Vân Diệp phủ định ngay:
– Thối lắm, ai thích làm phò mã, ta muốn cưới Lý An Lan, làm phò mã nhà ai chứ?
– Đệ muội đó là nữ nhi của bệ hạ mà, ngươi muốn cưới nàng, nàng sẽ có phong hiệu, còn phong công chúa, ngươi không thành phò mã sao được?
Suy nghĩ của Trình Xử Mặc có hơi hỗn loạn:
– Nếu ta nói Lý An Lan là do trời cao định sẵn gả cho ta thì ngươi có tin không?
– Ta tin, nếu ngươi có ý đồ với nữ nhân nào, ca ca ta tin nhất định nàng sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi.
Vân Diệp khẳng định tính chính xác trong lời nói của Trình Xử Mặc, tán dương nhãn quang trí tuệ của Tiểu Trình, khiến Lưu Tiến Bảo cầm hai hộp thức ăn cứ bĩu môi suốt, mông ăn luôn hai đá, Vân Diệp một cái, Tiểu Trình một cái.
Trời tối đen như mực, trước bình minh là tối nhất, Vân Diệp chẳng bận tâm, Tiểu Trình miệng gặm chân gà, nói người hư nhược cần bồi bổ, chẳng sợ trời tối nhét chân gà vào mũi.
Không ngờ rằng tới trước cửa cung đã có người đợi, tuổi không nhiều, chừng ba mươi mấy, không mặc quan phục, chỉ đội mũ sa, hai cái cánh mũ oặt ra sau gáy, hai tay đút trong ống tay áo, đang đi lại trên khoảng đất trống trước cửa cung, hai trưởng trùy theo hầu ở đằng xa. Thấy Vân Diệp và Trình Xử Mặc cưỡi ngựa tới liền dừng bước.
Vân Diệp và Trình Xử Mặc nhìn nhau, không nhận ra, nhưng mới sáng ngày ra đã đợi triệu kiến trước cửa cung thì nhất định là nhân vật trọng yếu, không thể vô lễ, nhảy từ trên ngựa xuống, đi nhanh tới vài bước.
– Tại hạ Lam Điền hầu Vân Diệp, không biết đại nhân xưng hô ra sao?
– Hạ quan triều nghị lang Đậu Trung, không biết trước mặt Vân hầu, thất lễ, thất lễ.
Vị quan viên lục phẩm mặt tang thương này không biết vì sao sáng sớm đã ở đây, chẳng biết vì chuyện gấp gì? Ôm tâm tư chuyện không liên quan tới mình không hỏi tới, thi lễ với vị triều nghị lang đó xong liền đứng ở một bên đợi cửa cung mở.
Nhân lúc lão phu tử lắc lư đầu đọc Bách gia tính, độn thổ khỏi phòng học tới nhà ăn, cô tiểu cung nữ có hai cái búi tóc nhỏ trên đâu kia đang đang chia thức ăn, mắt nhìn cá xắt lát trên bàn mà chảy nướng miếng, miệng lẩm bẩm:– Không được ăn nữa, sẽ bị phát hiện, không được ăn nữa, sẽ bị phát hiện.
– Giỏi lắm! Ngươi ăn vụng, trả đùi gà cho ta.
Vân Diệp nhảy ra, dọa tiểu cung nữa kia kêu cuống lên:
– Không có, không có, nô tỳ chỉ nếm thử.
Sợ tới chảy cả nước mắt rồi, quay lại nhìn Vân Diệp mồm ngoạc ra òa khóc. Làm Vân Diệp toàn thân mất tự nhiên, vội dỗ:
– Ngươi không ăn vụng, là ta ăn vụng, xem này.
Nói rồi cầm một miếng cá cho vào miệng, không tệ, rất là tươi. Lại lấy một cái đĩa đưa cho tiểu cung nữ:
– Ta mời ngươi ăn, không tính là ăn vụng. Sau này nếu ngươi muốn ăn cái gì hãy ăn của ta là được.
Tiểu cung nữ rốt cuộc còn là trẻ con, không chịu nổi dụ dỗ của Vân Diệp, thêm vào món cá hết sức tươi ngon, liền nhận lấy cho vào miệng, cái miệng nhỏ xíu mà thoáng chốc tiêu diệt cả đĩa cả, ngay cả nước sốt cũng chẳng còn.
Tiểu Linh Đang mang đi hộp thức ăn của Vân Diệp, đồng thời mang đi áy náy vì việc thất lễ với Vân Diệp ngày hôm qua.
Nó vô cùng có thiện cảm với Vân Diệp, thấy vị tướng công đọc sách này thật tốt, chẳng những không đem chuyện mình ăn vụng nói với ai, còn chủ động gánh tội, món cá hôm nay ngon thật đấy.
Mắt tiễn tiểu cung nữ đi, Vân Diệp cười rất đê tiện, thậm chí có một chút âm hiểm. Chính phục một người thì phải bắt đầu từ dạ dày của nàng, đó là biện pháp không bao giờ sai, biện pháp này chẳng những thích hợp với nam nhân, mà còn áp dụng được với nữ nhân. Kinh nghiệm ăn uống tổng kết ra mấy nghìn năm của Trung Hoa có sức chiến đấu rất mạnh mẽ, Vân Diệp tin chắc món ăn thường ngày mình làm sẽ chinh phục được dạ dày của Lý An Lan.
Lý Thừa Càn nhìn theo ánh mắt của Vân Diệp, chỉ nhìn thấy những cây tùng già cao vút, không hiểu vì sao y lại lên cơn, gãi gãi đầu không để ý tới nữa, ngồi về chỗ của mình bắt đầu ăn. Hắn cứ cảm thấy thức ăn hôm nay thiêu thiếu, mà hắn thì lại khá đói, thức ăn của mỗi ngườ trong hoàng gia có định lượng, không giống như truyền thuyết mặc sức chà đạp cá thịt ê hề, thị nữ trong cung có lẽ có kẻ ăn vụng, nhưng tuyệt đối không dám ăn vụng thức ăn của thái tử điện hạ ta, như vậy sẽ mất mạng
Đĩa của Vân Diệp chất đống, còn nhiều gấp đôi của hắn, không cần phản nói, tên chết tiệt kia lấy thức ăn của mình cho vào đĩa của y rồi. Lý Thừa Càn có chút bi phẫn, lại có chút bất lực, nếu để tin đồn một vị hầu gia trộm thức ăn của người kế thừa đế quốc thì bách tính cười rụng cả răng, sẽ bị ghi vào sử sách để tiếng thối muôn đời. Lý Thừa Càn đành nuốt bồ hòn làm ngọt, đồng thời quyết định nấu sau bữa cơm Vân Diệp không làm no bụng mình thì nói với An Lan rằng Vân Diệp thực ra là một tên ác ôn.