Cuối cùng nha tử mang tới 12 đứa bé, mười nam hai nữ, tuổi đều chưa tới mười, gầy như cọng cỏ trong gió, quần áo xem như là sạch sẽ, chắc là được thay trước khi tới. Tiểu cô nương mặc áo sam màu xanh đang cố gắng lấy tay kéo phẳng nếp nhăn ở hông, bên cạnh có một đứa bé trai lớn hơn một chút kéo tay nó ra, muốn nó đứng cho nghiêm. Vân Diệp chú ý thấy tay thằng bé toàn là vết nứt nẻ bật máu, tay tiểu cô nương không có, đây là một đôi huynh muội, ca ca chiếu cố cho muội muội rất tốt.
Vân Diệp miệng mang nụ cười nhẹ, không nói gì hết, trí thông minh của những đứa bé này đã không phải là vấn đề chủ yếu nữa, được đưa tới đây là may mắn rồi. Vân Diệp có lẽ không cứu được nô lệ của cả Đại Đường, nhưng mười hai đứa bé này thì được. Giống như thiếu niên bên bờ biển cố gắng ném cá mắc cạn trở về biển, hôm nay Vân Diệp ném về mười hai con cá nhỏ, trong đó còn có một đôi huynh muội.
Sai người đưa bọn chúng đi ăn cơm, Vân Diệp liếc nhìn đám nha tử dưới bậc thềm:
– Ta rất hài lòng, giá tiền các ngươi đi tìm quản gia trao đổi, ta chỉ cần các ngươi đảm bảo một điều, những đứa bé này đều có lai lịch rõ ràng, không bị lừa gạt, bọn chúng đều tự nguyện.
Một nha tử lớn tuổi khom lưng thưa:
– Bẩm hầu gia, mười hai đứa bé này đều là tự nguyện, không một ai cưỡng ép bọn chúng, trong đó có sáu đứa do cha mẹ bán cho tiểu nhân, sáu đứa còn lại do quan phủ bán, tiểu nhân có quan khế ở đây, mời hầu gia xem qua.
Không sai, đều có khế ước của quan phủ, còn có cả bên thứ ba chứng minh, không phải giả. Nhìn thấy những thứ này lòng Vân Diệp mới nhẹ nhõm hơn, dù sao cũng là người lớn lên dưới lá cờ đỏ, cho dù có vô tâm tới đâu nhưng liên quan tới giới hạn làm người, trong lòng không có ám ảnh mới là lạ.
Phẩy tay đuổi đám nha tử đi, đám người này y không muốn nhìn thấy một giây nào.
Một chiếc xe bích du đi vào Vân phủ, quản gia Tiền Thông mặt mày quái dị tới tìm hầu gia, nói là có vị khách trọng yếu muốn gặp hầu gia, không biết ai mà bày đặt ghê thế.
Lý Nhị đứng ở trong thư phòng của Vân Diệp, cầm một cái bút lông ngỗng đang nghiên cứu, viết viết vẽ vẽ trên giấy, còn lấy công cụ vẽ tranh mà Vân Diệp sai thợ mộc làm cho y, ngó qua nhìn lại, cuối cùng hiểu đại khái được cách dùng compa, vẽ hết vòng tròn nọ tới vòng tròn kia trên giấy.
Quái dị rồi! Nhìn thấy Lý Thừa Càn đóng giả đứa trẻ ngoan ở cửa, hai huynh đệ trao đổi ánh mắt với nhau, Lý Thừa Càn làm động tác không thể giúp gì được, đó là giang tay nhún vai.
– Xéo vào đây cho trẫm.
Lý Nhị vẫn chẳng biết khách sáo mẹ gì:
Vừa vào cửa Vân Diệp làm cái bộ nơm nớp lo sợ, khom lưng rụt cổ, chiêu này luyện thành lâu rồi:
– Vi thần không biết bệ hạ giá đáo, xin thứ cho vi thần cái tội thất lễ.
Lý Nhị giơ chân muốn đá Vân Diệp, song nghĩ làm vậy không ổn, nhếch môi hỏi:
– Ngươi làm cái gì mà khiến hai vị ái khanh Trình Ngưu tới tương tác giám làm náo loạn, người chẳng bao giờ chạm vào sách không ngờ lại lấy Chính Luận ra nói muốn đánh chết đám bại gia tử tương tác giám.Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt còn chưa đem bản vẽ trình lên, xem ra muốn chế tạo ra rồi mới bẩm báo với Lý Nhị. Lần này tới tương tác giám gây loạn hiển nhiên là muốn thay Vân Diệp gánh bão tố tới từ triều đình, nghĩ tới đó, lồng ngực ấm áp.
– Vi thần đọc Chính Luận vô tình phát hiện ra một loại công cụ cực kỳ tiên tiến gọi là máy, vì tò mò nên từng trong các câu chữ đoán ra hình dạng thật của nó, chế bản vẽ, nhờ hai vị trưởng bối Trình công, Ngưu công tìm thợ mộc tốt nhất, định khôi phục thứ nông cụ tinh xảo này.
*** thực ra nó là từ ghép cổ mà giờ không dùng nữa rồi, gọi là lỗi, cũng là xa (xe), dịch là máy cho nó đơn giản.
– Theo sử sách ghi chép cái máy này mỗi ngày gieo được sáu trăm mẫu, có phải là thật không?
Lý Nhị mặt không có biểu cảm gì, ngay cả ngữ khí cũng chẳng có mảy may biến đổi:
– Trên sử sách ghi chép ít nhiều có thổi phồng, trước khi chế ra được máy sáu hàng, sáu trăm mẫu chỉ là mục tiêu phấn đấu.
Vân Diệp không định thổi phồng, cũng không định hạ thấp, dùng sự thực để nói là tốt nhất.
– Bản vẽ hiện giờ ở đâu? Ngươi định xử lý như thế n ào?
Lý Nhị thả lỏng cơ thể ngồi trên ghế thái sư của Vân Diệp, rất là nhàn nhã:
– Bẩm bệ hạ, đây là thành quả nghiên cứu đầu tiên của Khác vật viện, vi thần đợi vật chế thành, kiểm tra kết quả xong sẽ bẩm báo lên triều đình, rồi mới xin nhân lực vật lực.
– Ngươi nói lời này là thật, thôi, tính ngươi nó thế. Nhìn ngươi thế kia, vật này hẳn hữu dụng, có công không thưởng không phải là tác phong của Đại Đường ta, đợi triều đình kiểm tra hiệu quả xong, ngươi sẽ được như ý.
Nói xong vỗ tay ghế:
– Cái này không tệ, mang vào cung mười bộ.
Cuối cùng cũng biết cái tính ăn cướp của Lý Thừa Càn ở đâu ra rồi, cha hắn là thằng ăn cướp lớn nhất. May quá, hôm trước đã hủy diệt tội chứng, nếu hôm nay để ông ta thấy trên trán mình có hai chữ đầu heo, không biết có khắc hai chữ đó lên đầu ta không? Vân Diệp thầm mừng.
– Trẫm lần đầu tới nhà ngươi, đưa trẫm đi dạo quanh nào.