Đoạn đường này, nhẹ nhõm mà vui sướng.
– “Cái gì” nói Thần Hồn giang khó khăn, cũng chẳng khó lắm.
– Đó là bởi vì nhiều cao thủ như vậy, chính là Thần Hồn giang thì có là “cái gì”
– Đó là vì còn có nhiều tu tiên giả thất trọng trường sinh như vậy, đặt trong tiên môn trung đẳng cũng có thể coi là cấp kiếm tiên rồi.
– Nhân vật như vậy, muốn bình định Thần Hồn giang này, có cái gì là khó.
– Đúng thế.
– Chuyến đi này xem là là một cuộc hành trình loại bỏ Thần Hồn thạch cực kỳ nhẹ nhàng.
– Đúng là nhẹ nhàng.
– Đúng rồi, tôi có được Tiểu Thần Hồn thạch rồi, anh thì sao.
– Tôi lấy được một khối Tiểu Thần Hồn thạch.
– Bỏ đi, tôi xúi quẩy nhất, chẳng lấy được khối Tiểu Thần Hồn thạch nào cả.
Mọi người đều đang khoe chiến tích lần này. Lục Nguyên ngự kiếm phi rót rượu trong tay, có phẩm chất kém cỏi nhất trong đám người. Một số rất nhỏ người đều có được hai khối Tiểu Thần Hồn Thạch, bản thân mình đến một khối Tiểu Thần Hồn Thạch cũng không lấy được, đúng là phẩm chất kém.
Tuy nhiên, Lục Nguyên không cho rằng chuyến đi Thần Hồn giang này sẽ dễ dàng. Thứ nhất, bản thân đã chứng kiến thủ đoạn của Nguyên Lăng. Trương Hư Huyền nghe nói nổi danh cùng anh ta. Thủ đoạn của tên này không hề dễ đối phó. Thứ hai là một vài tiền bối đã nói điều này, sắc mặt khá nghiêm túc. Con người bi quan là không tốt, nhưng cũng không thể lạc quan thái quá, coi thường độ khó của chuyến đi này.
Đương nhiên bây giờ nhiều người tập hợp với nhau như vậy, lúc này hẳn sẽ không nguy hiểm gì, có thể buông lỏng một chút. Trước tiên hãy tới Phá động thứ nhất của Đại Độ Hà, trước tiên hãy tu bổ chỗ đó trước. Thực ra cái gọi là “tu bổ” cũng không khó khăn gì. Theo chưởng môn của tiên môn Thanh Thành, chỉ cần đánh lui quái vật ở đó, dùng đất Tức diễn khôi phục nguyên trạng là được. Mỗi người phân phối một ít loại đất Tức diễn này trong tay, cũng không khó khăn lắm. Nghe nói thời thượng cổ có Tức thổ, loại Tức thổ này có thể tự sinh trưởng không ngừng, có thể trị thủy. Tuy nhiên, hiện nay Tức Thổ đã biến mất từ lâu rồi. Có một vài loại đất Tức Diễn khá giống với trong truyền thuyết, trên mặt đất cũng còn nhiều. Loại đất Tức Diễn này có giá trị ứng dụng rất rộng, giá cả cũng không cao.
Lục Nguyên lại uống một ngụm rượu, dù sao rảnh rỗi cũng không có việc gì. Nhiều Tu Tiên Gỉa xuất hiện cùng nhau như vậy, đến cơ hội ra tay cũng không tìm ra được, không uống rượu thì làm gì.
Phá động thứ nhất của Đại Độ Hà, ngay ở phía trước rồi.
Lục Nguyên nhìn sang.
Chỉ thấy phía trước xuất hiện một cây cầu qua kênh rất lớn, cây cầu này có chiều dài chắc phải đến trăm trượng, đứng ngang giữa Giang Hà. Bên trên cây cầu đều là dơi, những con dơi lớn nhỏ như bàn tay, màu đen. Điểm bắt đầu của cầu thì không có gì bí hiểm, chỉ là càng tiến về phía sau thì càng kì bí, quả thực rậm rạp chằng chịt, ngay cả phía trước đối diện cầu cũng không nhìn rõ lắm.
