Văn minh chi đạo của mình là rượu kiếm lười chính.
Trong lòng mới nảy ra ngộ lập tức sâu trong đầu hiện ra bốn chữ to mông lung là rượu, kiếm, lười, chính.
Lục Nguyên có loại hiểu ra, bốn chữ to mông lung nếu có thẻ tỏa ánh sáng trắng thì thực lực sẽ tiến mảng lớn, nếu bốn chữ tỏa ánh sáng hỗn độn liền tiến cảnh giới phó chủ văn minh, xem ra mình cách phó chủ văn minh đã rất gần rồi.
Thực lực hiện nay của mình ở trong Năm Mươi Thiên Bảng xếp khoảng hai mươi nhưng thực lực còn đang liên tục tiến bộ. Mình không muốn xếp hạng trong Năm Mươi Thiên Bảng, mình phải tiến vào vô thượng văn minh cảnh, trở thành phó chủ văn minh.
Sau khi Lục Nguyên đi không lâu thì có hơn mười người đáp xuống.
– Lại chết rồi.
– Cái gì? Lại chết một người?
– Lần này là Thiên Hồn Pháp Sư chết.
– Trời ạ, Thiên Hồn Pháp Sư! Thiên Hồn Pháp Sư xếp thứ hai mươi bảy trong Thiên Bảng, người như vậy mà cũng chết.
– Chỗ này có máu, trừ máu của Thiên Hồn Pháp Sư còn có vị của người khác.
Một kẻ am hiểu phân tích máu người nói:
– Chắc là của Lục Nguyên.
– Xem ra Lục Nguyên cũng bị thương, mthwjc lực của hắn chắc ngang bằng với Thiên Hồn Pháp Sư.
Người am hiểu phân tích máu người quan sát chiến trường, rốt cuộc khẳng định suy đoán.
– Xếp thứ ba mươi chín Huyết Liệp Nhân Phương Đồ, xếp thứ ba mươi ba Tư Đồ Quỷ Bí, xếp thứ hai mươi bảy Thiên Hồn Pháp Sư, tất cả đều chết trong tay Lục Nguyên, cộng thêm mới đầu thiên thủ thần đồ Cao Tiến. Cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng đã có bốn người chết trong tay Lục Nguyên.
– Trời ạ, Lục Nguyên này đúng là kẻ tàn sát cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng mà.
Đám người tán thán, thật ra họ không biết Uông Huyết Trạch, Chu Thiên Nhân cũng chết trong tay Lục Nguyên. Cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng có sáu người chết vào tay Lục Nguyên, nếu mà họ biết thì chắc sợ vỡ mật ra.
Bây giờ họ xem như biết Lục Nguyên nói câu kia không phải là giả.
Người đáp xuống có không ít rất bất phàm.
Ví dụ như xếp hạng mười chín Thiên Bảng Phi Vệ, thần thông tiễn thuật, ở tiễn đạo có thể xưng là dệ nhất.
Ví dụ hạng hai mươi ba Thiên Bảng Trương Hầu Trương không Trảm. Trương không Trảm là một đao kích, cực kỳ phóng khoáng, vác trường đao trên vai, hung ác tàn nhẫn, tu vi đao thuật cao thâm khó dò.
Rồi ví dụ thứ mười bốn Thiên Bảng Dược Lão Cát Nhất Mệnh. Đó là một người vóc dáng tiên phong đạo cốt, tóc trắng bạch mi, mặt mũi hiền lành, sức chiến đấu chính diện của Cát Nhất Mệnh không mạnh lắm nhưng công phu độc dược có thể nói là tuyệt đỉnh. Thần thong dung hợp hai kỳ học của dược chi văn minh, độc chi văn minh, gã từng vì một số gặp gỡ đặc biệt là so với người dược chi văn minh học được nhiều hơn, vậy nên có thể ổn định xếp thứ mười bốn trong Thiên Bảng. Có người cho rằng bình thường hấp dẫn người ta nhất không phải mấy người kia mà là một người.
