Hoa Sơn Tiên Môn – Chương 180: Thủy Kiếm lâu sụp đổ (2) – Botruyen

Hoa Sơn Tiên Môn - Chương 180: Thủy Kiếm lâu sụp đổ (2)

Trong Đại Tần quốc còn có một ngọn núi Hoành Sơn. Nếu nói Thái Sơn là hùng thì Hoành Sơn là tú, hướng thiên hạ quần sơn ta độc tú, dãy núi này liên miên phập phồng đường cong ưu mỹ hình thành đặc sắc tú lệ.

Đương nhiên bàn về tú thì Đại Tấn quốc có một ngọn núi tú lệ không kém gì Hoành Sơn, còn hơn nữa, chính là Nga Mi sơn. Núi này cực kỳ tao nhã, nguy nga mỹ lệ, sơn thế chạy dài khúc chiết, thiên nham vạn hác, thác nước dòng suối, tú mỹ thanh nhã, có mỹ xưng là “Nga Mi thiên hạ tú”.

Lục Nguyên đến Đại Tần quốc mới biết thì ra thiên hạ có một ngọn núi gọi là Cửu Hoa Sơn. Cửu Hoa Sơn so với Hoa Sơn thêm chữ “cửu”, xem như tên gần nhau. Cửu Hoa Sơn mây mù mịt mờ, nguy nga đứng, khí thôn sơn hà, xem như một trong thiên hạ hùng ớn.

Lại có Tề Vân sơn cao chọc trời, núi cao có thể bằng mây nhất thạch đâm thiên, ngang bằng mây cho nên mới được xưng là Tề Vân sơn.

Nếu bàn về u tuyệt thì không thắng được Lư Sơn. Vào núi này chỉ thấy cực u cực mỹ, sơn thế đặc biệt, rất nhiều đoạn nhai, vách đá huyền nhai thiên hình vạn trạng, sơn cốc vô cùng u thâm.

Còn có một núi khá là kỳ, trong lòng núi thường có tiếng chuông ngân cho nên được gọi là Thạch Chung Sơn.

Thiên hạ danh sơn nhiều đếm không xuể hùng, kỳ, linh, tú, đều có đặc sắc riêng.

Hắn đi theo Yến tổ sư trải qua một số truyền tống trận, đến danh sơn các nơi chạy một vòng. Lục Nguyên cảm thấy hóa ra khắp nơi danh sơn ngắm một lần là chuyện thú vị, mình lại có thêm một yêu thích, vấn đề lớn nhất là các núi cách quá xa, chạy quá mệt. Tuy nhiên, rảnh rỗi du ngoạn khắp nơi, nhìn sơn cảnh tú lệ, hớp ngụm rượu cũng là đời người sung sướng.

Thời gian ước hẹn một năm mà lần đầu tiên Yến tổ sư nói với mình đã qua bảy tháng, nhưng tại đây đi dạo khắp nơi suýt quên ước hẹn một năm rồi.

Ngày hôm nay Lục Nguyên đang ngắm một ngọn núi vô danh. Thiên hạ núi cao sông lớn rất nhiều, có danh sơn nhiều đặc điểm, trong vô danh sơn mạch cũng có một số rất tuyệt. Ví dụ ngọn núi trước mắt, thấp bé, như là một ô quy đen đang bò.

“Nghe nói trong truyền thuyết cổ đại có cách nói ô quy là mặt đất, ô quy ngủ sya hơi động liền có động đất.”

Lục Nguyên nghĩ đến từng xem một truyền thuyết, cười cười, định uống ngụm rượu mang theo thì bỗng vang tiếng quát chói tai.

– Còn không tỉnh!

Khoảnh khắc, một bàn tay ấn lưng Lục Nguyên.

Là Yến tổ sư hỗ trợ hắn ngộ đạo.

Lúc này chẳng biết tại sao, tất cả sơn thế một năm qua hắn xem xét xẹt trong óc, các sơn mạch không ngừng xoay chuyển, càng xoay càng nhanh, cuối cùng tất cả hóa thành một chữ “Sơn” to lớn ở trong óc vĩnh viễn không thay đổi.

Chốc lát sau chữ “Sơn” bỗng rung rinh. Dần dần chữ sơn tan vỡ, lại tổ hợp thành một chữ “Thổ”.

Chữ “Thổ” rồi lại so với “Chỉ” một chữ càng gần căn nguyên đại đạo. Lục Nguyên hoảng hốt hiểu ra, đây là Yến tổ sư dùng cách đặc biệt giúp hắn lĩnh ngộ thổ kiếm ý. Theo cách nói ba ngàn đại đạo chính là thổ đại đạo, lúc này trong óc hắn chữ “Sơn” hóa thành chữ “thổ” biểu thị lần luyện kiếm này đã thành công lĩnh ngộ thổ kiếm ý.

