Tuy nhiên Bắc Phong rốt cuộc có nhân tài mạnh cỡ nào thì Lục Nguyên không biết, vì vậy, đứng trước câu hỏi của Nguyên Nguyên thượng nhân Lục Nguyên không biết trả lời ra sao, chỉ biết lắc đầu.
Nguyên Nguyên thượng nhân nói: “Sư tổ đời thứ hai của Bắc Phong năm đó đã tạo ra một không gian khác biệt trên Bắc Phong, tạo ra một Xuất Vân Tiên Cảnh, những nhân vật kiệt xuất của Bắc Phong không xuất hiện trên giang hồ chính là ở Xuất Vân Tiên Cảnh. Dúng rồi, Bắc Phong có tất cả tám vị đại đạo cảnh. Ngoài ta ra còn có bảy vị khác, đó là Khuất Thanh Thần, Thành Thanh Dư, Hoàng Thanh Hoa, Tôn Thanh Trì, Lục Thanh Đào, Vạn Thanh Vương và Tư Mã Thanh Quý, đều là những anh tài đời thứ 8, còn sư phụ của ta là Lý Thanh Diệt đã mất từ 200 năm trước.” Lục Nguyên nghe vậy khẽ giật mình, đó là thực lực thật sự của Bắc Phong sao?
Lục Nguyên hiện đã biết rõ những vị đại đạo cảnh, trong giới tu tiên của nước Tấn đều có những vị trí quan trọng.
Mà Bắc Phong có tổng cộng tám vị đại đạo cnahr, thực lực như vậy không vượt ngoài dự đoán của Lục Nguyên, trong tám vị đại đạo cảnh ấy, có nhiều vị tên có chữ Thanh, nhưng trong số đó người mạnh nhất có lẽ là đệ nhất kiếm của Hoa Sơn Chu Thanh Huyền Chu sư thúc tổ.
Nguyên Nguyên thượng nhân nói: “Bảy vị này đều là những nhân tài cấp sư thúc tổ, thực lực của ngươi bây giờ có vẻ tốt nên ta định để ngươi lên Xuất Vân Tiên Cảnh cùng tu hành với các sư thúc tổ một thời gian. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lục Nguyên bây giờ mới hiểu những dụng ý mà Nguyên Nguyên sư bá nói với mình, Nguyên Nguyên thượng nhân đến đã nói cho Lục Nguyên rất nhiều chuyện, ở nước Tấn những người đạt đến đại dạo cảnh không nhiều, mà những người đạt đến cảnh giới cao hơn của đại đạo cảnh thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nguyên Nguyên thượng nhân nói cho Lục Nguyên nhiều như vậy là vì thấy thực lực của Lục Nguyên đã ngày càng mạnh lên, trong vài chục năm nữa có thể sẽ đạt đến đại đạo cảnh, cũng có đủ tư cách để biết những chuyện này.
“Được rồi, những gì cần nói ta cũng đã nói rồi, chúng ta đến Xuất Vân Tiên Cảnh thôi.” Nguyên Nguyên thượng nhân nói.
“đi bây giờ sao ạ?” Lục Nguyên không giấu nổi tò mò hỏi.
Nguyên thương gật đầu, cầm theo thanh đao rồi đi ra ngoài, đi trước vừa đi vừa giới thiệu địa hình của Trung Chính Bình Hòa. Trung Chính Bình Hòa xây dựng trên một diện của đỉnh Bắc Hoa Sơn, có một con đường có thể đi đến đó, còn ba mặt phía trước đều là những vách núi vách đá sâu hun hút, phía trên có những đám mây bồng bềnh nhẹ trôi.
Lục Nguyên cũng mang theo thanh kiếm đi ra, Nguyên Nguyên thượng nhân dừng lại giữa chốn hư không, sau đó cử động hai bàn tay, động tác tay vô cùng huyền ảo, bỗng “phịch” một tiếng, lập tức xuất hiện một cánh cửa lớn, phía trên cánh cửa khắc rất phức tạp, ở chính giữa là cá âm dương, còn bên cạnh là những đám mây trắng bồng bềnh. Sau khi cánh cửa xuất hiện, Nguyên Nguyên thượng nhân dùng tay đẩy nhẹ vào giữ hai con cá âm dương, cánh cửa lập tức mở ra.
“Được rồi, chúng ta vào thôi.” Nguyên Nguyên thượng nhân xách kiếm đi vào. Lục Nguyên liền đi theo.
Nơi thần bí nhất của Bắc Phong chính là Xuất Vân Tiên Cảnh.
Một vị đạo giả đã tạo ra không gian này.
Cái này…
Vừa bước vào, Lục Nguyên ngỡ như mình vừa bước vào một thế giớ khác vậy, không gian ở đây vô cùng rộng lớn. lục Nguyên không thể nghĩ được rằng không gian tự tạo ra mà lại có thể ao la đến vậy. nhìn sang, đâng là một thảm cỏ xanh vô cùng bằng phẳng, nhưng ở chốn xa xăm kia lại có những ngọn núi cao cao mờ mờ ảo ảo. trên bầu trời không có mặt trời cũng không có ánh trăng nhưng thay vào đó nó được chiếu sáng bằng một vòng pháp bảo đang hừng hực cháy.
