– Vì sao à? Ta ghét triều đại thay đổi không dứt, dù Vân gia thắng, một hai trăm năm sau Vân gia lại bị người khác thay thế. Làm thế chẳng có ý nghĩa gì, ta không chơi, chỉ cần Vân gia có tiếng nói, làm hoàng đế hay không có hề gì?
– Làm hoàng đế như ngồi trên ngọn núi lửa, mông đủ to thì đè được, không đủ sẽ bị thiêu thành than. Ta không làm hoàng đế, Thọ Nhi cũng không được, nếu hai đời có hi vọng nhất đều không làm được thì đừng đem gánh nặng này vác lên người.
Vân Diệp ngậm tấu thuốc, cách chăn bóp chân cho Tân Nguyệt, vừa rồi Tân Nguyệt lại bị chuột rút.
Tân Nguyệt lấy từ đầu giường một cái hộp khảm đầy bảo thạch, lấy một viên thuốc to như long nhãn nói:
– Thứ duyên sinh đan này của chàng uống rất dễ chịu, đây mới là thứ thiếp nên dùng, từ khi dùng nó, thiếp ít bị chuột rút đi rồi. Thằng tiểu súc sinh Vân Thọ đó lại dám bảo thiếp uống thuốc của Vượng Tài, đen xì xì trông mà khiếp.
– Nói cho cùng con cái đều chẳng tin được, chỉ chàng thương thiếp.
Vân Diệp cười ha hả:
– Biết là tốt, ta chuyên môn trộm thứ này trong tàng kinh các của Thiếu Lâm tự đấy, Giác Viễn đại sư phụ thân của Thì Thì hiện làm chủ trì, khi ta lấy trộm, ông ta vờ như không thấy. Lão phu nuôi khuê nữ ông ta mấy chục năm, chút thể diện này ông ta phải cho.
Tân Nguyệt uống thuốc xong cẩn thận đóng hộp lại, thứ này chỉ có một hộp, uống hết rồi chẳng biết còn nữa không?
– Yên tâm mà dùng, ta chẳng những trộm thuốc mà còn trộm luôn cả phương thuốc, uống hết thì nhà ta làm tiếp, sau này thay bao bì, bán khắp Đại Đường, đồ của Vân gia phải là tinh phẩm.
Bất kể là thời thiếu nữ hay là bây giờ Tân Nguyệt đều thích nhất là bộ dạng phấn chấn của trượng phu, bao năm rồi không thấy trượng phu như thế, giờ lại xuất hiện, có thể thấy tâm tình trượng phu bây giờ rất tốt.
Vân Diệp vui vẻ chẳng được bao lâu, một lão quả phụ tóc bạc phơ đánh tới cửa, đây là chuyện không thể đối phó nổi, Trường Tôn thị hiện sống thành lão tổ tông, rõ ràng lưng còn rất thẳng lại chống một cái long đầu quải trượng, nói đó là bảo bối đánh hôn quân đánh tham quan, nói là thứ tiên đế để lại lúc lâm chung, muốn bà quản giáo con cháu Lý gia. Bốc phét, lúc Lý Nhị chết mình ở bên cạnh có nghe thấy nói tới thứ này đâu, có điều không đắc tội nổi.
Lý Thừa Càn không phản bác, Lý Thái càng không, cho nên Vân Diệp là tên nữ tế càng không có tư cách phản bác, bà ta nói có thứ này là có, nhưng cách vài ba ngày Trường Tôn thị lại tới Vân gia thể hiện uy lực của long đầu quải trượng thì đúng là giết người.
– Đệ tử tham, nhưng không phải tham quan, nên cái gậy này không thể đánh đệ tự, đệ tử đã nhiều năm không lên triều, nên chữ tham này là tham ăn thôi.
Trường Tôn thị giao quải trượng cho thị nữ thiếp thân, thở dài:– Đánh cái gì chứ, mấy đứa các ngươi nể mặt lão thái bà này, giáo huấn thế nào cũng không lên tiếng, đó là hiếu đạo, ta biết, nhưng chuyến này ngươi đi quá lâu, chẳng may ta chết, ngươi không được thấy lão thái bà này lần cuối, nghĩ đã thấy hoảng.
– Ngươi về rồi là tốt nhất, nếu ngươi ở lại phía nam không chịu về, ta chẳng biết nên sống hay nên chết thì tốt hơn.
Những lời của Trường Tôn thị làm Vân Diệp không biết giấu mặt vào đâu, mình được bà yêu quý suốt đời, nếu như thiên hạ đại loạn vì mình, có lỗi với Thừa Càn cũng chả sao, hắn là hoàng đế, phải chuẩn bị tư tưởng cho đù chuyện, vì làm hoàng đế, phản bội huynh đệ là bình thường.
Nhưng với Trường Tôn thị thì không được, vãn bối yêu thương cả đời, khi mình sắp chết lại đột nhiên tạo phản, còn giết nhi tử của mình, với bà mà nói đó là ác mộng khủng khiếp nhất trên đời, sống không dám nhìn con cháu, chết không thể đối diện với tổ tiên.
– Nương nương yên tâm đi, không ai định tạo phản đâu, đệ tự thấy ngột ngạt nên đi chơi thôi, hôm qua còn nhận lời Thanh Tước cho hắn xây cầu ở Trường Giang, chỉ cần cầu xây xong nam bắc sẽ giao lưu, trở ngại bị phá vỡ.
– Phương nam những năm qua dựa vào mậu dịch kiếm được ít tiền, một số kẻ cho rằng mình giàu lắm rồi, khinh thường người khác, nhưng không thấy ống khói chi chít ở phương bắc, đó là thực lực công nghiệp, không thấy thư viện ở phương bắc, quân đội ở phương bắc, cứ nghĩ mình có tiền là muốn gì cũng được, đúng là ngu xuẩn.
– Bất kể ai ở phương nam tạo phản chỉ có chết, dù có đắc thế nhất thời, nhưng đánh lâu, phương nam tất bại.
– Thừa Càn nhìn thấy điểm đó nên mới làm việc bá đạo như thế, hắn biết mình làm gì cũng không được người phương nam tán thành, nên càng ngang ngược. Tâm thái của hắn không đúng, nam bắc đều là quốc thổ, sao có thể phân biệt đối xử?
– Nương nương, Thừa Càn kém bệ hạ quá xa, riêng lòng dạ đã không đủ. Thời bệ hạ, dù đệ tử có gây động tĩnh lớn thế nào ở phương nam, thiên hạ có ai liên tướng tới tạo phản không? Tới thời Thừa Càn, đệ tử chỉ rời kinh thành một chuyến, ai nấy nơm nớp lo sợ, đó là chênh lệch.
Vân Diệp giải thích sơ qua ưu khuyết nam bắc, chủ yếu để nói với Trường Tôn thị, hoàn toàn không cần lo, thiên hạ không loạn được.
Trường Tôn thị nghe thế cũng yên tâm, thở dài:
– Ngươi không phát hiện ra à, tới giờ ngươi vẫn không coi Thừa Càn là hoàng đế, bệ hạ không miệng ngươi chỉ có một, là tiên đế, như vậy cũng không đúng. Ngươi không thể lấy tiêu chuẩn của tiên đế ra yêu cầu Thừa Càn, như vậy là không công bằng.
– Thiên phú không thể cưỡng cầu, tiên đế đặt tiêu chuẩn quá cao, làm con cháu khó xử, Thừa Càn liều mạng như thế là vì không muốn bị hào quang của tiên đế bao phủ.