Hoa Sơn Tiên Môn – Chương 231: Ninh Tử Chấn – Botruyen

Hoa Sơn Tiên Môn - Chương 231: Ninh Tử Chấn

Những người này đề cử, Ninh Tử Chấn khách khí cười nói:

– Như vậy sao được, như vạy sao được.

Tuy nhiên những người xung quanh vẫn đề cử y. Cuối cùng y mới lên tiếng:

– Cũng phải, rắn không thể không có đầu được, chư vị đã đề cử như vậy thì ta sẽ làm thủ lĩnh vậy. Lần này đi tu bổ Nhạc Sơn đại Phật, hãy nghe lời ta, mong các huynh đệ cùng phối hợp.

Vốn thời gian bảy ngày đã rất gấp. Tuy nhiên hiện tại đã chia làm tám đội rồi, mỗi đội tự đi một phương, thời gian đưng nhiên cũng thoải mái hơn. Lục này Nhạc Sơn đại Phật, ước chừng cũng phải rộng đến hai trăm năm mươi dặm, trên đường đi sẽ gặp không ít thủy quái. Thời gian đã không còn gấp nữa, mọi người tự nhiên cũng có thể đánh những thủy quái này.

Những thủy quái này có thể sẽ xuất hiện tiểu Thần Hồn thậm chí là đại Thần Hồn thạch.

Tiếp theo, Ninh Tử Chấn bắt đầu chỉ huy, y ra lệnh cho hai mươi người, có những người thì phụ trách quét phía trước, có những người thì phụ trách quét phía sau, có những người thì phụ trách công kích, có những người thì phụ trách phòng ngự, cũng coi như là sự chỉ huy có trật tự, nếu như đánh được tiểu Thần Hồn thạch thì cũng giao cho y phân chia thống nhất.

Con người Ninh Tử Chấn này, xem ra cũng có khả năng chỉ huy.

Tuy nhiên, Lục Nguyên cũng dần cảm thấy không thích hợp nữa.

Ninh Tử Chấn chỉ huy luôn phân công cho mình vào chỗ không thể đụng phải thủy quái, khiến cho mình căn bản không thể lấy được tiểu Thần Hồn thạch. Vốn Lục Nguyên không có thói quen nghe người khác chỉ huy là phải đánh như thế nào, đánh vào chỗ nào, hiện tại lại bị “chơi” như vậy căn bản là không thể lấy được tiểu Thần Hồn thạch, đây đương nhiên là không thoải mái rồi.

Trong nội tâm của Lục Nguyên cảm thấy âm thầm kỳ lạ, tên Ninh Tử Chấn này và mình không có thù có oán gì, vậy mà giở thủ đoạn để chơi đểu mình như vậy. Hắn đâu có biết, Ninh Tử Chấn thời thiếu niên ở trong tay Lý Nguyên Bạch đã phải nếm bao nhiêu khổ cực, Ninh Tử Chấn bề ngoài thì có vẻ rộng lượng, nhưng bên trong thì vô cùng hẹp hòi. Mối thù với Lý Nguyên Bạch y nhớ đến tận bây giờ, khó khăn lắm mới có báo thù Lục Nguyên, y làm sao mà bỏ qua được.

Tuy nhiên Lục Nguyên lại không hề hay biết việc này, chỉ biết Ninh Tử Chấn đang âm thầm đối phó với mình, nếu như cứ ở cùng một đội với Ninh Tử Chấn thì e rằng mình sẽ phải chịu thiệt lớn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lập tức đứng dậy:

– Ninh sư thúc, tôi thấy mình đi cùng đội không thích hợp, hay là như thế này đi, cứ để một mình tôi đi, có được không.

Ninh Tử Chấn nghe xong cười nói:

– Cái này sao được chứ.

Y đương nhiên không nỡ để Lục Nguyên đi. Mối thù của năm đó chưa xong, đương nhiên là không muốn buông tay.

Người này đúng là thâm hiểm, Lục Nguyên cũng cảm giác được sự nham hiểm của y, lập tức chắp tay nói:

– Ý tôi đã quyết, mong Ninh sư thúc thứ lỗi.

