Hộ Hoa Đạo Quán – Chương 1507: Chương 1508: Bài Độc – Botruyen

Hộ Hoa Đạo Quán - Chương 1507: Chương 1508: Bài Độc

Tân Nguyệt cởi giây xích sắt trên cổ, lấy di động ra đưa cho Vân Diệp, chỉ cần nàng không ở nhà là nhất định đeo nó trên người.

Vân Diệp cười, thứ này cùng thời gian trôi đi đã thành phế vật, muốn nghe nhạc phải dựa vào vận may, khẽ ấn nút khởi động, cái biểu tượng buồn cười kia vẫn còn, tiếng chuông khởi động đã mất, chỉ phát ra tiếng kỳ quái, chừng đó cũng đủ khiến Na Nhật Mộ, Linh Đang, Tiểu Miêu há hốc mồm.

Tiếc rằng chớp cái màn hình tối đi, âm thanh biến mất.

Tân Nguyệt nuối tiếc nói:

– Phu quân rời Bạch Ngọc Kinh quá lâu, tiên khi dần tan hết, trước kia còn có người khiêu vũ trong đó, sau chỉ còn lại tiếng ca, tới giờ tiếng ca cũng mất chỉ còn âm thanh dễ nghe. Vài năm nữa e chẳng còn gì.

– Phu quân, Bạch Ngọc Kinh thế nào? Thần tiên trông ra làm sao? Có thể nói cho thiếp không, thiếp thân không nói ra ngoài đâu.

Tân Nguyệt nhịn rất lâu mới lấy dũng khí hỏi:

– Bạch Ngọc Kinh à, không khác gì Đại Đường, chẳng mỹ hảo như nàng nói, thứ duy nhất hơn Đại Đường là họ có vũ khí cực kỳ lợi hại, một quả tạc đạn có thể giết hết cả Trường An, máy bay bay từ Trường An tới Lĩnh Nam chỉ hơn một canh giờ.

– Thế giới đó rất bẩn, trời xám xịt, nhiều nơi đất không mọc được cỏ, túi ni lông bay khắp nơi. Các nàng không cần vội, mấy chục năm nữa cảnh đó sẽ xuất hiện ở Đại Đường, phu quân nàng bao năm qua không ngừng cải tạo Đại Đường thành Bạch Ngọc Kinh.

– Đó không phải là nơi tốt, ta không thích, ta thích Đại Đường, nhưng Đại Đường sẽ có một ngày thành Bạch Ngọc Kinh.

– Bạch Ngọc Kinh mà Tiểu Vũ đang kiến tạo chỉ là một cái sơn động, bên trong đó chẳng qua chỉ nhiều bảo thạch một chút thôi. Nó không biết mình đã ở trong Bạch Ngọc Kinh rồi.

Tân Nguyệt hưng phấn nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói:

– Phu quân, nếu biến Đại Đường thành Bạch Ngọc Kinh, người khác không biết Bạch Ngọc Kinh ra sao, nhưng chàng biết, như thế nhà ta chiếm tiên cơ, luôn đứng ở thế bất bại, thiếp thân giờ mới biết hùng tâm tráng chí của chàng.

Không chỉ Tân Nguyệt mà cả Na Nhật Mộ, Linh Đang, Tiểu Miêu cũng thấy phu quân cao thâm khó lường.

Vân Diệp nhìn về phía gia tướng nói nhỏ:

– Nơi đây vạn dặm tĩnh mịch, thích hợp kể chuyện ma, các nàng coi như ta kể chuyện ma là được, không cần thấy ta cao hơn người một bậc.

Vân Diệp nói xong câu này, bốn lão bà cũng không còn tâm tư nói chuyện nữa, Tiểu Miêu trải túi ngủ cho mỗi người một cái, năm người chui vào túi ngủ, thỏ đầu ra ngoài nhìn trời sao mãi không ngủ được.

Khi đang ngủ thấy mặt ươn ướt như bị người khác dùng lưỡi liếm, mở mắt ra thấy cái mặt to tướng của Vượng Tài, thấy Vân Diệp tỉnh lại, vui vẻ đi tới túi ngủ khác dẫm lung tung.

Vân Diệp há miệng cười, Vượng Tài cuối cùng cũng về, đang định ôm Vượng Tài, phát hiện bên cạnh còn có một con ngựa khác, rất nhỏ, hơn nữa đùi cũng có một vết thương đáng sợ.

– Đây là hậu đại của ngươi hả?

Vân Diệp hỏi Vượng Tài, Vượng Tài lấy miệng đẩy con ngựa kia tới, sau đó vui vẻ hí to, rồi chui vào bụi cỏ, lần này Vân Diệp khẳng định Vượng Tài không xuất hiện nữa.

Đấy là con ngựa màu táo đỏ, lông rất mềm, vết thương ở chân cực nghiêm trọng, thịt bên cạnh vết thương run rẩy một cách thiếu tự nhiên, rõ ràng nó rất đau.

– Người lớn trong nhà phó thác ngươi cho ta, vậy hãy theo ta cùng về Trường An, hiện giờ ta trịnh trọng nói với ngươi, ngươi không cần chịu hết khổ cực mới được ăn sung uống sướng như Vượng Tài, giờ ngươi có thể hưởng hết phú quý nhân gian, đó là lời hứa của ta, cũng là hứa với Vượng Tài. Vượng Tài thích làm ngựa hoang thì không thể dùng tên nữa, nếu không sẽ bị ngựa khác cười, nên cái tên Vượng Tài này thuộc về ngươi, được không Vượng Tài?

Vân Diệp ngồi xuống xé áo, cẩn thận dùng bạch dược Tôn Tư Mạc làm ra rắc vào vết thương, cuối cùng lấy vải bó lại.

Con ngựa đó nằm bên Vân Diệp, để mã phu nước mặt giàn dụa chải bộ lông rối, thuận tiện thanh lý ký sinh trùng trong lông.

– Công gia, Vượng Tài biến thành trẻ rồi.

Không biết vì sao tay mã phu già lẫn cẫn run rẩy dữ dội:

……

Vân Diệp tìm kiếm khắp sơn cốc cả tháng, khi trận tuyết đầu đông rơi xuống, phải tuyệt vọng kết thúc hành vi điên cuồng của mình, khiến Vân Diệp điên cuồng như thế chỉ có một n guyên nhân — Không thấy Vượng Tài nữa.

Đàn ngựa biến mất trong tầm mắt của gia tướng một ngày, khi chúng quay lại thì không thấy Vượng Tài.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.