Nguyên Nguyên thượng nhân tháy vậy nói: “Năm đó, vị sư tổ đời thứ hai có hai thanh pháp bảo, một là thanh nhật kính luân, thanh kia là nguyệt kính luân. Ban ngày có thanh nhật kính luân, đến tối lại có nguyệt kính luân thay thế, dùng để thay thế cho ngày đêm. Đây có lẽ là tất cả những gì tuyệt vời nhất mà những tu tiên giả của nước Tấn có thể làm được rồi. Nghe nói thời thượng cổ còn có thể tự luyện được ngôi sao nhật nguyệt. điều này tất nhiên chỉ là truyền thuyết.”
“Tại Xuất Vân Tiên Cảnh có tất cả bảy vị sư thúc sư bá đại đạo cảnh, trong đó sư đệ Mã Lăng là đệ tử của sư thúc Vạn Thanh Vương. Có một tên phản đồ hiếm gặp như mã Lăng khiến sư thúc Vạn Thanh Vương từ đó về sau đóng cửa tu hành, không nhận thêm đệ tử nào nữa.còn sư phụ của Tư Mã Trường Bạch là Tư Mã Thanh Quý cũng vì thế mà không thu nhận ngươi được.”
“Còn lại năm người khác, Khuất Thanh Thần là sư phụ của ta, bón vị sư thúc Thành Thanh Dư, Hoàng Thanh Hóa, Tôn Thanh Trì, Lục Thanh Đào thì đều có rất nhiều đệ tử.” Thầy Lục Nguyên bộ dạng băn khoăn không biết chọn ai, Nguyên Nguyên thượng nhân nói thêm: “Trong số này, Thành Thanh Dư, Hoàng Thanh Hải là hai vị sư thúc rất giỏi về pháp thuật, ta nghĩ là ngươi sẽ không thích học. còn sư phụ của ta thì gần đây đã đóng cửa muốn tu hành lên cảnh giới cao hơn nữa, do vậy ngươi có thể đi theo hai vị sư thúc Tôn Thanh Trì và Lục Thanh Đào học nghệ., không biết ngươi định chọn vị nào? Hai vị này rất giỏi kiếm ý của thủy hệ.”
Lục Nguyên nghĩ một lát, thực ra thì cũng không có nhiều sự lựa chọn. thực ra thì cũng không có gì khác nhau lắm, nên Lục Nguyên tùy chọn lấy một người: “vậy ta tại hạ theo sư thúc tổ Tôn Thanh Trì.”
Nguyên Nguyên thượng nhân cười nói: “Vậy cũng được, chúng ta đi thôi.”ông cầm thanh kiếm rất lành nghề, rồi đột ngột tăng tốc, Lục Nguyên đi theo sau, chẳng mấy mà bay tới một ngọn núi thấp hơn dãy núi phía trên một chút, chỉ thấy trên đỉnh núi này có một cái sân rất rộng.
Nguyên Nguyên thượng nhân đứng trước sân, phía trên có viết bốn chữ “thanh tịnh phủ địa”. Nguyên Nguyên thượng nhân gọi to: “Nguyên Nguyên thượng nhân xin cầu kiến Tôn Thanh Trì sư thúc.” Tiếng gọi vừa vọng vào trong, nghe rất thanh thúy, còn người bên trong nghe thấy có Nguyên Nguyên thượng nhân đích thận đến gặp nên cũng không thể khinh suất, Nguyên Nguyên thượng nhân cũng là chủ của Bắc Phong mà.
Một lúc sau vị thượng nhân đời thứ tám Tôn Thanh Trì cũng đã xuất hiện. vị lão giả này dáng người cao gầy, râu tóc bạc trắng, trên lưng đeo hai thanh kiếm, tay cầm cây phất trần. nguyên Nguyên thượng nhân đem chuyện của Lục Nguyên kể với Tôn Thanh Trì, ông liền vui vẻ đồng ý.
Nổi danh là anh tài mạnh nhất đời thứ mười, cũng được xem là được biết đến trong Xuất Vân Tiên Cảnh.
Anh tài được như thế mới có thể thu nhận, như thế này không thích.
“Ngươi chính là thiên tài Lục Nguyên?” Lục Nguyên khi đó đang đứng trong một chiếc sân nhỏ ở thanh tịnh phủ địa, trong sân này có hai người ở, là Lục Nguyên và một người nữa.
Đó là một đạo nhân trung niên dáng người cao cao, gầy gầy, nhìn thấy Lục Nguyên đã hỏi như vậy.
Lục Nguyên chắp tay vái: “Đúng vậy, chính là tại hạ, không biết sư thúc là….?” Ở Xuất Vân Tiên Cảnh, cấp bậc thấp nhất cũng là sư thúc. Lục Nguyên bản tính phong lưu tự tại, nhưng đến chốn đạo tiên lâu rồi cũng bị nhiễm chút thói quen, nhìn thấy tiền bối phải hành lễ trước rồi mới nói.
Vị đạo nhân cao gầy nói: “Ta tên Diệp Tiếu, chẳng qua cũng chỉ là kẻ bất tài vô dụng đời thứ chín mà thôi, so với anh tài nổi danh cả nước Tấn như đẹ thì làm sao sánh được chứ.”