Người đó vóc dáng cực cao to, thân hình như núi cao, đôi mắt mở thì tựa mặt trời mọc, mặt trăng dâng lên, đôi mắt như là trăng và trời cùng mọc lên. Người này thứ hạng ở trong Năm Mươi Thiên Bảng càng cao, xếp thứ chín, Hiên Viên Nhật Nguyệt. Đồn rằng Hiên Viên Nhật Nguyệt được một môn kỳ công xưng là thôn phệ tinh không, có thể không ngừng nuốt các loại tinh công để luyện công, xưng là nhất tuyệt.
Lúc trước đã nói trong Năm Mươi Thiên Bảng mười hàng đầu xem như là một cấp bậc, mười một đến hai mươi là một cấp, hai mươi mốt đến ba mươi là một cấp.
Hiên Viên Nhật Nguyệt cường đại so với Phi Vệ thứ mười chín, Cát Nhất Mệnh thứ mười bốn thì mạnh hơn rất nhiều, so với Trương không Trảm thứ hai mươi ba thì mạnh rất là nhiều.
Gã vừa đáp xuống thì không khí biến khác hẳn.
Hiên Viên Nhật Nguyệt trầm giọng nói.
– Thiên Hồn Pháp Sư xếp thứ hai mươi bảy đã chết.
Đám người cùng nhớ đến lời ban đầu Lục Nguyên đã nói.
Chém cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng như cắt cổ gà.
Bây giờ Lục Nguyên đã giết bốn cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng.
Đúng là có chút gióng điều này.
Thật ra nếu bàn về thực lực thì Phi Vệ, Cát Nhất Mệnh, Hiên Viên Nhật Nguyệt đều đứng trên Lục Nguyên.
Nhưng vấn đề bây giờ là họ đuổi không kịp Lục Nguyên, vĩnh viễn không biết hắn đang ở đâu.
Thuật truy tung và phản truy tung của Lục Nguyên bao trùm trên tất cả họ, gồm Phi Vệ am hiểu cách truy tung.
Vậy nên bây giờ hình thành trình huống như vầy, Lục Nguyên có thể truy sát họ nhưng họ thì không thể làm gì được hắn, thật là tình hình quái lạ.
Cứ tiếp tục như vậy thì sẽ là một bên không ngừng chết mà không túm được Lục Nguyên, hắn đứng ở thế bất bại.
Bây giờ đâu phải họ truy sát Lục Nguyên, hắn mới là thợ săn, còn họ là con mồi bị đuổi giết.
Liên minh truy sát giờ ở lằn ranh tan vỡ.
Hiện tại Phi Vệ, Cát Nhất Mệnh, Hiên Viên Nhật Nguyệt, Trương không Trảm, bốn cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng dù là ai đều bó tay không làm gì được Lục Nguyên.
Thiên Bảng Ngọc Bia đứng ở trung tâm của trung ương thiên triều.
Chính giữa trung ương thiên triều là một cái hình trụ dựng thẳng không biết vô tận ức vạn dặm.
Thế giới hỏa sơn cũng là ở trên hình trụ này, giống như Thiên Bảng Ngọc Bia.
Nhưng thế giới hỏa sơn ở chỗ hơi thấp, Thiên Bảng Ngọc Bia thì cao cao.
Cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng xếp hạng bảy Phương Chu ngồi trên Thiên Bảng Ngọc Bia. Văn minh chi thể cùng xuất thế, dưới tình huống bình thường Phương Chu sớm nên ra tay, gã cũng bị văn minh chi thể hấp dẫn. Nhưng mà gã bói một quẻ, cảm giác chỗ Thiên Bảng có việc chờ mình nên tạm thời chưa hành động.
Lúc Phương Chu không nhúc nhích thì thấy từng cái tên liên tục chết đi, rất là kinh sợ.
Bên Lục Nguyên, đã có bón cái tên hoàn toàn biến mất trên Thiên Bảng Thiên Hồn Pháp Sư xếp hạng hai mươi bảy, Tư Đồ Quỷ Bí hạng ba mươi ba, hạng ba mươi chín Phương Đồ, hạng bốn mươi tám Cao Tiến, tổng cộng bốn cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng đều chết trong tay Lục Nguyên, hậu bối này thật là hậu sinh khả uy.
