Hoa Sơn Tiên Môn – Chương 1137: Trời long đất lở – Botruyen

Hoa Sơn Tiên Môn - Chương 1137: Trời long đất lở

– Hễ chỗ nào trong thái cổ vương triều ta cứ thấy Lục Nguyên lập tức báo lên ngay, mọi chuyện phải đè xuống hết, ưu tiên giết chết Lục Nguyên.

Giọng chủ vĩnh hằng rơi vào chín tầng trời, tuyên bố.

Một lời đã định, ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức ức sinh linh sinh lệnh.

Đây chính là Thái Cổ chủ vĩnh hằng hiện giờ.

– Tuân lệnh!

Vô số người thái cổ vương triều hành động, các loại mật thám đi khắp góc tìm kiếm Lục Nguyên.

Trong không trung thiên địa, Lục Nguyên một người đứng.

Phía xa tinh thần mặc dù rất to lớn.

Nhưng Lục Nguyên biết, hắn có thể dễ dàng búng một cái phá vỡ.

Đây là lực lượng thật sự.

Phái không xa có một hố đen dường như đang cắn nuốt cái gì. Lục Nguyên thấy có người sắp bị hố đen nuốt, liền búng một cái.

Tốc độ một chỉ vượt qua cả ánh sáng.

*Bùm!*

Hố đen tan vỡ.

Lục Nguyên ngồi xếp bằng, lấy ra hai thần vật cao thiên giai từ chỗ chủ hoang đạo văn minh, nhanh chóng nuốt xuống. ầm! giờ phút này không có cảm giác liên kết với vĩnh hằng chi môn nữa, nhưng Lục Nguyên cảm giác pháp lực của mình lại tăng một cấp bậc, đến mười chín kỷ nguyên.

Mười chín kỷ nguyên, không tệ.

Lục Nguyên tin tưởng bây giờ cái tên chủ bất tử văn minh gọi là vĩnh viễn không chết mà đối mặt với hắn thì có thể đập nát gã như tưưng. Coi như là chủ di thất văn minh chưa từng gặp mặt thì Lục Nguyên cũng có tự tin đánh chết, đây là niềm tin hiện tại của hắn. Lục Nguyên cho rằng thực lực của mình đã xếp thứ hai trong thiên địa, chỉ dưới Thái Cổ chủ vĩnh hằng.

Phải rồi, còn có ích lợi một chỗ mình chưa lấy, Lục Nguyên ngự kiếm bộ bay nhanh đến một nơi, chỗ đó có mười chín tầng cơ quan, mỗi tầng cực kỳ đáng sợ, đây chính là nơi mà chủ hoang chân văn minh không dám đặt chân vào, chân thực chi nhãn, một phần mười vận mệnh thiết tắt chính là ở đây. Mười chín tầng cơ quan khiến chủ hoang chân văn minh mười bốn kỷ nguyên cực kỳ e ngại không dám xem thường.

Nhưng đối với Lục Nguyên bây giờ thì chẳng đáng gì, dễ dàng giải quyết, lấy được một con mắt tròng đen trong trắng.

Chân thực chi nhãn.

Bạch đại biểu chân thực, hắc đại biểu hư vô.

Nói chính xác hơn đó là chân thật hư vô chi nhãn.

Theo ký ức của chủ hoang chân văn minh thì đây là một phần mười vận mệnh thiết tắt.

Nhưng Lục Nguyên cầm lấy con mắt trắng đen thì phát hiện đó không phải một phần mà là hai.

Một phần là chân thực, một phần là hư vô.

Dù là chân thật vẫn là hư vô thật ra đều là vận mệnh.

Đến đây thì mười phần vận mệnh thiết tắt mình có được sáu phần, gồm chân lý, định lý, thiên mệnh, chân thực, hư vô, cùng với bất khuất.

Đạo tự phân thân đã tăng lên đến bảy phần.

Vĩnh hằng mạnh là hai phần.