Nói dứt lời liền ngự kiếm mà đi, một đạo kiếm quang bay thẳng đến nơi khác.

– Thật đúng là kiêu ngạo.

– Loại người không biết trời cao đất dày như thế này, chúng ta nhìn thấy nhiều rồi.

– Hừ! Chỉ là một hậu bối của Hoa Sơn, có gì mà ghê gớm chứ.

– Hắn một mình đi trên Dân giang, phỏng chừng chỉ lúc nữa thôi là nằm trong bụng của thủy quái rồi.

– Đúng vậy, Ninh sư huynh giúp chúng ta điều hành cho thống nhất, như thế là tốt nhất, tên hậu bối này đúng là không biết lòng tốt của người ta gì cả.

Trong số hai mươi người này, người của Thanh Thành đã chiếm đến gần một nửa, đương nhiên là ủng hộ Ninh Tử Chấn rồi, tất cả đều nói Lục Nguyên không phải. Bọn họ tự nhiên cũng nhìn ra việc Ninh Tử Chấn đang “chơi đểu” Lục Nguyên, nhưng chẳng có ai ủng hộ Lục Nguyên cả. Không nói đến việc bọn họ cùng là người của Thanh Thành, hiện tại giữa dòng Dân giang này, người mạnh nhất là Ninh Chấn Tử, thực lực của Lục Nguyên như vậy chẳng ra gì cả.

Ninh Tử Chấn cười cười:

– Đây là ý của cá nhân hắn, tôi cũng không thể cưỡng ép, nếu như người nào không muốn đi cùng thì cứ việc đi.

Trên mặt y kèm theo nụ cười, trong lòng thầm nghĩ: “Rất tốt, tên tiểu bối họ Lục này, ngươi muốn đi một mình ư, rồi cũng trở thành mồi cho thủy quái mà thôi.”

Trong Dân giang, thủy quái nhiều vô kể, một Tu tiên giả có Trường sinh tứ trọng mà đi một mình, việc trở thành mồi cho thủy quái là kết cục rất đỗi bình thường.

Ninh Tử Chấn tự mình không dễ động thủ, tự nhiên muốn mượn đao giết người.

Trời đất bao la, chỉ mình ta là lớn nhất.

Lục Nguyên một mình ngự kiếm giữa thiên địa, phía trên là trời xanh, phía dưới là nước chảy cuồn cuộn, ngược dòng đi lên, ngự kiếm tiêu dao.

Một người lúc này, chỉ có cảm giác vô cùng tự tại, vô cùng thống khoái.

Bao nhiêu tức giận khi ở cùng kẻ tiểu nhân Ninh Tử Chấn ban nãy giờ đã hoàn toàn biến mất.

Ta tự như thiên địa phù vân, tiểu nhân dã bối, anh cùng cũng thế, tiểu nhân cũng thế, chẳng hề có liên quan gì đến ta cả.

Nhìn dòng nước cuồn cuộn, chảy theo hướng đông rồi biến mất, không bỏ tháng ngày.

Trong nội tâm như thể hiểu ra, thiên địa như tư phu.

Nước dòng sông phía trước đột nhiên nhảy ra một đàn cá Độc tiễn, loại cá độc tiễn này nhanh như tia chớp, hơn nữa còn có chất kỳ độc trên người, chỉ cần bị chất độc đó dính lên người là chất độc có thể phát tác rồi, tuy nhiên Lục Nguyên không hề sợ hãi, tay khẽ động kiếm quang nổi lên, lao về phía đàn cá Độc tiễn kia.

Nói cách khác mình tuyệt đối tin tưởng với kiếm thuật của mình, sẽ không để cho cá độc tiễn đánh trúng, toàn bộ đứng xa bên ngoài. Hơn nữa mình còn có Thanh Đế kiếm đạo, không sợ vạn độc trong thiên hạ.

Một đàn cá Độc tiễn lập tức bị Lục Nguyên giết chết, rất nhanh trên không trung xuất hiện ba viên Thần Hồn thạch, Lục Nguyên liền giơ tay lên nắm lấy. Hiện tại mình đã đoạt được tiểu Thần Hồn thạch, giờ tất cả đã có mười viên. Một mình mình đi, so với đi cùng hai mươi người khác tuy có nguy hiểm hơn nhưng điểm tốt cũng nhiều hơn. Nếu như đi cùng hai mươi người, ba viên tiểu Thần Hồn thạch này mình không thể chiếm được một viên.