– Đây là Vô Định Kiều (cầu Vô Định)
Một tu tiên giả nói
– Một loại cầu kì quái, chỉ có thể bắt đầu đi từ bên này cầu, ở giữa không nhìn thấy thân cầu, như vậy mới có thể đến bên kia cầu. Mà xem ra, Phá động thứ nhất là ở bên kia cầu.
– Chỉ có thể xông lên.
Năm, sáu trăm tu tiên giả cũng biết, cuộc khảo nghiệm đầu tiên sắp đến rồi, hơn nữa nghe nói, Phá động thứ nhất này là động yếu nhất trong số chín động rách. Nếu ngay cả cửa này cũng không qua được, thì cũng chẳng cần thiết phải đi vào tám Phá động còn lại. Trước tiên cứ thử cái này đã xem sao.
Một tu tiên giả chậm rãi cầm kiếm bay qua.
Từ lúc bắt đầu tiến vào dòng Dân giang này, cả đoạn đường như vậy, thật là quá dễ dàng.
Tu tiên giả này chính là tu tiên giả của Nam Hải tiên môn, tên là Luyện Tử Hư, chính là tu tiên giả tứ trọng Trường Sinh, khá tự tin vào bản thân mình.
Phía trước dễ tới mức không tưởng, cho nên cũng không coi Phá động thứ nhất này ra gì. Ông ta vừa xông vào trên cầu, đám dơi màu đen to như bàn tay kia liền xông cả vào ông ta. Ông ta khua kiếm lên, kiếm sáng như luyện, nhanh đến mức đáng sợ, không ngừng băm nát đám dơi xung quanh.
Nhưng đám dơi kia càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dầy, không ngừng tấn công vào kiếm của ông ta. Luyện Tử Hư chỉ cảm thấy áp lực rất lớn, lúc ông ta không ngừng tiến về phía cầu được khoảng bảy, tám mươi trượng, rốt cục không kiên trì nổi, đành bất đắc dĩ quay người lại trốn khỏi cầu. Kể ra cũng lạ, đám dơi đen kịt này vừa thấy Luyện Tử Hư tháo chạy liền không đuổi theo nữa.
Độ khó rất cao.
Tứ trọng Trường Sinh, vốn đã tu luyện khá cao. Kết quả ở đây chỉ xông lên được bảy tám mươi trượng đã không chống đỡ được. Hơn nữa đừng quên, đây chỉ là Phá động thứ nhất, đều được mọi người công nhận là Phá động có độ khó thấp nhất, ở đây đã không thể duy trì được rồi.
Luyện Tử Hư là người đầu tiên xông lên. Những người khác cũng bắt đầu xông lên tấn công. Bởi vì cầu cũng không rộng, cho nên cũng chỉ có một, hai người rơi xuống trên mặt cầu. Từng người một qua, Lục Nguyên không đứng gần phía trước, cho nên cũng mãi sau mới lên cầu được. Vốn lúc bắt đầu, mọi người còn cho rằng, đám dơi trên cầu kia là hữu hạn. Người đầu tiên giệt được nhiều, người phía sau đương nhiên là dễ dàng hơn.
Nhưng sau đó mới phát hiện, số dơi trên cầu là vô cùng vô tận. Phía trước bị nghiền chết, phía sau lập tức sẽ xuất hiện, căn bản không giảm bớt tí nào.
Đương nhiên, những tu tiên giả ngũ trọng, lục trọng, thất trọng Trường Sinh vượt qua cầu kia cũng khá đơn giản. Chỉ là nhị trọng, tam trọng Trường Sinh thì tương đối khó khăn. Nhị trọng, tam trọng Trường Sinh cơ hồ toàn bộ bị rửa sạch, không có cách nào qua cầu. Còn nói chung, tứ trọng Trường Sinh có người qua được, có người không qua được.
Cũng kết thúc, đến phiên Lục Nguyên, não hỏi tay, đánh.