Thực lực này đúng là rất mạnh, nhưng dùng để đối phó Thái Cổ đầu trọc thì còn chưa đủ sức, mình nên đi đâu tăng thêm thực lực đây? Bây giờ Lục Nguyên chưa nghĩ đến đoàn tụ cùng người thân, bạn bè, đồng môn. Thời gian chính là sinh mệnh, hiện tại phải nhanh chóng tăng thực lực, chỉ có đánh chết Thái Cổ đầu trọc, sau này có hàng tá thời gian nhàn nhã.

Muốn đối phó Thái Cổ chủ vĩnh hằng nên nghĩ cách gì đây?

Ở thế đạo này ba vật mạnh nhất là vĩnh hằng chi môn, vận mệnh thiết tắt, và đạo tự.

Bây giờ Thái Cổ dung hợp vĩnh hằng chi môn, thành tựu thiên địa vô địch, tới vĩnh hằng.

Vậy mình dung hợp vận mệnh thiết tắt và đạo tự thì có thể địch lại chủ vĩnh hằng không?

Đây chắc là cách duy nhất có thể nghĩ ra.

Lục Nguyên có nghe nói một chuyện, chính là năm đó Thái Cổ chủ vĩnh hằng đánh nát văn tự chi môn, định bắt giữ chư thiên đệ nhất cái văn tự đạo tự, kết quả đạo tự chạy trốn. Hiện tại chính mình có thể hay không tìm đến đạo tự đó nhỉ? Lục Nguyên ngẫm nghĩ, lấy ra đạo tự phân thân bảy phần, muốn dùng phân thân cảm ứng chủ thân, tìm ra chỗ đạo tự thật sự.

Nhưng điều này còn chưa thể.

Lục Nguyên phát động sáu phần vận mệnh thiết tắt, thì thào:

– Hư vô mờ ảo vận mệnh, tìm đạo tự chân thân đi.

Chớp mắt vận mệnh thiết tắt phát động, lúc này Lục Nguyên lờ mờ cảm giác chỗ của đạo tự chân thân. Hắn liền bay đi, vận kiếm bộ với tốc độ nhanh nhất, giờ làm chuẩn bị cho đại quyết chiến cuối cùng, nhất định phải nhanh lên, càng nhanh hơn nữa.

Lục Nguyên với tốc độ bão tố bay nhanh.

Bay đi không biết ba lâu sau, Lục Nguyên lờ mờ cảm giác đằng trước có đạo tự phân thân, đuổi theo đến di thất địa rồi. Lúc này mặc dù di thất địa đã đầu vào vương triều, nghe theo thái cổ vương triều thóng trị nhưng hoàn cảnh không biến điỏ nhiều. Chân chính thống trị nơi này là chủ di thất văn minh thuộc thái cổ vương triều, mười chín kỷ nguyên.

Nhưng người khác không phục ví dụ như chủ địa phủ văn minh, quang thần cái gì đều bị trấn áp hết.

Kẻ không phục thì chết, đó luôn là phong cách của thái cổ vương triều.

Lục Nguyên một đường bay đi, dường như phía trước có đạo tự chân thân.

Đúng vậy, là ở đó.

Khoan đã, chỗ ấy còn có một người, cực kỳ to lớn, khoảng chừng một trượng, khá gầy gò nhưng tinh thần sáng láng. Gã mặc áo màu rực rỡ, chỉ cần ngươi nhìn hắn một cái liền bị hút vào đôi mắt kia. Toàn thân gã toát ra khí thế cường đại và cũng hấp dẫn.

Gã ẩn núp ở đó, yên lặng chờ đợi, người này đang bắt giữ đạo tự chân thân. Khoảnh khắc Lục Nguyên ra suy đoán như vậy, thêm nữa dường như người này chuẩn bị rất nhiều. Lục Nguyên cảm giác phạm vi vạn dặm bày ra chín trăm chín mươi chín tầng cơ quan, đều chủ yếu là vây khốn, hiển nhiên gã chuẩn bị rất lâu rồi. Trong không trung đạo tự chân thân đang giãy dụa, nó là ban đầu văn tự khá mạnh, một khi bị người nắm giữ sẽ bùng phát ra lực lượng khó thể tưởng tượng. Sức chiến đấu của đạo tự chân thân không bị người khống chế đã mạnh như vậy, lực lượng thắng được mười tám kỷ nguyên nhưng kém hơn mười chín kỷ nguyên một chút. Tất nhiên đạo tự chân thân hiểu tất cả pháp thuật, có thủ đoạn vô tận để chạy trốn.