Bên kia Hoang Chi Tử có được văn minh chi thể khác, bên này chết nhân vật xếp hạng thứ mười tám, hai mươi hai, mười hai, tổng cộng ba người, mặc dù ít hơn bên Lục Nguyên nhưng Hoang Chi Tử giết cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng chất lượng càng cao, càng thêm đáng sợ.
Một hơi Thiên Bảng thay đổi thiên địa.
Có khi Phương Chu rất bất đắc dĩ, tuổi trẻ đợt này quá hung mãnh, bởi vì các thanh niên mà tổn hại chín cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng là xếp hạng thứ bốn mươi tám, bốn mươi bảy, bốn mươi sáu, ba mươi chín, ba mươi ba, hai mươi bảy, hai mươi hai, mười tám, mười hai, thật là long trời lở đất.
Phương Chu đột nhiên nói:
– Khách quý từ xa đến sao không xuất hiện?
– Ngươi phản ứng rất nhanh, không uổng là Biết Thiên Cơ Thần Toán Phương Chu.
Một giọng hàn đục vang lên, người đàn ông trung niên áo đen lưqng còng xuất hiện. Người đàn ông trung niên này đi tới bên cạnh Phương Chu, gã bất giác tránh ra một chút, gã không dám không rời xa.
Bởi vì người đàn ông áo đen lưng còng khuon mặt cực kỳ xấu xí này là vu trớ tông sư Âu Dương Lạc, am hiểu thuật vu đạo nguyền rủa viễn cổ. Chỉ cần cho gã có được tóc của một người, một chút máu là sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa. Người này trong cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng xếp hạng bốn, đối với người như vậy dù là Phương Chu hạng bảy cũng rất cảnh giác.
– Còn có ta!
Một người đàn ông trung niên vóc dáng cực cao, khuôn mặt anh tuấn, khí thế bất phàm, uyên đình nhạc trì chắp tay sau lưng đi tới. Người đàn ông trung niên này long hành hổ bộ, như có uy phong.
Thấy người này thì Phương Chu giật mình, bởi vì đó là trong cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng xếp hạng hai Côn Bằng Vương. Nghe nói gã là do một con thượng cổ côn bằng biến thành, côn bằng là yêu thú lớn nhất được gọi là vạn yêu chi tổ, mới sinh ra chiều dìa đã là mấy ngàn dặm, sau này thân thể càng to lớn hơn nữa. Côn Bằng Vương thực lực chỉ dưới Cổ Thủy mà thôi, đồn rằng bây giờ Cổ Thủy sắp thăng lên văn minh, Côn Bằng Vương ở trong Năm Mươi Thiên Bảng xếp hạng sắp lên hàng nhất.
Phương Chu hỏi:
– Xếp hạng hai Côn Bằng Vương và hạng nhất vu trớ tông sư Âu Dương Lạc, hai ngươi cùng xuất hiện là có ý đồ gì?
Côn Bằng Vương nói:
– Đương nhiên là đến vì văn minh chi thể rồi.
Phương Chu cười cười nói:
– Văn minh chi thể? Bây giờ chắc ở trong tay Hoang Chi Tử và Lục Nguyên, ta thì không có.
– Bên truy đuổi Lục Nguyên truyền đến tin tức, thuật truy tung và phản truy tung của Lục Nguyên đã tới tông sư chi cảnh, bọn họ không thể tìm ra hắn. Bên Hoang Chi Tử thì truyền rằng hắn có một vô thượng pháp bảo, tên gọi hoang chi truyền tống, so với thuấn di càng khao trwng hơn. Thuấn di tối đa là một lần vài trăm dặm, chúng ta có thể đuổi kịp, nhưng hoang chi truyền tống một lần là mấy vạn dặm, đuổi không kịp. Cho nên hai văn minh chi thể không có một chút thành quả, ngược lại bị Hoang Chi Tử, Lục Nguyên liên tục giết vài cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng. Để hai tiểu bối trưởng thành, chắc văn minh chi bàn đã sắp tràn đầy rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
– Thế thì sao? Trong tay ta không có văn minh chi thể.
