Không bộc phát trong im lặng thì tử vong trong im lặng, đó chính là lời giải thích tốt nhất về Lý Thừa Càn, khiến cho đế vương đời sau không một ai không lấy hắn làm mẫu cảnh cáo người nối nghiệp của mình.
Trong con mắt Vân Diệp, sau này hành vi đảo lộn luân lý của Lý Thừa Càn có một nửa tội thuộc về vợ chồng Lý Nhị, giáo dục hoàng tộc nghiêm khắc vốn đã đem tình thân đạm bạc tiêu hao hết, một người sống trong tường cao viện sâu không học tập sự bạo ngược tự do của người Đột Quyết mới là lạ. Còn về luyến đồng, ngươi không cho hắn tiếp xúc bình thường với nữ tử, đó chỉ là áp chế mê muội, dưới sự thúc đẩy của tâm lý phản nghịch tuổi thiếu niên, xuất hiện loại chuyện này là hợp lý thôi.
– Ha ha, ai bảo ngươi là thái tử, hai huynh đệ chúng ta không có loại khổ não này, sống trong nhà tốt, ăn đồ ăn ngon, muốn đi thanh lâu là đi, muốn cướp mỹ nữ là cướp, khoái lạc làm sao.
Vân Diệp phổi bò khoe khoang trước mặt Lý Thừa Càn:
Vẻ chua chát trên mặt Lý Thừa Càn càng đậm, đến cả tên vô tâm Trình Xử Mặc cũng không nỡ nhìn. Dù là thái tử cũng là thiếu niên 12 tuổi, mặc dù ý nghĩ kháng cự trong lòng ngày càng mạnh, nhưng không thể hiện ra, hờ hững nói một câu:
– Chẳng sao, rồi có một ngày ta cũng như thế.
Vân Diệp nghe câu này mà ớn lạnh, rồi có một ngày là ngày nào? Ngày tạo phản à? Ta nếu làm vua, thì phải để ta muốn làm gì thì làm, nếu có thần tử can gián, cho toại nguyện, giết năm trăm, há chẳng yên sao? Lời khốn kiếp vô cùng này đã hoàn toàn chôn sống hắn, chôn luôn giấc mộng đế vương của hắn. Cổ nhân đã nói rồi, ngăn chẳng bằng thông? Ý nghĩ tà ác như nước lũ không thể ngăn nổi, ngàn năm trước Đại Vũ cũng hiểu lý này, Lý Nhị thông minh một đời sao lại không hiểu? Thiếu niên trước mắt này khiêm nhường lễ độ, ăn nói cao quý, cử chỉ phóng khoáng, ai mà biết trong đầu hắn ẩn chứa một con ác thú ăn thịt người?
– Cố thiên tương hàng đại nhâm vu thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tằng ích kỳ sở bất năng.
(Khi trời giao sứ mạng trọng đại cho những người ấy, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị nhọc mệt, làm cho thân xác họ bị đói khát, làm cho họ chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở nên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy.)
Lý Thừa Càn đọc tiếp:
– Nhân hằng quá, nhiên hậu năng cải. Khốn vu tâm, hành vu lự, nhi hậu tác ; chinh vu sắc, phát vu thanh, nhi hậu dụ. Nhập tắc vô pháp gia phất sĩ, xuất tắc vô địch quốc ngoại hoạn giả, quốc hằng vong. Nhiên hậu tri sanh vu ưu hoạn, nhi tử vu an nhạc dã.
(Người ta thường sai rồi mới sửa; lòng có bực tức mới căm phẫn đứng dậy. Thể hiện trên nét mặt, ý muốn lộ ra lời nói, sau đó mới được người khác hiểu. Nếu trong nước không có đại thần kiên trì giữ phép tắc và người hiền giúp vua, lại không có ai lo bị địch quốc nước ngoài xâm phạm, một quốc gia như thế thì sẽ bị diệt vong. Bởi thế ta có thể hiểu cái lẽ tại sao con người có thể sống trong nỗi gian truân nhưng lại chết trong nỗi yên vui.)
Đọc xong rồi hỏi:
– Diệp Tử, ngươi cũng cho rằng những lời này của Mạnh Tử là đúng sao?
Không nhìn ánh mắt tuyệt vọng của hắn:
– Đương nhiên là đúng rồi, rất thích hợp để nói với người khác, như ta bây giờ có thể nói như thế với ngươi.
Mắt Lý Thừa Càn sáng lên, Vân Diệp biết hắn đã hiểu hàm ý của mình, chi là sau này nếu Lý Thừa Càn vừa gặm chân gà vừa nói với người khác mấy lời đại loại như:” cố thiên tương hàng đại nhâm vu thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí….” Thì đánh chết Vân Diệp cũng không thừa nhận mình dạy Lý Thừa Càn nói với người khác câu này.
– Bài gì? Chúng ta cùng đọc sao, ngươi bị ngốc à?Mặt trời ló rạng, tỏa ánh dương hồng. nguồn TruyệnFULL.vn
Sông rời khỏi dòng, đổ ra biển lớn
Rồng nằm thoát vực, móng lân bay múa.
Hổ con cất tiếng, trăm thú hoảng loạn.
Chim ưng thử cánh, bụi cuốn ầm ấm.
Kỳ hoa mới nỡ, rực rỡ lung linh
Can Tương mới mài, sắc bén loang loáng
Dọc có thiên cổ
Ngang có bát hoang.
Trời cao xanh xanh, đất rộng vàng vàng
Tiền đồ như biển, tương lai vang vang
Mừng thay thiếu niên, mãi cùng trời đất
Ngạo thay thiếu niên, vững với non sông.
Mới đầu chỉ có Vân Diệp và Lý Thừa Can lè nhè đọc, sau khi Trình Xử Mặc gia nhập liền dần biến thành hùng hồn, đọc xong một lần thấy khoái chí, cất cao giọng gào một lần nữa. Bài này vốn mang phong thái khảng khái hào hùng, rất thích hợp đọc lớn. Chí khí thiếu niên thời khắc này bành trướng, chỉ thấy tất cả thứ ruồi nhặng xung quanh đều không đáng nhắc tới nữa.
Lửa tắt dần, vỏ ngoài gà ăn mày bị lửa nướng cứng, gà chín rồi, ba huynh đệ rống lên, đập vỡ vỏ ngoài, thịt gà trắng nón lộ ra trước mặt ba thiếu niên đói khát.
Có người tới.
Hết gà rồi, Lý Nhị gặm chân gà đi mất, Trường Tôn hoàng hậu che miệng cười trộm đi cùng, đáng hận nhất là hai tên nội thi khiêng một sọt bùn đi theo. Để lại ba tên thiếu niên đưa mặt nhìn nhau, mông mỗi tên có một dấu bàn chân.