Hộ Hoa Đạo Quán – Chương 1492: Chương 1493: Hồ Đồ Cho Qua – Botruyen

Hộ Hoa Đạo Quán - Chương 1492: Chương 1493: Hồ Đồ Cho Qua

– Bệ hạ, thứ này hại tim phổi, không thích hợp với bệ hạ đâu.

Vân Diệp cẩn thận nói:

– Sống lâu như thế làm gì, sau này đừng gọi ta là bệ hạ nữa, bệ hạ của ngươi ở trong hoàng cung, nơi này chỉ có Lý Thế Dân.

Xem ra tâm tình Lý Nhị không tốt mấy:

– Nghe nói hôm nay ngươi ăn trái đắng? Vô dụng, đã định cứu người thì đừng cho hắn thời gian, chém cho tên Chu Hưng ở ngay nhà ngươi, sau đó dẫn người tới thôi sự viện cứu người ra có phải xong không? Ngươi cố kỵ thể diện hoàng đế, chuyện lập tức có biến hóa. Tiểu tử, vô lý mới là đạo sinh tồn, nếu suy nghĩ của ngươi đều trong dự liệu của người ta thì ngày bại vong của ngươi không xa nữa.

Vân Diệp nhìn quanh không thấy Trường Tôn thị hay Dương phi, Âm phi, định hỏi thì Lý Nhị nói:

– Hoàng hậu thích tắm ở nơi này, hà hà, chả biết là nhiễm thói xấu gì, chắc muốn có chút hơi người, ta đang đợi hoàng hậu.

Vân Diệp cẩn thần đưa rượu nho tới, Lý Nhị uống một ngụm rồi đổ đi, tức giận nói:

– Cho băng vào, lấy nước ấm lừa trẫm à?

Vân Diệp đành thêm đá, rượu, lại nghe Lý Nhị nói:

– Có phải thấy trẫm ở đây đợi hoàng hậu tắm rửa lạ lắm không? Chẳng qua không muốn ở một mình thôi, già rồi, không chống lại được chuyện cũ ùa về, giờ trong mơ cứ hay xuất hiện Tức vương và Ẩn thái tử.

– Kỳ quái, thực sự rất muốn đám Vương Thế Sung, Đậu Kiến Đức xuất hiện, trẫm không sợ những kẻ đó, nhưng ngồi cùng Ẩn thái tử và Tức vương lại thấy toàn thân không thoải mái, nói xem thế là sao?

Vân Diệp nghĩ một lúc rồi đáp:

– Dù là trên triều hay chiến trường, bọn họ đều là bại tướng của bệ hạ, cho nên bệ hạ không lo. Chẳng qua bệ hạ không quen sự vắng lặng bây giờ thôi, dần dần sẽ ổn, bệ hạ có nhớ ván bài cuối cùng với thái thượng hoàng ở cung Chiêu Dương không?

Lý Nhị gật đầu biểu thị còn nhớ, Vân Diệp lại nói:

– Vậy là đúng rồi, thái thượng hoàng trước khi lâm chung nói:” Lão tử chỉ cần ù một ván, một ván là đủ.” Nói xong liền ra đi, chỉ cần bệ hạ giúp thái thượng hoàng ù một ván, thỏa mãn yêu cầu của thái thượng hoàng là sẽ không còn phiền não gì nữa.

Lý Nhị ngẩng đầu nghiêm túc hỏi:

– Thật chứ?

– Giả đấy ạ, là thần nói cho bệ hạ vui thôi, có điều bệ hạ có thể coi là thật, thói đời này ai nói rõ được thật hay giả, cứ hồ đồ đi.

– Hồ đồ? Ý hay, chúng ta sống quá rõ ràng nên mới khổ, nên cứ hồ đồ sống cho qua, ý hay. Lý Nhị mỉm cười, rít một hơi thuốc, vẻ mặt cũng trở nên sinh động:

Con người không thể có thói xấu, có rồi muốn sửa là quá khó, Vân diệp cai thuốc chẳng nổi một ngày, nên khi y chìm trong khoái cảm của khói thuốc thì người khác nhìn y đầy kính sợ.

Thói xấu của Lý Thái là quá tò mò, nhìn thấy Vân Diệp hút thuốc, chẳng bao lâu sau hắn cũng phát hiện đây là thứ tốt, có thể tập trung tinh thần.

Vân Diệp biết đó là ảo giác, do nicotin gây ra, nhưng không định nói, tránh đời sau lấy mình làm tấm gương cấm thuốc. Điểm chung giữa y và Lý Thái ngày càng nhiều.

Cùng đặt bát cơm xuống, cùng súc miệng, sau đó rút thuốc lá ra nằm xuống ghế làm thần tiên.

– Sau khi ngươi không giết được Chu Hưng, rất nhiều người gặp họa, hôm qua một vị tông thất bị đưa vào, hôm sau đầu bị chặt mất, tông thất không phải do phủ tông nhân xử trí sao? Thế nào hiện thành chuyện của Thôi sự viện rồi?

Vân Diệp phả khói điệu nghệ, nói:

– Hiện giờ có hối hận hôm đó không để ta giết Tác Nguyên Lễ không? Tên đó cùng Chư Hưng là hai thần gác cửa của Thôi sự viện, văn võ bá quan đi qua đều run rẩy.

– Hơi hối hận, có điều ta càng tò mò vì sao ngươi vừa nghe thấy tên người là biết bản tính của hắn? Ta không ngốc hơn ngươi, sao không có bản lĩnh này?

– Chuyện này nói ra thì dài lắm, biết Công Dã Trường không, chính là tên ” Công Dã Trường, Công Dã Trường, Nam Sơn chỉ có dê, ngươi ăn thịt, ta ăn ruột.”

Công Dã Trường là người nước Tề, cũng có thuyết nói là người nước Sở vào thời Chiến Quốc. Hiểu tiếng TRYM)

Lý Thái tí sặc thuốc:

– Đừng nói ngươi cũng hiểu tiếng chim, hiện giờ nó đang kêu ở trên cây kìa, nói xem nó nói gì?

Vân Diệp đưa mắt nhìn con chim đó:

– Nó đang trách vì sao chúng ta không biến đi, vừa rồi ngươi ăn cơm vãi ra rất nhiều.

Lý Thái hừ một tiếng quay đầu đi nói chuyện với Vượng Tài.

Vượng Tài như hiểu Lý Thái nói gì, gật đầu liên tục, một lúc sau không thèm để ý tới hắn nữa, chạy sang bên Vân Diệp nằm, vừa rồi Lý Thái nhả khói vào mũi nó, không phải người tốt.

– Mỗi người đều có thiên phú riêng không ai biết, ta hoài nghi thiên phú của ngươi là tiên tri, thiên phú này quá lợi hại, ngươi biết ta sắp làm gì không?

– Trừ đánh rắm thì ngươi làm được cái đếch gì nữa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.