cũng tốt.

Mình không còn sống bao lâu nữa, những tuyệt kỹ của mình có thể truyền bao nhiêu thì bao nhiêu đi.

Lý Nguyên Bạch vừa nói xong kiếm đạo, bốn tầng kiếm thuật, ngừng một lát rồi gằn từng chữ:

– Lĩnh ngộ của ngươi thì cũng đúng, nhưng biết dễ mà làm khó, ngươi phải làm đến tình trạng không bó buộc vào kiếm chiêu không quá dễ dàng.

– Hơn nữa tu hành kiếm thuật chú trọng là từ từ tiến hành, nóng nảy không được.

– Chậm rãi đến.

Giọng điệu của Lý Nguyên Bạch bình thản. Ông trải qua không biết bao nhiêu sóng to mưa gió, tất nhiên là vô cùng bình tĩnh.

Lục Nguyên nghe trong lòng, thầm nghĩ điều này mình cũng biết, tu hành kiếm thuật là từ từ đến, luyện tới trình độ nhất định, nước chảy thành sông. Đáng tiếc thời gian cho mình không nhiều lắm, chỉ còn lại sáu tháng thôi. Mình nhất định phải chế định một kế hoạch luyện kiếm để tăng nhanh kiếm thuật mới được.

………..

Cuồng Phong Liễu Lâm.

Đây là nơi không nổi tiếng mấy trong Bắc phong.

Chỗ này có hai đặc điểm.

Một là gió to, gần như một ngày mười hai canh giờ không ngừng không nghỉ nổi gió mạnh. Nếu như người bình thường tại chốn này sẽ rất khó sinh tồn, là tu tiên giả cũng cần mất chút pháp lực đông lại thân thể, nếu không thì sợ rằng sẽ bị gió thổi bay đi.

Thứ hai là cây liễu, nơi đây tràn đầy cây liễu, cây liễu liên tiếp lá liễu.

Bình thường chỗ này thường nổi gió, từng mảnh lá liễu tung bay bị gió thổi lắc lư.

Nhưng dù nó có chút đặc điểm cũng không quá lớn. Bắc phong gió to, thắng cảnh nổi tiếng chẳng biết có bao nhiêu cái, như Chân Võ Quán, Tiêu Công Thạch Thất, Trường Xuân Thạch Thất, Ngọc Nữ Song, Tiên Du Cống, Thần Thổ Nhai, Ỷ Vân Đình, Lão Quân Quải Lê Xử, Thiết Ngưu Đài, Bạch Vân Tiên Cảnh Thạch Bài Phường vân vân, khiến chỗ này không ai đến.

Ngẫu nhiên mới có người đến đây.

Lúc này gió đang thổi.

Một thanh y thiếu niên hơi gầy, mắt lóe tinh nghịch đang bước vào chỗ này.

Hay cho Cuồng Phong Liễu Lâm, quả nhiên gió rất lớn, ở bên trong cảm giác như tiến vào biển liễu.

Lục Nguyên thầm nghĩ.

Còn tại sao hắn chạy tới đây kỳ thực rất đơn giản, hắn muốn đến luyện kiếm.

Lúc đó hắn nghĩ tìm chỗ luyện kiếm, nghĩ tới nghĩ lui thấy chỗ này không tệ.

Cuồng Phong Liễu Lâm.

Vô số lá liễu bị cuồng phong thổi lắc lư có thể xem thành mục tiêu cho hắn luyện kiếm. Khi hắn đặt ra kế hoạch luyện kiếm thì bất giác nghĩ đến đây.

Nếu đã nghĩ tới thì liền đến.

Cố gắng trong gió mạnh nhìn chính xác mục tiêu, nhìn chính xác một mảnh lá. Loại lá liễu không ngừng lắc lư cần có ánh mắt thật tinh. Bây giờ hắn đem lá liễu lung lay thành đối thủ của mình, bắt đầu luyện kiếm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

“Vân Lai Phong Nhiễu”, “Vân Trọng Trọng Phong Cấp Cấp”, “Phong Quá Giang Sơn Bất Lưu Ngân”, “Vân Ý Miên Miên”, “Phong Bất Khả Truy”.