Tự tại, Lục Nguyên tay phải xuất kiếm, tay trái cầm bầu rượu, ở trên Giang Hà tự tại khua thanh trường kiếm.

Kiếm quang động, nhân ảnh hoảng (Kiếm quang động, bóng người sáng ngời.)

Kiếm tru thủy quái, tửu nhập hầu trung.( Kiếm giết thủy quái, rượu vào trong cổ)

Thống khoái!

Khen một tiếng thống khoái xong, Lục Nguyên giơ tay lên, đây chính là viên tiểu Thần Hồn thạch mà mình lấy được ở Thần Hồn giang, viên tiểu Thần Hồn thạch này chỉ to bằng ngón cái, có phát chút hào quang. Thu hoạch lần này coi như không tệ, nếu cùng đi với bọn họ thì tuyệt đối không có thu hoạch được như vậy.

Đúng rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, cũng nên đi đến chỗ Nhạc Sơn đại Phật rồi. Nghĩ như vậy, Trấn Nhạc kiếm đã thoát ra khỏi vỏ, người ngự kiếm quang mà đi, bay thẳng đến chỗ Nhạc Sơn đại Phật.

Việt

Trời đất bao la, nước sông chảy cuồn cuộn.

Một người một kiếm, tự ngự kiếm mà đi.

Một mình mà đi, vô cùng tự tại

Lục Nguyên một mình một kiếm, một bình rượu, đúng là vô cùng tự tại.

Ngự kiếm như vậy, thẳng hướng Nhạc Sơn đại Phật mà đi, dù sao việc tu bổ động rách ở Nhạc Sơn đại Phật là nhiệm vụ của mình. Không có cách nào khác, người tuy biếng nhác, nhưng đã là trách nhiệm của mình thì Lục Nguyên chưa bao giờ né tránh.

250 dặm, nếu như đi chậm rãi, thì rất lâu mới đến, còn hiện tại đã ngự kiếm đi nhanh rồi thì sẽ không mất bao lâu thời gian.

Mắt nhìn thấy giữa dòng đại giang mênh mông, có một bức tượng Phật lớn.

Một vị đại Phật thật lớn.

Vị đại phật này, cao không dưới 300 trượng, thậm chí còn đến 400-500 trượng. Một đại Phật lớn như vậy, quả thật chưa từng nhìn thấy bao giờ. Đại Phật này, chỗ đỉnh đầu dường như còn cao hơn vách núi bên cạnh, hai chân đạp lên đại giang như thể muốn đè cả đại giang xuống vậy. Hai tay đặt trên gối, thân thể đại phật cân xứng, thần yế nghiêm túc và trang trọng.

Đại phật này, lập ở đó dường như dòng đại giang nước chảy cuồn cuộn lập tức trở nên mất sắc.

Phật giáo có pho tượng Phật lớn như vậy, quả nhiên là đáng sợ. Trong lòng Lục Nguyên âm thầm thấy cả kinh, không khỏi cảm khái vị đại Phật này, vì tượng phật lớn như vậy mà cạn một chén…Thật ra là cơn nghiện rượu của Lục Nguyên lại nổi lên, nên muốn làm một ngụm mà thôi.

Lục Nguyên đã bay đến gần, tuy nhiên lại gặp phải một đám người, đúng là mười chín người Ninh Tử Chấn kia rồi. Ninh Tử Chấn mỉm cười:

– À, là lục sư điệt đấy à?

Miệng thì mỉm cười, nhưng trong lòng y thì đang thầm mắng: Thật là đáng chết, người này không hề bị chết ở Thần Hồn giang, còn đến được tận nơi này nữa.

Tuy nhiên, có lẽ Lục Nguyên lần này đến đây, là cảm giác được Thần Hồn giang không hề dễ nhằn, muốn quay lại đội. Đến lúc đó rơi vào tay ta rồi thì…

Ninh Tử Chấn nghiến răng, nghĩ đến tên đồ đệ của Lý Nguyên Bạch này, trong lòng không khỏi vui mừng.