Lục Nguyên hít một hơi sâu, Dưỡng Ngô Kiếm đã rời vỏ, thanh kiếm dài lăn lộn đảo điên, sáng ngời như nước mùa thu, phóng về phía cầu. Lúc Lục Nguyên bắt đầu xông lên, rất nhiều người đang quan sát Lục Nguyên. Ai bảo Lục Nguyên là nhân vật cấp đệ tử duy nhất trong số chư nhân, trời sinh đã dễ khiến người khác phải chú ý.
Rất nhiều người cũng muốn nhìn một chút, nhân vật cấp đệ tử duy nhất này, thực lực rút cục là đến đâu.
Lúc bắt đầu tiến vào Dân giang, Lục Nguyên rất ít ra tay. Những người này cũng không nhìn khả năng của Lục Nguyên. Còn bây giờ rốt cục đến phiên Lục Nguyên ra tay, những người này đương nhiên là đều theo dõi. Chỉ thấy thanh trường kiếm của Lục Nguyên lăn lộn điên đảo, tuyết sáng như nước, đâm thẳng hướng về phía cầu. Lục Nguyên vừa xông vào trên cầu, đám dơi đen đã chết từng đống từng đống.
Dưới thân kiếm, không con dơi nào có thể chống cự được.
Lục Nguyên lúc này đang ở trên cầu, đám dơi đen bên cạnh, cũng không biết là dị chủng gì. Lực độ công kích lớn vừa phải, mỗi lần tấn công đều không biết có bao nhiêu con bị giết, hơn nữa, điều đáng sợ nhất là số lượng quá nhiều, quá nhiều, từ bốn phương tám hướng đến quấn lấy người anh. Ngoài ra, đám dơi này còn liên tục phun ra nước bọt, nếu bị nước bọt của chúng bắn trúng, toàn thân sẽ tê dại bất lực. Thật ra nếu có thể vận được kiếm đạo ngũ sắc thì có thể ngăn cản được. Nhưng Lục Nguyên từ trước đến nay không hề thích kiếm đạo ngũ sắc, Lục Nguyên thích tôi luyện kĩ thuật kiếm của chính mình.
Kiếm quang quay cuồng, đường kiếm dâng lên như những lớp sóng dạt. Càng nhiều dơi hơn, cũng không có cách nào tiến gần vào bên trong kiếm quang. Trường kiếm của Lục Nguyên lúc này vận kiếm rất cẩn thận.
Rất cao minh, các tu tiên giả đứng xem bên cạnh, cũng không khỏi trong lòng thầm khen một tiếng. Tên hậu bối này, quả nhiên kiếm thuật cao minh, chỉ nhìn kiếm thuật, có thể thấy còn cao minh hơn rất nhiều cao thủ thời đại Đệ Ô. Kỳ thật, những người này rõ ràng đánh giá thấp kiếm thuật của Lục Nguyên. Kiếm thuật của Lục Nguyên ở đời thứ chín chỉ có một vài nhân vật cấp trên có thể so sánh được.
Lúc xông qua đây, Lục Nguyên cũng có chút ngạc nhiên và vui mừng. Sau khi những con dơi đen này chết, ngẫu nhiên có thể xuất hiện Tiểu Thần Hồn Thạch. Tuy đám dơi trên cầu nhiều như vậy, muốn dùng tay bắt lấy Tiểu Thần Hồn Thạch tương đối khó khăn. Nhưng Lục Nguyên cũng có thể làm được.
Đám dơi đen rất nhiều, tuy xác xuất xuất hiện Tiểu Thần Hồn Thạch là không cao. Nhưng lúc tới phía cuối cầu, Lục Nguyên phát hiện trong tay mình, rõ ràng đã có mấy khối Tiểu Thần Hồn Thạch, thu hoạch cũng kha khá.
– Kiếm thuật của anh không tệ.
Mấy tu tiên giả khác vừa qua cầu ở bên kia có vài lời khen ngợi.
Lục Nguyên ngồi ở đầu cầu này, tại đây đã có tu tiên giả dùng đất Tức Diễn từ nãy, đắp thêm cho Phá động này.