Từng chiêu kiếm chiêu rời tay đâm hướng lá cây, nhanh chóng cắt rụng lá liễu rồi tìm lá khác. Từng mảnh lá bị đâm xuống nhưng có khi lá cây trong gió rơi quá nhanh, hơn nữa có lá liễu khác yểm hộ, thường có tình huống đâm không trúng.

Dần dần Lục Nguyên phát hiện Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm đúng là huyền diệu, nhưng có khi kiếm chiêu cần thời gian quá lâu, có khi đợi ngươi đánh xong chiêu thức thì mảnh lá cây chú ý đã sớm bị gió thổi bay mất. Có khi kiếm chiêu ra nửa chiêu đã đủ rồi.

Lúc trước so kiếm cùng Diệp Phương thì Lục Nguyên đã lĩnh ngộ ra, cảnh giới thứ hai kiếm thuật,

Kiếm thuật là chết, người là sống, người không bó buộc vào kiếm chiêu. Đương nhiên nghĩ và làm được là hai việc khác nhau.

Bây giờ bắt đầu luyện tập cảnh giới này thôi.

Vân Lai Phong Nhiễu chỉ dùng nửa chiêu đầu, Vân Lai.

Phong Tỏa Giang Sơn dùng đoạn đầu.

Vân Phong Thâm Thâm Tàng Thâm Sơn dùng đoạn sau.

Hắn cố gắng thử nghiệm, không ngừng dùng lá liễu lắc lư luyện kiếm, đợt này đến đợt khác, một ngày qua một ngày đều vất vả luyện kiếm. Lục Nguyên bình thường tuyệt đối không có trạng thái như vậy, nhưng bây giờ hắn bị Tư Mã Trường Bạch, Tư Mã Hạo khi dễ đến trên đầu, không hung hăng đánh trả thì sao được, mặc kệ ngày thường có lười biếng đến đâu, lần này phải cố gắng một lần.

Lúc bắt đầu không thể làm được, dùng nửa chiêu đơn giản, nhưng muốn nửa chiêu mà lập tức trôi chảy tiếp chiêu sau thì không dễ.

– Hộc hộc…mệt quá.

Dù mỗi lần vung kiếm không mệt nhưng mỗi ngày ngàn lần vung kiếm thì mệt mỏi đến cực hạn. Nhưng lúc này hắn chỉ có thể cố gắng, nếu bị người khi dễ đến mức đó mà không dốc sức, vậy chỉ có thể nói hắn thật sự là phế vật. Hắn chỉ là đồ lười chứ không là phế vật.

Mồ hôi dọc theo trán không ngừng chảy xuống.

Từ ban ngày luyện đến ban đêm.

Trong Cuồng Phong Liễu Lâm yên tĩnh không bóng người.

Lúc luyện kiếm cơ bản một ngày chỉ ngủ hai, ba canh giờ.

Thời gian trôi qua trong luyện kiếm vô tận.

Một tháng cứ thế qua đi. Trong một tháng Lục Nguyên đã quen chỉ dùng kiếm một nửa. Kiếm thức Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm dù là thức nào đều có thể tùy ý dùng một nửa, hoặc là nửa đầu hay là nửa sau. Bộ kiếm chiêu này đã bị vận dụng bảy, tám phần, đương nhiên bỏ đi những kiếm chiêu ngược lại càng thuận tay, càng như ý, càng dễ dàng hơn.

Cuồng Phong Liễu Lâm vào lúc này càng thực dụng, bây giờ Lục Nguyên đã hiểu nay hắn tới cảnh giới thứ hai kiếm thuật, kiếm chiêu chết, người là sống, người không nên bó buộc vào kiếm mà nên khống chế kiếm.

Mục đích ban đầu đã đạt được.

Cảnh giới thứ hai kiếm thuật, người không bó buộc vào kiếm chiêu, rốt cuộc mình đã làm được.