– À, Lục sư điệt không trụ nổi nữa à?

Muốn quay lại đội sao?

– Nếu phải thì chắc Ninh sư huynh cũng rộng lượng mà sẽ cho ngươi quay lại đội thôi.

Mấy người của Thanh Thành Tiên môn vừa cười vừa nói.

Lục Nguyên lắc đầu:

– Cái này thì tôi không có hứng thú, tôi chỉ đến xem, động rách Nhạc Sơn đại Phật đã được tu bổ lại chưa mà thôi. Nếu không thì các người quả là vô dụng rồi

Lục Nguyên từ trước đến giờ không thích đấu võ miệng với người khác, hiện tại tạm thời trả lời một câu, liền không thèm để ý đến những người này nữa.

Câu trả lời lạnh nhạt này của Lục Nguyên có thể sẽ khiến cho bọn họ tức mà chết

Hoằng Nguyệt Đạo Cô mỉm cười với Lục Nguyên, sau đó là một vẻ bất đắc dĩ. Hoằng Nguyệt Đạo Cô chỉ là một tu tiên giả có Trường sinh tứ trọng, nếu như phải rời khỏi đội thì chắc chắn sẽ không trụ được. Cho nên không đi cùng với Lục Nguyên, Lục Nguyên cũng không để ý lắm, cũng chỉ mỉm cười để đáp lễ mà thôi.

Trong lòng Ninh Tử Chấn tức giận, nhưng sau này còn có thời gian để trị Lục Nguyên, hiện tại nhiệm vụ quan trọng là xông lên đỉnh Nhạc Sơn đại Phật, phục hồi lại động rách. Phía trên Nhạc Sơn đại Phật có không ít hỏa lân điểu, loại hỏa lân điểu nà có thể gào thét mà ra, dung kim tiêu thiết nhiệt diễm, vô cùng đáng sợ. Muốn lên đến đỉnh Nhạc Sơn đại Phật quả thật không dễ dàng chút nào.

Ninh Tử Chấn bắt đầu chỉ huy mười tám thủ hạ, người thì xông lên phía trước, người thì phụ trách phía sau, người nào tiến công người nào phòng ngự. Sauk hi phân công xong, liền vọt lên trên đại Phật, trực tiếp phóng lên đỉnh…Những Hỏa lân điểu vốn ở trên thân đại Phật thì cũng lập tức động rồi.

Nhanh như chớp, miệng phun lửa cháy, dung kim tiêu thiết.

Tuy nhiên, những điều này không liên quan gì đến Lục Nguyên, hắn tự tại đứng bên cạnh quan sát, lúc buồn miệng thì làm một ngụm rượu.

Việc này không tiện nhúng tay vào mà chỉ có thể đứng bên quan sát mà thôi.

Đứng chắp tay, tự đắc tự tại.

Trong lúc quan sát những người này xông lên thân đại Phật, Lục Nguyên đột nhiên khẽ động, chỉ cảm thấy đáy nước phía dưới có chút kỳ lạ, dường như có kiếm ý, hắn liền nhảy xuống nước quan sát.

Nước sông cuồn cuộn, đến chỗ này lại nước có chút đục.

Vào trong nước, cảm giác được nơi có sự tồn tại của kiếm ý, liền tìm kiếm bốn phía, tìm đi tìm lại mới phát hiện phía trước có hai bàn chân cực lớn, có lẽ phải gấp 10 lần bàn chân của mình, một bàn chân đã lớn như vậy rồi, rút cục đây là quái vật gì vậy?

Lục Nguyên vỗ vỗ đầu mình, hắn phát hiện mình thật ngốc.

Đúng là ngốc thật, đây đâu phải là loại quái vật gì, đây rõ ràng là bàn chân của tượng Phật mà!

Bàn chân của tượng Phật này được xây không cao lắm, nước sông lúc lên lúc xuống, một phần của bàn chân tượng Phật chìm trong nước cũng là chuyện bình thường.

Lục Nguyên nhìn sang, phát hiện nơi phát ra kiếm ý, chính là một hàng chữ.

