Chẳng bao lâu Lý Thừa Càn tới, hoàng đế lúc này cũng chẳng có chút ưu đãi nào, cũng cơm trắng canh nhạt, vừa ăn vừa nghe Vân Diệp kể tình hình chẩn tai, nghe thấy có bốn huyện bị tai nạn, đặt bát xuống thở dài:
– Ba vạn hộ bị tai nạn, chỉ chết hai ngàn người, đúng là may mắn.
– Đừng nói may mắn vội, nhà sập vô số kể, nhất là huyện Tam Nguyên gần như không còn căn nhà nào ở được nữa, bệ hạ nhìn trời đi, đó là dấu hiệu tuyết sắp đổ xuống. Bây giờ mới là tháng một thôi, những người này ít nhất phải có lều chống gió lạnh, nếu không chẳng bị đè chết chúng bị chết lạnh.
– Thần đã rút hết lều bạt ở Quan Trung rồi mà vẫn chưa đủ, hơn trăm vạn người mà, phải mau lên kế hoạch, muộn vài ngày nữa là không kịp.
Lý Thừa Càn ngẩng đầu nhìn đám mây màu xám:
– Mở hành cung hoàng gia đi, nhiều hành cung bao năm không có người ở, phòng ốc trong hoàng cung đều xây rất chắc chắn, không thành vấn đề.
Đây là lần đầu tiên Vân Diệp nói chuyện với Lý Thừa Càn trong ba năm qua, nói xong chuyện công, mọi người đều im lặng, rất lâu sau Lý Thừa Càn mới hỏi:
– Ngươi thực sự định đi Nhạc Châu?
Vân Diệp gật đầu:
– Không đi không được, nay chết một người, mai chết một người, cứ tiếp tục thế này thì thần cũng đi luôn, đợi các trưởng bối đi hết, thần sẽ về Ngọc Sơn dạy học.
Lý Thừa Càn thương cảm nói:
– Ngươi còn có thể tránh được chứ trẫm chẳng thể tránh, suốt ngày đêm vất vả vì nước, kết cục đổi lấy ác danh bạo quân. Lý Thừa Càn tự nhận yêu dân như con, chưa bao giờ làm một chuyện hại dân, vì sao phải gánh ác danh này. Phụ hoàng qua đời, dù nam hải hay bắc hải đều khóc lóc dậy đất, được phong thụy hiệu văn võ kiêm toàn, trẫm chết rồi có cái gì? Trụ hay Kiệt đây?
Vân Diệp thấy Trường Tôn Xung, Độc Cô Mưu rời đi, áp giọng nói:
– Ngươi ăn no rửng mỡ à? Nhất định phải thu quyền sao? Đại Đường hiện giờ có chỗ nào giống với triều đại trên lịch sử?– Ngươi vẫn lấy cái chế độ quân vương tập quyền ra cai trị quốc gia, tiên đế đã thử, phát hiện làm thế không được, nên Đại Đường mới thành bộ dạng như trước khi ngươi đăng cơ.
– Chuyện nông điền là của ti nông tự, lễ nghi ngoại giao là của lễ bộ và hồng lư tự, hình danh là của hình bộ và Đại lý tự, ai bảo ngươi đi quản lý mấy tên tử tù? Chết oan vài người thì sao? Ngươi đích thân thẩm duyệt thì không có án oan chắc?
– Ngươi nên quản cái gì? Lại bộ, binh bộ và Đô thủy giám, phương lược của thư viện là thứ ngươi nên bỏ công nghiên cứu, ngươi quản đám tiểu lại châu huyện làm cái gì?
– Trông coi chắc binh quyền, quyền giám sát trong tay ngươi ấy.
– Làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không làm không sai, đó là danh ngôn quan trường. Dân bộ làm sai thì ngươi xử dân bộ, công bộ làm sai ngươi đi kiếm binh bộ thượng thư. Thừa Càn, hiện ngươi là hoàng đế, chức trách là giám sát thiên hạ, không phải là làm một tiểu lại.
– Ngươi không làm chuyện thực tế, cho nên không sai, sai toàn là đại thần, đó mới là cái tinh túy quân vương không sai lỗi tại thần tử. Một khi ngươi sai, ngươi đẩy cho ai, sau ngươi không có ai hết…
Lý Thái vốn định ra ngoài cho thoáng gió, kết quả thấy Vân Diệp đang mắng mỏ đại ca, lòng ấm áp, xoa bụng vào linh đường thủ linh tiếp, chỉ cần nói chuyện là ngăn cách sẽ bị xóa bỏ, tình nghĩa bao năm không phải cứ nói không bỏ là bỏ được..
Sau khi Vân Diệp vào linh đường rồi, Lý Thừa Càn suy nghĩ rất lâu, vẫn lức đầu lẩm bẩm:
– Quốc gia xã tắc sao có thể giao vào tay người khác, quyền lực nắm trong tay một người mới là quyền lực, chứ vạn người cùng thao túng thì đâu còn là quyền lực nữa.
Vân Diệp không biết Lý Thừa Càn sẽ đưa ra quyết định gì, nhưng không liên quan tới y, hiện giờ tiễn đưa Lý Nhị, chôn ở Chiêu lăng, đợi Trường Tôn thị cũng đi rồi lại đưa bà vào, cuối cùng lấp đá lớn và cát chảy lên, giết vài tên trộm mộ thèm khát đồ bồi táng là nghĩa vụ của mình đã xong, Lý Thừa Càn nghĩ gì mặc xác hắn.
Đối diện với thiên tai, quốc lực hùng hậu thể hiện ra uy lực của nó, tàu hỏa ngày đêm không ngừng mang lều bạt từ lạt dương tới, đại quân Thập lục vệ như châu chấu tản khắp bốn huyện, đội xây dựng thư viện, công bộ, tương tác giám nhanh chóng xây rất nhiều nhà cửa.
Ba mươi vạn hộ gặp thiên tai dưới sự nỗ lực của bách tính chất phác mau chóng bước ra khỏi ám ảnh thiên tai, nguyên nhân đơn giản vì vụ xuân sắp tới, chỉ cần hoa hạnh nở, chim én tới, cuộc sống phải tiếp tục, chôn cất người chết, dắt trâu cày ra đồng, một năm mới lại bắt đầu.