Nhưng lúc này hắn còn muốn luyện kiếm một đoạn thời gian, dù sao cách Bắc phong đại tái còn tới năm tháng, nếu bây giờ ra ngoài không có việc gì làm, không bằng luyện kiếm thêm nữa, nói không chừng sẽ có đột phá gì. Tuy sư phụ nói kiếm ý là cảnh giới thứ ba của kiếm thuật, coi như là trong đệ cửu đại trưởng lão cũng không có mười người luyện được nhưng hắn muốn thử một lần.

Con người thì phải có dã tâm.

……..

Đã là tháng thứ hai hắn ở tại Cuồng Phong Liễu Lâm. Hai tháng qua Lục Nguyên luôn luyện kiếm tại đây.

Lúc này Lục Nguyên đã lờ mờ cảm giác được.

Kuyện kiếm trong Cuồng Phong Liễu Lâm, có khi đâm lá liễu, có khi không cần nửa chiêu, chỉ một động tác thôi, dần phát hiện ra kiếm chiêu Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm đều là do một số động tác cơ bản cấu thành. Chém, chặt, băng, liêu, chọc, tẩy, tiệt, đâm, nghiền, ép, móc, vân.

Không có động tác khác, vậy Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm kỳ thực nên là những động tác cơ bản thêm vào ý, ví dụ như vân ý, phong ý cấu thành. Thế thì cái gì là vân ý, cái gì là phong ý?

Cuồng Phong Liễu Lâm, tháng thứ tư.

Lục Nguyên luôn tùy tiện xuất kiếm, cùng lúc đó suy tư về vân ý, phong ý. Lúc này hắn đã hơi hiểu phong ý, dù sao ở trong Cuồng Phong Liễu Lâm đã bốn tháng, lúc nào cũng chịu cuồng phong ảnh hưởng, lúc nào cũng bị gió mạnh thổi. Cái gì là gió? Gió nhẹ không để lại dấu vết chính là phong.

Cái gì là gió? Cuồng phong thổi qua một mảnh hỗn độn cũng là gió. Những điều đó đều là gió.

Bất giác có chút phong ý dung nhập vào kiếm chiêu.

Kỳ thực đây là nhờ Lục Nguyên luyện Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, trong kiếm chiêu có quá nhiều chiêu thức ẩn chứa phong ý. Nếu là luyện kiếm pháp khác, dù ở trong Cuồng Phong Liễu Lâm luyện lâu hơn nữa, trừ phi là siêu cấp thiên tài, nếu không đừng mơ lĩnh ngộ ra phong ý, cũng đừng nghĩ dung nhập phong ý vào trong kiếm chiêu.

Cái gì là mây đâu? Lục Nguyên đột nhiên phát hiện đang ở trong biển mây. Đã lâu đến bốn tháng, không sai, lá liễu bị gió thổi bốn tháng không ngừng. Kỳ thực chính là biển lá liễu, biển mây lá liễu, ở trong mây và gió bốn tháng lâu, lúc nào cũng cảm, cũng nhận.

Lục Nguyên hiểu cái gì là gió, cái gì là mây rồi.

Có chút ngộ đạo nhưng càng nhiều là tự nhiên hiểu ra.

Cái gì là gió, cái gì là mây.

Gió nhẹ thổi qua không dấu vết là gió, cuồng phong quét qua một mảnh hỗn độn cũng là gió, gió ấm thổi người say cũng là gió. Vân ý chồng chất là mây, biển mây cuồn cuộn cũng là mây, nhè nhẹ lơ lửng vẫn là mây. Phong và vân ý đều tiến vào đầu hắn. Hiểu phong và vân ý, bây giờ bắt đầu dung nhập vân ý, phong ý vào trong Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.

Từ những động tác cơ bản chém, chặt, băng, liêu, chọc, tẩy, tiệt, đâm, nghiền, ép, móc, vân cộng vân ý, phong ý, cấu thành Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.

Từng kiếm chiêu tinh diệu cuất hiện trong tay Lục Nguyên.

“Vân Lai Phong Nhiễu”, “Phong Quá Giang Sơn Bất Lưu Ngân”, “Vân Tỏa Thâm Sơn Phong Bất Quát”…”Vân Ý Miên Miên”, “Phong Bất Khả Truy”.

Đây vẫn là Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.

Nhưng Lục Nguyên biết, bây giờ Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm của hắn đã hoàn toàn khác.