Nhưng bây giờ đạo tự chân thân bị vô số cái lưới trói chặt.

Ánh sáng đạo tự nhấp nháy trong vô tận võng lớn.

– Đạo tự chân thân, rốt cuộc để ta được đến ngươi, ha ha ha ha!

Người đàn ông trung niên toàn thân tát ra hơi thở ma mị, có vị di thất, có thể khiến vạn vật mê mang, mười chín kỷ nguyên, mặt mày bình thường không biểu tình nhưng giờ sắp nắm giữ đạo tự chân thân nên rất là sung sướng.

Người này chính là chủ di thất văn minh.

Chủ di thất văn minh là một người có thực lực, rất có thủ đoạn, cũng là chủ văn minh khá bí ẩn.

Năm đó Thái Cổ chủ vĩnh hằng cinh phạt di thất địa, chủ di thất văn minh ngoan ngoãn thần phục. Lúc Thái Cổ chủ vĩnh hằng đánh nát văn tự chi môn bắt giữ đạo tự chân thân thì chủ di thất văn minh dùng bí pháp đặc biểt để lại chút dấu vết đạo tự chân thân, đến đây thì gã bứat đầu truy tìm đạo tự chân thân, đã hơn bốn năm trăm trôi qua. Chủ di thất văn minh là một chủ văn minh rất bí ẩn, ít khi xuất hiện, cho nên gã truy đuổi đạo tự chân thân lâu như vậy mà không khiến người nghi ngờ, người như gã dùng hơn bốn trăm năm sắp bắt lấy đạo tự chân thân.

Khi Lục Nguyên đặt chân vào đây thì vừa lúc đụng phải chuyện này.

Chủ di thất văn minh chuẩn bị thu phục đạo tự chân thân, đột nhiên cảm giác có kẻ xâm nhập khu vực hai vạn dặm thì giật mình, đây là phút mấu chốt gã không muốn có sơ sẩy gì. Gã nhìn thấy Lục Nguyên đầu tiên là ngây ra, rồi biểu tình nghi ngờ cuối cùng là khẳng định.

– Ngươi là Lục Nguyên.

Gã không dùng dấu hỏi, đây là việc chắc chắn, mặc dù Lục Nguyên không lọ mặt trong năm trăm năm, chủ di thất văn minh chưa từng thấy hắn nhưng hắn xếp hạng hai bảng truy nã, thái cổ vương triều thường giở tư liệu về hắn, cho nên gã vừa liếc mắt liền nhận ra Lục Nguyên ngay.

Gã nhận ra Lục Nguyên rồi thì yên lòng, một Lục Nguyên bình thường mà thôi, trong kỷ lục năm trăm năm trước hắn chẳng qua là mười bốn kỷ nguyên, năm trăm năm này dù có tăng lên thì ghê gứm lắm là mười lăm, mười sáu kỷ nguyên, tuyệt đối không là địch thủ của gã vốn có mười chín kỷ nguyên lâu năm.

– Lục Nguyên, ngươi và ta không oán không thù, chỉ cần ngươi không cản trở chuyện của ta, lập tức đi thì ta xem như không thấy. Ta không quá để ý bảng truy nã thái cổ vương triều.

Chủ di thất văn minh cười cười nói:

– Năm đó ta tham gia thái cổ vương triều cũng là bị buộc bất đắc dĩ, nếu không tham gia chắc chắn Thái Cổ chủ vĩnh hằng sẽ giết ta. Ta đã già rồi, già thì quý mạng lắm, muốn sống tiếp, cho nên đành tham gia. Nhưng sự thật là ta không bỏ công sức bao nhiêu.