– Thế giới côn bằng của ta, cộng thêm thuật nguyền rủa của Âu Dương Lạc, rồi quy liệt chi thuật của ngươi, nhờ vào Thiên Bảng Ngọc Bia chắc có thể đem người trong Thiên Bảng kéo vào thế giới côn bằng của ta. Một khi bị kéo vào thế giới côn bằng của ta rồi thì mặc kệ Lục Nguyên, Hoang Chi Tử có bản lĩnh tới đâu cũng không chống nổi chúng ta liên kết. Đến lúc đó có thể cướp văn minh thần hoa của hai người, trợ giúp chúng ta trùng kích nửa bước văn minh cảnh.
Phương Chu nói:
– Cách kéo như ngươi không sợ kéo Cổ Thủy vào sao? Cổ Thủy xếp hạng nhất, thực lực thắng ngươi và Côn Bằng Vương.
Côn Bằng Vương nói:
– Cái đó không sợ, bây giờ cái tên Cổ Thủy trên Thiên Bảng ngày càng nhạt, hắn đã sắp tới văn minh, sẽ không bị kéo vào.
Phương Chu nhìn qua, đúng là thấy tên Cổ Thủy rất nhạt, xem ra đang trùng kích văn minh đại đạo.
– Vậy được, chúng ta chia thế nào?
Phương Chu hỏi:
– Ta muốn một phần.
Hoang Chi Tử và Lục Nguyên trong tay có văn minh thần hoa tổng cộng tám phần, Phương Chu muốn một phần, cái này không nhiều, dù sao không có gã hỗ trợ thì không thể thành công được. Phương Chu hiểu không thể mồm to, nếu không thì Côn Bằng Vương không ngại giết chết gã.
Côn Bằng Vương gật đầu.
Âu Dương Lạc, Phương Chu và Côn Bằng Vương tự đánh ra tuyệt học của mình, chớp mắt trời đất biến đổi, trong Thiên Bảng bắn ra một luồng sáng trắng. ánh sáng Lục Nguyêna tới mỗi tên trong Thiên Bảng, tất nhiên bao gồm Lục Nguyên và Hoang Chi Tử, dù sao hai người được xếp trong Thiên Bảng.
Lục Nguyên vốn cho rằng bây giờ là lúc rời đi, dù gì văn minh chi bàn đã gom đầy không đi thì ở lại làm gì? Sau khi đi rồi trùng kích văn minh chi đạo của mình, thành tựu văn minh cảnh. Kết quả trong thiên địa bỗng xuất hiện một luồng sáng trắng bắn vào, chưa kịp phản ứng thì trời đất quay cuồng, dường như tiến vào một không gian đặc biệt vậy.
Chỗ này là?
Lục Nguyên nhìn thế giới trước, nơi này mặt đất đầy lông chim, bầu trời bay vô số con chim, giữa sông cá lội rất có tinh thần. Thế giới cũng có cây, có núi nhưng nhìn kỹ thì núi do cá hoặc chim giả tổ thành cây. Núi to chính là cá to cỡ sơn mạch, nếu không thì là chim to cỡ núi.
Đây là nơi nào?
Không ngờ có thế giới kỳ diệu như vậy.
Chắc là không gian của ai đó! Không phải cá thì là chim!
Sinh vật là cá là chim thì có một loại, được gọi là vạn yêu chi tổ Côn Bằng Vương! Lại gọi là côn bằng tổ sư!
Bắc minh có cá, tên gọi cổn, phường to lớn, không biết mấy ngàn dặm, hóa thành chim tên gọi là bằng, lưng bằng không biết to mấy ngàn dặm, nộ mà bay, nhảy lên tạn trời.
Đúng rồi, cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng xếp hạng hai chính là Côn Bằng Vương.