Vốn năm đó tổ sư lập phái Thanh Thành dùng lực và nhiều loại thủ đoạn, ngăn cách nơi này với thế giới bên ngoài, tạo một tầng ngăn cách bí ẩn với thế giới bên ngoài. Còn chỗ ngăn cách của động rách rõ ràng đã mờ nhạt đi nhiều. Sau khi dùng đất Tức Diễn đắp thêm, liền dần trở lại bình thường như trước.
Còn tu tiên giả bên này, ước chừng có hai trăm người.
Cũng tức là, số người không có cách nào để vượt qua cầu có khoảng hơn ba trăm người. Hiện nay chỉ có hơn hai trăm người là có thể tiếp tục, động rách thứ nhất Đại Đồ Hà đã qua được.
– Tiếp theo chỉ có sáu ngày. Mà chúng ta còn có tám nơi phải đi. Tám nơi này gần xa không giống nhau. Hơn nữa chỉ sợ khó khăn trùng trùng điệp điệp. Nếu chúng ta còn tiếp tục tập hợp cùng đi, chỉ sợ không kịp thời gian. Xem ra chúng ta phải chia thành tám đội, lần lượt tới tám động rách khác.
Tu tiên giả thất trọng Trường Sinh, Tôn Tuấn Nghĩa nói. Ông ta là người của tiên môn Thanh Thành, là người hiểu nhất về Thần Hồn giang trong tất cả mọi người.
Ông ta nói vậy, những người khác lập tức gật đầu.
Hai trăm tu tiên giả lập tức bắt đầu chia thành tám đội, lần lượt tiến đến tám địa điểm.
Đội mà Lục Nguyên được phân vào, tổng cộng có hai mươi người. Đi tới nơi có độ nguy hiểm khá thấp trong số tám động rách.
Trước khi tiến vào Thần Hồn giang (sông Thần Hồn), các bậc tiền bối của phái Thanh Thành cũng giới thiệu qua, ở đây có tổng cộng chín cái động rách càn phải tu bổ, hơn nữa phải hoàn thành trong bảy ngày. Nếu trong bảy ngày mà không xong thì, Thần Hồn giang sẽ lập tức chìm xuống lòng đất, trở thành Thần Hồn giang bị ma quỷ khống chế.
Mà trong chín động rách này đơn giản nhất là Đại Đô Hà.
Tám cái tiếp theo thì sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Vì vấn đề thời gian, tự nhiên không thể hai trăm người còn lại cùng đi mà phân thành tám đội, chia thành tám hướng.
Trong đó, khó khăn nhất đương nhiên là chỗ sông Hắc Thủy, nghe nói nơi đó có thuồng luồng tồn tại.
Rồng, là loại sinh linh đầy sức mạnh. Trong giới tu tiên, ai cũng coi việc đánh ra “Long chi hư ảnh”( bóng của rồng) là một vinh quang. Một khi có thể ngưng tụ thành hình rồng, ví dụ như Vân Long Thập Biến, Vũ Hóa Thăng Long Kinh…đều coi việc hóa rồng là cao nhất, điều đó đủ thấy sự to lớn và sức mạnh của rồng. Trong truyền thuyết xa xôi, rồng có thể phá hủy thành trì một cách dễ dàng.
Còn thuồng luồng, chính là biến chủng của rồng, thuồng luồng to lớn, không thể tưởng tượng được. Nghe nói ba ngàn năm trước đã từng xuất hiện một con thuồng luồng. Con thuồng luồng này to lớn vô cùng, đảo phong đảo vũ cả một vùng rộng lớn, cuối cùng Trung ương Thiên triều đã phái ra đại tông sư mới có thể khuất phục được con thuồng luồng kia
Trong Dân giang, sinh vật lớn nhất chính là bán thuồng luồng.
Con bán thuồng luồng này, thực lực thua xa loại thuồng luồng bình thường, sự lo lớn của nó cũng không thể tưởng tượng được, cho nên khó khăn nhất chính là con bán thuồng luồng ở dòng Hắc Thủy kia.
– Bán thuồng luồng, cứ giao cho tôi.
Võ Đang Tiên môn Tỉnh Việt Thanh Sơn nói.