Qua thật lâu sau Lục Nguyên mới tỉnh dậy, quay đầu lại. Yến tổ sư đang ngồi một bên nhìn trời.

Hắn nói:

– Đa tạ tổ sư giúp đỡ.

Yến Thương Thiên mỉm cười, gật đầu.

Lục Nguyên nói:

– Tổ sư, mới rồi ta tính toán, ước hẹn một năm đã qua mười tháng, chỉ còn lại hơn một tháng. Bây giờ ta hiểu được mộc kiếm ý, thủy kiếm ý, hỏa kiếm ý, thổ kiếm ý, bây giờ chỉ kém kim kiếm ý, xin tổ sư dạy cho ta.

Lục Nguyên có chút sốt ruột. Bình thường hắn tuyệt đối là tên lười, chưa từng kích động như vậy. Nhưng giờ sắp luyện thành Ngũ Hành Luân Hồi kiếm đạo, muốn thử một lần uy lực Ngũ Hành Luân Hồi kiếm đạo cho nên mới vội vã hỏi ra vấn đề.

Dù sao Lục Nguyên chỉ là một thanh niên hai mươi hai tuổi mà thôi, ngẫu nhiên nóng nảy mới giống người trẻ tuổi.

Yến Thương Thiên buồn cười nói:

– Kim kiếm ý chẳng phải ngươi đã biết sao?

– Ta biết?

Lục Nguyên ngây ra, thật không hiểu khi nào thì mình biết kim kiếm ý.

Yến Thương Thiên cười cười nói:

– Kiếm là từ kim trong ngũ hành mà thành, đi theo người ít nhất xưng là thánh giả trong kiếm như ta lâu vậy, từng giây cảm giác kiếm khí mạnh nhất, kiếm ý kim chi mạnh nhất trên đời, thêm vào thiên tư của ngươi trên đường kiếm đạo, đối với lĩnh ngộ kim hành đã vượt xa tu tiên giả bình thường, nay, ngộ!

Một tiếng của y cùng với trước gọi Lục Nguyên ngộ thổ kiếm ý, vận dụng đại bàn nhược hống pháp. Bàn nhược ý là trí tuệ, như vậy đại bàn nhược hống có ý đánh thức ngộ. Trong đại bàn nhược hống được đến một phần mật tông quán đính ý nghĩa trong đó cho nên mới có kết quả như vậy.

Một tiếng hét như có trí tuệ vô cùng tận.

Theo Yến Thương Thiên hét tiếng ngộ, dường như Lục Nguyên thật sự ngộ ra cái gì. Hắn lập tức thả xuống trường kiếm trong tay, thò ra sau nhẹ rút ra Dưỡng Ngô Kiếm trong tay, chú ý thanh Dưỡng Ngô Kiếm này, nhìn nó không biết lâu bao lâu, cứ nhìn chằm chằm.

– Kiếm tức là kim, kiếm chi đạo tức là kim chi đạo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

– Kiếm chi đạo có bách chiết không tha chi kiếm, giống như nhu như cương chi kiếm, có tự tại tiêu dao chi kiếm, vạn cách vạn pháp, vạn duyên vạn do, vạn biến trong đó đều vô nhất biến, kiếm tức là kiếm, các pháp khác đều là bên ngoài.

Lục Nguyên hét dài:

– Ta ngộ rồi!

Tiếng hét này xông thẳng lên trời mây. Lục Nguyên lần này chân chính ngộ cái gì là kim kiếm ý. Dưỡng Ngô Kiếm nhẹ chuyển, thức thứ nhất vung ra, nhất thức nhìn cực kỳ đơn giản nhưng nghiêm túc nhìn kỹ sẽ thấy nhất thức càng tinh thuần, càng duy ta.

Một kiếm đâm hướng trời, sau đó trường kiếm quay về vỏ.

Mới rồi trong nhát kiếm khiến hắn hiểu ra cảm ngộ kim kiếm ý, nhát kiếm kia vung cực kỳ tự do.

Đến đây thì kim kiếm ý, mộc kiếm ý, thủy kiếm ý, hỏa kiếm ý, thổ kiếm ý, năm kiếm ý hoàn toàn lĩnh ngộ. Có thể lĩnh ngộ năm kiếm ý tuy do bản thân Lục Nguyên có thiên phú cực cao về kiếm đạo, nhưng đa phần là Yến tổ sư trợ giúp, điều này hắn hiểu rất rõ.

Lục Nguyên cũng hiểu rằng dù thiên phú của mình cao chút, nhưng nếu không phải có các tiền bối Hoa Sơn tiên môn chỉ điểm, có sư trưởng cẩn thận dạy dỗ thì hắn không khả năng có thành tựu như vậy. Tất nhiên chính mình là nhân tố rất quan trọng, nếu không thì đám Tống Nam Sơn được tài nguyên nhiều hơn hắn kết quả vẫn bại dưới tay hắn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.