Chủ di thất văn minh giải thích, mặc dù gã nói vậy nhưng âm thầm vận một thần thông, có tên gọi là di thất chi nhẫn. Đó là thần thông thích hợp dùng cho oám sát, di thất chi nhẫn chớp mắt di chuyển ám sát trong người đối thủ, trước đó không có một chút cảm giác gì cả, so với thủ đoạn ám sát của tinh chi văn minh, dạ chi văn minh thì cao cấp hơn gấp mấy ngàn lần.

Chủ di thất văn minh ở trong thái cổ vương triều đúng là không ra bao nhiêu công sức.

Nhưng Lục Nguyên trông thấy gã giành giật đạo tự chân thân.

Tin tức này không thể lộ ra ngoài, nếu không thì sẽ có rất nhiều người muốn cướp lấy, ít nhất thì Thái Cổ chủ vĩnh hằng sẽ cướp.

Vì không để tin tức lộ ra, cho nên chủ di thất văn minh nhất định phải giết chết Lục Nguyên.

Chỉ có người chết mới không lộ tin tức.

Chủ di thất văn minh ở ngoài mặt làm bộ làm tịch, nói nhiều như vậy chỉ có một mục tiêu, là mê hoặc Lục Nguyên.

Quả nhiên, Lục Nguyên bị mê hoặc.

Chủ di thất văn minh chớp mắt thi triển di thất chi nhẫn, đâm trúng Lục Nguyên.

Di thất chi nhẫn mang theo vị mê thất xuyên tim.

Chủ di thất văn minh cười to nói:

– Lục Nguyên, ngươi đi chết đi, muốn trách thì trách ngươi đã trông thấy hành động của ta!

Chủ di thất văn minh đang đắc ý chợt phát hiện một thanh thần kiếm vừa mỏng vừa dài đâm vào tim mình. Gã vội vã né tránh nhưng bị xẹt qua vài, chớp mắt bị thương không nhẹ. Lại có người sao? Không đúng, kẻ ra tay chính là Lục Nguyên. Chẳng phải Lục Nguyên đã chết bởi ám sát di thất chi nhẫn của mình rồi ư?

Không đúng, phù sinh nhược mộng, mới rồi chắc là Lục Nguyên dùng chiêu phù sinh nhược mộng.

Chủ di thất văn minh phát hiện gã tính sai rồi, định giết Lục Nguyên ngược lại bị hắn chơi một phen, đánh trọng thương, ăn chút thiệt thòi.

Khi Lục Nguyên đấu tranh với chủ di thất văn minh thì phía xa đạo tự chân thân bị trói buộc không ngừng nhảy nhót. Tình hình hiện tại rất rõ ràng, ai thắng thì đạo tự chân thân thuộc về kẻ đó.

Chủ di thất văn minh mặc dù bị phù sinh nhược mộng của Lục Nguyên lừa một lần, đánh trúng một nhát, nhưng gã không mấy để ý, toàn thân tản ra khí thế sa đọa mà mê thất.

– Lục Nguyên, là ngươi tìm đường chết, đi chết đi!

Chủ di thất văn minh không cần ám sát cái gì, trực tiếp dùng pháp lực mười chín kỷ nguyên đánh bay đối phương.

Di thất chi nhẫn lần thứ hai cầm trong tay gã.

Gã cầm di thất chi nhẫn, lấy tám mươi tám cái chiêu thức cực hạn, năm phần mốt vĩnh hằng mạnh nặng nề chém xuống Lục Nguyên.

Lúc này gã như có thể đại biểu vô thượng sinh linh.

Trục xuất!

Đánh rơi!

Đi chết!

Loại khí thế khiến người sa đọa chớp mắt lao xuống.

Lục Nguyên cũng phản kích.

Muốn chiến thì ai sự ai.

Lục Nguyên dùng Dưỡng Ngô thần kiếm phản kích, mang theo vô tận kiếm khí, kiếm khí có thể chém vữ khung trời, chém chết chư thiên, kiếm sát chư thần, chém tát cả mọi thứ. Còn có hơi thở cực kỳ sắc bén, ẩn chứa hai trăm năm mươi hai chiêu thức cực hạn, bảy phần đạo tự phân thân, sáu phần vận mệnh thiết tắt, toàn bộ ẩn chứa bên trong.