Một khi xuất hiện văn minh chi thể thì dù là hạng hai Côn Bằng Vương cũng nhất định nhúng tay tranh chấp, sức hấp dẫn của văn minh chi thể quá lớn.
Vậy là nếu không tính sai thì bây giờ mình bị Côn Bằng Vương âm một trận, bị đưa vào thế giới côn bằng của gã rồi.
Lục Nguyên rốt cuộc xác định, có lẽ hắn đang ở trong thế giới côn bằng.
Trên thái hư không trung mấy trăm vạn dặm có hai luồng thần niệm đang đấu tranh.
Đấy là thần niệm cấp chủ văn minh.
Hai thần niệm đấu tranh đúng là việc lớn.
Cùng lúc đó, dưới tạc dụng tuyệt thế thuật gồm tại vu thuật, dịch sổ, và thế giới côn bằng, tất cả người Thiên Bảng đều rơi vào không gian côn bằng, trừ Cổ Thủy xếp hạng nhất ra. Phản ứng của những người này nhanh hơn Lục Nguyên nhiều, dù sao họ đều là hạng nổi tiếng không biết bao nhiêu năm rồi, hiểu Côn Bằng Vương xếp hạng hai Thiên Bảng.
Lục Nguyên cơ bản xác định mình đang ở trong thế giới côn bằng.
Lần này không giản đơn, trải qua cuộc chiến cùng Thiên Hồn Pháp Sư rồi đã hiểu sức chiến đấu của bản thân ở trong Thiên Bảng khoảng hai mươi, mà ngay cả Côn Bằng Vương xếp hạng hai cũng ra tay, chậc chậc, không được rồi, chắc chắn Côn Bằng Vương sẽ dễ dàng bóp chết mình thôi.
Muốn trốn quá!
Tay Lục Nguyên động, kiếm quang hiện ra, nặng nề đập hướng vách thế giới.
Chỉ cần mình đụng thủng vách thế giới là có thể giải quyết xong chuyện này.
Quang! Kiếm quang đánh vào cách thế giới nhưng không có phản ứng gì.
Tổ cha nó, không thể đụng thủng vách thế giới được.
Cảnh giới của Côn Bằng Vương cao hơn mình rất nhiều, thật ra thì thế giới côn bằng là trời sinh vững chắc, dù pháp lực của ngươi ngang bằng với gã cũng khó mà phá nó được, đây là một trong đặc điểm của Côn Bằng Vương. Lục Nguyên thử hơn mười kiếm sau phát hiện vách thế giới hoàn toàn không sứt mẻ thì đành bỏ cuộc.
– Cô Cô, đi ra, cho ta xem bên cạnh có ba nhiêu người đuổi theo ta.
Lục Nguyên từ bỏ đâm thủng vách thế giới, thả Cô Cô ra.
Cô Cô trắng bóc hiện ra, gần đây nó xuất hiện là đại triển thần uy.
Bình thường Cô Cô đi ra rất là kiêu ngạo.
Nhưng lần này nó ra thì không ngừng nhảy nhảy cặp chân nhỏ xíu, dường như lo lắng điều gì đó.
Lục Nguyên thắc mắc hỏi:
– Có người ở bên cạnh ư?
Không lẽ có cao thủ gì ở bên cạnh mà mình không phát hiện?
Cô Cô lắc đầu, một luồng thần niệm rót vào óc Lục Nguyên. Sau khi giao lưu thần niệm với Cô Cô, Lục Nguyên mới hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Thì ra làm nửa ngày có chuyện như vậy.
Đây là thế giới côn bằng, chẳng phải bên cạnh có rât nhiều cá, chim sao?
Dù là cá hay chim thì đều sống cả.
Ý của Cô Cô là những con chim cá này điều tra hắn, Lục Nguyên giật mình, ta thế giới ta làm chủ, tân kiếm thế giới của mình nên do mình làm chủ, nếu xuất hiện cái gì thì lập tức biết ngay. Thế giới côn bằng do Côn Bằng Vương làm chủ.