Tuy nhiên, do nước đục cho nên không rõ đó là chữ gì, nếu như biết dùng pháp thuật thì phải dùng Thanh Thủy Thuật mới nhìn rõ được. Lục Nguyên liền rút kiếm ra, xuất chiêu “Kình ngư thôn thủy”,lập tức nước bị dẫn đến chỗ bên cạnh, sau đó xuất tiếp chiêu “Tích thủy bất lậu”, đem nước chắn ở bên ngoài.

Mặc dù đã chặn nước ở bên ngoài, nhưng trong nước có chút lờ mờ, rút càm vồng kiếm ra, trên kiếm có chút ánh sáng, lúc này Lục Nguyên mới có thể nhìn rõ được hàng chữ này.

– Ta chính là Nam Hải Kiếm thủ Đoạn Kinh Đào, Kiếm đạo đại thành, cuối cùng cũng sẽ có ngày ta trở thành Nam Cảnh Kiếm thủ.

Hàng chữ này, trông vô cùng khí phách.

Nét chữ không quá đẹp, nhưng không tự nhiên mà có khí phách kinh người trong đó như vậy.

Lục Nguyên không khỏi chấn động, Nam Hải bát ngát, người có tên là Đoạn Kinh Đào này, dám tự xưng là Nam Hải Kiếm thủ, vậy thì kiếm thuật của ông ta không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa, ông ta lại còn muốn trở thành Nam Cảnh Kiếm thủ. Nam Cảnh trên Đại lục có chút vắng vẻ, nhưng cũng phải có đến ba bốn quốc gia. Muốn ở ba bốn quốc gia này làm kiếm thủ không phải là điều dễ dàng. Ngay cả Yến tổ sư, e rằng miễn cưỡng thì cũng được gọi là Nam Cảnh Kiếm thủ, nhưng phỏng chừng số người không phục cũng có rất nhiều. Người này thật quá tự tin, dã tâm thật lớn.

Tuy nhiên cường nhân như vậy, sao mình chưa từng nghe qua nhỉ. Lại còn chữ viết nữa, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng rồi.

Hơn nữa, Đoạn Kinh Đào này, tõ ràng không phải là kẻ lừa đảo, khi kiếm đạo đại thành liền viết ở đây một hàng chữ, trải qua không biết bao nhiêu năm, mà vẫn còn kiếm ý mạnh mẽ đến vậy, điều này không khỏi khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.

Lục Nguyên nhìn nhìn, cũng trong lúc bất giác, liền chìm vào trong một thế giới kỳ dị.

Lục Nguyên nhìn thấy được một thế giới kỳ dị, đó là một hế giới bao la xanh thẳm, bầu trời xanh mà phía dưới không phải là mặt đất mà là nước mênh mông. Nước này không giống với nước nước ở sông, nước sông lúc trong lúc đục, còn nước ở đây không những vô biên vô hạn mà còn có màu xanh bất tận.

Đây là hải dương sao?

Tuy đã sớm nghe qua danh tiếng của Nam Hải, nghe qua Nam Hải Tiên môn, nhưng cho tới bây giờ mới được gặp.

Lục Nguyên tinh thần mờ ảo, mơ hồ nhìn thấy một thiếu niên, đang luyện kiếm trên biển.

Thiếu niên này, cũng chưa luện được bất kỳ kiếm pháp gì, cũng không bái nhập làm môn hạ của Nam Hải Tiên môn, cũng không có sư phụ, mà thiếu niên này cũng không cần sư phụ. Thế gian này một sư phụ vĩ đại cỡ nào cũng đâu thể so sánh với thiên địa được? Thiên địa, vốn là một người thầy tốt nhất, thiếu niên này coi thiên địa là sư phụ, nhìn nước biển lên xuống, chim biển cất cánh bay, cá biển bơi lội mà sáng tạo ra một loại kiếm pháp, cuối cùng đem những kiếm pháp này nhu hợp thành một một. Cuối cùng đánh bại được rất nhiều người của Nam Hải, kể cả người có danh tiếng lớn nhất của Nam Hải lúc đó, người thiếu niên này được xưng là Nam Hải Kiếm thủ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.