Nếu nói trước kia kiếm chiêu là chết, người bó buộc vào kiếm chiêu, dùng hoàn chỉnh kiếm chiêu, đó là thấy núi thì là núi, xem nước thì là nước.

Tiếp theo kiếm chiêu là chết, người không bó buộc vào kiếm chiêu, khi đó chỉ dùng nửa chiêu hoặc một ít tàn chiêu, lúc đó thấy núi không là núi, thấy nước không là nước.

Bây giờ hắn cơ bản dùng chém, chặt, băng, liêu, chọc, tẩy, tiệt, đâm, nghiền, ép, móc, vân cộng vân ý, phong ý, dùng từng chiêu Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm thì đến cảnh giới xem núi vẫn là núi, nhìn nước vẫn là nước.

Hắn đã lĩnh ngộ kiếm ý.

Một tia ngộ đạo cộng thêm càng nhiều tất nhiên, lĩnh ngộ ra kiếm ý Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.

Lục Nguyên nhìn đôi tay mình, nhìn trường kiếm trong tay. Sư phụ Lý Nguyên Bạch từng nói nguyên Bắc phong đệ cửu đại không có tới mười người hiểu ra kiếm ý, trong đó bao gồm Bắc phong lục kiếm tiên. Đệ thập đại không một ai hiểu ra kiếm ý, không ngờ hắn lại hiểu được nó.

Đến nay Lục Nguyên vẫn không dám tin, nhưng hắn hiểu, bản thân đích thực hiểu ra kiếm ý, tới tầng thứ ba kiếm thuật, cấp kiếm ý, cách tầng cao nhất kiếm ý chung cực kiếm ý chỉ kém một tầng.

Kiếm ý, kiếm ý, kiếm ý!

Đến nay vẫn không dám tin mình cứ như vậy lĩnh ngộ kiếm ý.

Hắn ngây người thật lâu mới hồi phục tinh thần, vỗ tay. Lĩnh ngộ ra kiếm ý Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, là lúc trở về. Bốn tháng không ăn miếng thịt, không uống ngụm rượu, miệng sớm thèm chịu không nổi.

Tu hành, hoàn thành.

*Xoẹt!* một tiếng, Dưỡng Ngô kiếm quay về vỏ. Vác vỏ kiếm lên vai, Lục Nguyên sải bước đi ra Cuồng Phong Liễu Lâm hắn tu hành dài bốn tháng.

……..

Lục Nguyên không hay biết là, thậm chí lúc này Hoa Sơn Bắc phong cũng không ghi chép, năm đó đệ nhị đại tổ sư Bắc phong sáng chế ra Vân Long Tâm Pháp, Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm đánh khắp tu tiên giới Đại Tấn quốc không địch thủ chính là ở trong Cuồng Phong Liễu Lâm ngộ ra sáng lập Vân Long Tâm Pháp, Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.

Đương nhiên cũng có một chút nhân tố may mắn, có khi may mắn nên gặp liền gặp.

Trường Xuân Cư, cây cỏ vờn quanh, đường mòn râm mát.

Trong sân trải đá ngay ngắn.

Lục Nguyên đứng trong sân Trường Xuân Cư, nói:

– Sư phụ, đệ tử xin ngươi lĩnh giáo cho một hai.

Lý Nguyên Bạch nghe vậy ngây ra, nói:

– Ngươi lĩnh giáo với vi sư? Tuy hiện giờ vi sư không sống bao lâu nhưng sức chiến đấu không mất quá lớn, mà vi sư chính là một trong Bắc phong lục kiếm tiên.

Khi nói chuyện từ người Lý Nguyên Bạch tỏa ra kiếm ý vô tận, cây cỏ bên cạnh đều bị ảnh hưởng.

Lý Nguyên Bạch nói:

– Kiếm thuật của ngươi luyện với cùng đời lão cửu Diệp Phương, lão thập Diệp Viên mới tốt.

Lục Nguyên lắc đầu, kiên quyết nói:

– Vẫn là muốn lĩnh giáo sư phụ một hai.