– Chỉ là một con bán thuồng luồng thôi mà, hôm nay cứ để tôi thử tiêu diệt nó xem sao.
Thanh Thành Tiên môn Tôn Tuấn Nghĩa nói.
– Bán thuồng luồng vốn chưa được đấu bao giờ, hôm nay để tôi thử đi.
– Rất đúng, rất đúng, nhìn xem sự lợi hại của Hải trung hỏa của chúng tôi.
Vương Trung nói.
– Tôi có pháp thuật vô cùng kỵ với thuồng luồng, xem cái nào lợi hại hơn.
Đây chính là Kiều Hạo Chi – Hoa sơn khí tông. Vị tu tiên giả Trường sinh ngũ thất trọng này nói đầy tự tin. Bọn họ đúng là có tư cách để tự tin, bọn họ trên đỉnh đầu có tế kim đan, từng tầng kim quang từ trên đầu chiếu xuống. Vừa rồi lúc qua cầu Đại Đô Hà, bọn họ căn bản chân không động, tay không động, chỉ là tế khởi kin đan.
Những con rơi này không thể xông vào phá hỏng được phòng tuyến của bọn họ. Để cho mọi người biết Trường sinh thất trọng và người thấp hơn chênh lệch lớn đến thế nào.
Những người này phân phối xong, còn Lục Nguyên thì cùng với mười chín người khác, cũng hợp thành một đội, đội này có độ khó hơi thấp, đó là chỉ phải đi đến chỗ Nhạc Sơn đại Phật.
Nhạc Sơn đại Phật, nghe nói mở từ rất lâu rồi, đại Phật này ở chính giữa núi đá mở đi ra, là một nơi có phong cảnh đẹp. Tuy nhiên phía sau cả dòng Dân giang bị sư tổ sáng lập ra phái Thanh Thành dùng pháp lực ngưng luyện, khiến cho không ai có thể đi đến Nhạc Sơn đại Phật được. Đại Phật hiếm gặp như vậy nghe nói ở trong chín động rách, thì có một cái ở Nhạc Sơn đại Phật.
Một đoàn hai chục người, ngự kiếm đạp sóng mà đi, bay thẳng đến chỗ Nhạc Sơn đại Phật.
Nhạc Sơn đại Phật cách chỗ hiện tại của mọi người chừng hơn hai trăm dặm.
Trong hai chục người này, Lục Nguyên cũng quen một người đó là Võ Đang Tiên môn Trường sinh tứ trọng Hóa Nguyệt Đạo Cô. Hóa Nguyệt Đạo Cô có dáng vẻ thanh tú, nhìn thì cũng có vẻ bình thường nhưng khiến người ta phải ngắm nhìn. Lục Nguyên và Hóa Nguyệt Đạo Cô chào hỏi nhau một tiếng. Lục Nguyên và Võ Đang Tiên môn có nhiều ân tình với nhau, Hóa Nguyệt Đạo cô đương nhiên là có biết Lục Nguyên. Nguồn truyện: Truyện FULL
– Hai mươi người chúng ta tiến đến như vậy, tục ngữ nói rắn không thể không có đầu, chi bằng như thế này đi. Chúng ta cùng đề cử ra một người làm thủ lĩnh.
Người nói có dáng cao gầy, trông như một cây cọc tiêu, người này chính là Thanh Thành tiên môn Ninh Tử Chấn. Lục Nguyên nhìn sang, chỉ tháy người này pháp lực hùng hồn, có khả năng đã kết thành Hư Đan.
– Cũng đúng, chúng tôi đúng là có cử ra một thủ lĩnh.
Lập tức có người tiếp lời.
– Rốt cục là để cử ai vậy?
– Tôi thấy đương nhiên là Ninh Tử Chấn huynh rồi. Hiện tại trong đó, chỉ có mình Ninh sư huynh là người có thực lực cao nhất, Trường sinh lục trọng, kết thành Hư Đan, xứng đáng là người đứng đầu.
Lập tức có người nói.
– Đúng, đúng, Ninh sư huynh xứng đáng là người đứng đầu.