*Bùm!*

Hai người ở không trung va chạm, di thất chi nhẫn và Dưỡng Ngô thần kiếm nặng nề va nhau.

*Xoẹt!*

Di thất chi nhẫn thủng một lỗ, kiếm khí sắc bén tuôn trào len vào.

Di thất chi nhẫn biến sắc mặt, hét:

– Phá! Ngươi biết phá!

Gã thật sự giật mình, chiêu này năm đó không chỉ có cực kỳ hóc búa, được gọi là chỉ có chủ kiếm cổ văn minh thiên hạ đệ nhất mới sử dụng được ư? Kiếm cổ có thể xưng làm thiên hạ đệ nhất, cũng là nhờ có phá.

Bây giờ Lục Nguyên cũng dùng phá, còn là phá hoàn chỉnh.

Chỉ một chiêu mà chủ di thất văn minh đã rơi vào thế yếu.

Chết tiệt!

Chỉ một kích gia nhau đầu tiên Lục Nguyên đã cho chủ di thất văn minh hai điều kinh sợ. Thứ nhất là Lục Nguyên có pháp lực mười chín kỷ nguyên. Mười chín kỷ nguyên không phải dễ dàng có được, mặc kệ ngươi là thiên tài gì, muốn có mười chín kỷ nguyên rất khó khăn, nếu không thì trong thiên địa sẽ chẳng hiếm có mười chín kỷ nguyên đến vậy, chỉ khoảng năm người. Tổ Long thiên tài chứ? Nhưng Tổ Long cũng dùng thời gian rất lâu mới vừa đến mười chín kỷ nguyên, vậy mà tại sao Lục Nguyên nhanh như vậy đến mười chín kỷ nguyên rồi? Thật ra không phải thiên phú của Lục Nguyên trên Tổ Long, Tổ Long không có ai trải đường sẵn, Lục Nguyên thì có kiếm cổ văn minh.

Dựa thế, Lục Nguyên đang dựa thế.

Kinh ngạc thứ hai chính là phá.

Khi chủ di thất văn minh đặt dấu hỏi thì đòn tấn công thứ hai của Lục Nguyên đã đến.

Vẫn là kiếm quang, nhưng là kiếm quang đáng sợ nhất mà chủ di thất văn minh từng thấy. Chủ di thất văn minh thậm chí nghi ngờ hiện tại kiếm quang của Lục Nguyên và lực công kích của kiếm đều vượt qua chủ kiếm cổ văn minh. Không sai, năm đó chủ kiếm cổ văn minh có đấu với chủ di thất văn minh nhưng cho gã cảm giác không đáng sợ bằng Lục Nguyên ra tay. Lục Nguyên đã hoàn toàn vượt qua chủ kiếm cổ văn minh rồi ư?

Chiêu thứ hai, vẫn là chủ di thất văn minh yếu thế.

Lục Nguyên vẫn đang đấu với chủ di thất văn minh.

Chiêu thứ ba!

Chiêu thứ bốn!

Chiêu thứ năm!

Chiêu thứ mười!

Hai người mườii chín kỷ nguyên mỗi lần đấu nhau là đánh đến kinh thiên động địa, ầm ầm ù ù, bên cạnh có bao nhiêu không gian bị chấn thành bụi phấn, có ba nhiêu tinh thần thành mảnh vụn, vô số trời sụp đất nứt. Còn nhớ lúc Lục Nguyên mới đến di thất địa thì bị loại trời sụp đất nứt này hù sợ. Trời sụp đất nứt chính là trời lay đất động, rơi vào trong đó là chết. Nhưng bây giờ thân thể của hắn sớm thuộc hàng kỷ nguyên băng mà ta không hủy, vậy nên không để dao động cấp bậc này vào mắt. Không gian sụp đổ, một thế giới diệt vong thì làm sao? Không thể ảnh hưởng bản thân hắn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.