Lý Nguyên Bạch nhíu mày:

– Ngươi quá vội vàng. Thôi, ngươi ra tay đi, để ta xem nửa tháng nay ngươi lại ngộ ra cái gì.

Tâm tình hiện nay của Lý Nguyên Bạch thật rất khó nói. Lục Nguyên bình thường là đồ lười, khó được bây giờ vì việc đại tái trong phong bị Tư Mã Trường Bạch, Tư Mã Hạo khiêu khích biến chăm chỉ. Đây vốn là chuyện tốt, tất nhiên Lý Nguyên Bạch vui vẻ nhìn rồi.

Chẳng qua luyện kiếm không phải chuyện một sớm một chiều, vội không được. Một khi gấp gáp ngược lại dễ rơi vào khốn cảnh, bị kiếm thuật trói buộc, cuối cùng kiếm thuật thụt lùi, trong tu tiên giới không phải chưa có tiền lệ. Nay Lục Nguyên khiêu chiến với ông, về mặt luyện kiếm xem ra hắn đã nóng nảy.

Lần này Lý Nguyên Bạch dự định đánh thức Lục Nguyên một phen.

Lục Nguyên không khách sáo, đối mặt sư phụ một trong Bắc phong lục kiếm tiên, nếu khách sáo mới là kỳ. Dưỡng Ngô kiếm đã ra khỏi vỏ, thân kiếm sáng ngời ở trong tay Lục Nguyên lăn lộn, nhanh như điện, đã thi triển ra “Cuồng Phong Quá Cảnh”.chiêu này khiến Lý Nguyên Bạch biến sắc mặt. Không thể nào! Trong một chiêu này ông lại thấy đến kiếm ý, phong kiếm ý. Lý Nguyên Bạch lòng nổi lên sóng cuộn.

Có khả năng sao? Đệ tử của mình giờ mới mười sáu tuổi. Mười sáu tuổi đã lĩnh ngộ phong kiếm ý. Lúc mình lĩnh ngộ phong kiếm ý là lúc một trăm mười sáu tuổi, đó đã xem như không tệ, nếu không thì không thể xếp vào trong Bắc phong lục kiếm tiên. Hiện nay đệ tử mình đã lĩnh ngộ rồi?

Dù nghĩ thế nào cũng là tuyệt đối không khả năng.

Lại thử một lần đi, Lý Nguyên Bạch thầm nghĩ.

Lý Nguyên Bạch rung tay, trường kiếm như bông ở trên không trung xẹt qua, cùng là chiêu “Cuồng Phong Quá Cảnh”.

Cuồng Phong Quá Cảnh đối Cuồng Phong Quá Cảnh, cùng là phong kiếm ý, phong ý nhập vào kiếm ý.

Cuồng Phong Quá Cảnh là một chiêu khá hung mãnh, kiếm thế như điện, lực phá hoại to lớn.

Hai chiêu Cuồng Phong Quá Cảnh mạnh va chạm một chỗ, *bùm!* một tiếng, vốn là cảnh cỏ cây bao quanh không biết bao nhiêu hoa cỏ và thảm cỏ bị lật lên, thật như gió lốc thổi qua. Kiếm ý dung nhập vào kiếm chiêu có thể giống như thiên nhiên gió lốc thổi qua. Hiển nhiên Lý Nguyên Bạch chỉ dùng pháp lực tương đương với Lục Nguyên, vốn ông không phải muốn thắng đệ tử mà là xem thân thủ, kiếm pháp của đệ tử.

Hai chiêu va đụng, lòng Lý Nguyên Bạch dấy lên mừng như điên. Không ngờ đệ tử của ông thật sự luyện thành phong kiếm ý.

Ngay cả ông đều phải hơn một trăm tuổi mới luyện thành kiếm ý!

Vậy thử chiêu tiếp theo xem.

Lúc này Lý Nguyên Bạch không khách sáo nữa, lập tức ra một kiếm, kiếm này ý miên miên, dường như bình thản, nhưng hiểu Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm thức liền có thể thấy ra chiêu này chính là chiêu Vân Ý Miên Miên trong Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm. Chiêu này mặt ngoài bình tĩnh kỳ thực che giấu sát chiêu, khá là đáng sợ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.