Hộ Hoa Đạo Quán – Chương 1491: Chương 1492: Thứ Khó Bỏ Nhất Trên Đời – Botruyen

Hộ Hoa Đạo Quán - Chương 1491: Chương 1492: Thứ Khó Bỏ Nhất Trên Đời

Trình Xử Mặc im lặng hồi lâu mớ nói:

– Là vì người mình nên y mới phẫn nộ, nếu là ngoại tộc, giết bao nhiêu cũng do chiến tranh, y có lý do an ủi mình.

Lý Thừa Càn gật đầu:

– Đúng vậy, trẫm nhiều phen mời y vào triều, đều bị y từ chối, thà dạy học, chọi dế, uống rượu chứ không vào triều đường. So với y, Trường Tôn Xung và Độc Cô Mưu đều thua kém.

– Trên đời chỉ có một Vân Diệp, trước kia thái thượng hoàng từng nói, thế gian có một Vân Diệp là phúc, có trăm Vân Diệp là tai họa còn hơn binh tai. Chí hướng của y không ở trên triều, đó là bản tính, y thích sống đơn giản, bệ hạ cho y đi.

Lý Thừa Càn lại lần nữa thở dài, tiếp tục phê duyệt tấu chương, chỉ cần Vân Diệp không giết Chu Hưng, chút ngang ngược hắn không để ý…

Về tới nhà, Vân Diệp ngồi ở ngưỡng cửa không nói không rằng, Vượng Tài thoải mái nắm bên, phe phẩy đuôi đuổi ruồi cho mình và Vân Diệp.

Phó dịch trong nhà không dám ra ngoài, ai nấy đi sát vào tường, có ra ngoài làm việc cũng đi cửa sau chứ không dại đi cửa trước.

Lý Thừa Càn ngày càng máu giết chóc, đúng với câu nói trên lịch sử, ta là thiên tử, phải muốn gì được nấy, can gián, giết, giết năm trăm người xem có yên không?

Bản chất không phải nhờ giáo dục có thể hoàn toàn thay đổi, bốn chục năm làm thái tử làm tâm lý hắn vặn vẹo, giờ nắm đại quyền, cho rằng mình làm gì là đúng, thêm vào huyết thống dã nhân trong máu làm hắn nhiễm tính giết người.

Chuyện này chỉ có thể dựa vào lý trí áp chế, hiện hắn đã thành ngựa hoang không ai quản, muốn làm gì thì làm là không đúng.

Lý Nhị có thể áp chế được, vì ông ta có đủ học thức cùng ý chí, có lòng dạ bao dung hết thảy, so với phụ thân mình, Lý Thừa Càn kém rất xa, không phải ai cũng có thể trở thành thiên cổ đệ nhất đế.

Không có gì bất ngờ, Lý Thừa Càn mau chóng ban thưởng tới, đó là một khuyết điểm nữa trong tính cách của hắn, một mặt làm hại ngươi, một mặt bù đắp, chẳng hiểu cái tính này sinh ra thế nào, trước kia làm thái tử không thấy.

Có nội thị đi tới, Vân Diệp không muốn gặp, đứng dậy vào phủ, bảo Tân Nguyệt ra tiếp thiên sứ, mình lười biếng nằm trên giường nhớ lại chuyện cũ, bất giác thiếp đi.

– Công gia, tiểu nhân lúc mới hút cũng sặc kinh lắm, nhưng dần dần ngấm được sự thần kỳ của nó, nhất là ăn cơm xong làm một điếu, đúng là thần tiên.

Vân Diệp cười:

– Đây không phải thứ tốt lành gì đâu, hại tim hại phổi, có điều con người là thế, biết rõ có hại, vẫn không kháng cự được dụ hoặc, vì khoan khoái nhất thời, chẳng quản sau này.

Hoàng Thử phả ra một làn khói xanh:

– Đúng thế, nhưng hút mãi không rời được nó, hiện giờ cách một khoảng thời gian không hút sẽ thấy toàn thân khó chịu.

– Thứ này gây nghiện đấy, một khi hút nó khó bỏ lắm, công gia ta năm xưa vì bỏ nó hạ quyết tâm mười mấy lần, kết quả là còn hút nhiều hơn trước. Biết vì sao công gia ta háu ăn vậy không, quá nửa nguyên nhân vì nó, không có nó, mồm cứ thấy thiếu thiếu, nên đành ăn không ngừng.

Hút thuốc tới say sưa, quên luôn cả chuyện Tiểu Vũ, Vân Diệp không hỏi, Hoàng Thử lại chủ động nhắc tới:

– Công gia, tiểu chủ tử định đào rỗng một quả núi, ngài không biết, dưới sự chỉ dẫn của tiên sinh thư viện, bọn họ tiến triển kinh người, đào một tỏa địa cung rất trang lệ, trong địa cung còn có sông. Quả núi đó rất thích hợp trên dưới đều là đá cứng, ở giữa lại là tầng đá vụn, chỉ cần đào đá vụn đi, trong địa cung dựng hơn trăm cột chống vững trãi.

– Công Thâu Giáp cũng dốc sức giúp tiểu chủ nhân, vì tiểu chủ nhân hứa sau khi địa cung xong, sẽ cho Công Thâu gia một thiên điện. Tiểu nhân không biết tiểu chủ nhân làm gì, nhưng nếu công gia không ngăn, tiểu nhân cũng định dốc toàn lực giúp nàng.

Vân Diệp dập tắt điều thuốc lá thứ hai:

– Tùy nó đi, người Lý gia không sửa được cái dã tính, ta không cần giúp họ nhiều hơn được, bản thân cũng giết người thì đừng trách người khác giết hộ, ta giúp họ có trăm năm bình an là nể tình cảm bao năm qua lắm rồi.

Đã hiểu cả quá trình sự kiện, Vân Diệp không muốn hỏi tới nữa, dù y nỗ lực muốn thay đổi lịch sử ra sao, nó vẫn ngoan cố chạy theo hướng quỹ đạo vốn có, nên y bỏ nỗ lực vô vị, lòng hoàn toàn cởi mở, thuận theo tự nhiên.

Khi Vân Diệp đang nằm dưới ánh trăng hút thuốc nghỉ ngơi thì gáy đột nhiên bị bợp một phát, lửa giẩn bốc lên, đang định báo thù thì thấy Lý Nhị mặc một thân toàn màu đen, đứng sau mình như bóng ma, hiển nhiên vừa rồi là ông ta ra tay.

Lý Nhị đứng vô cùng vất vả, Vân Diệp vội mặc áo, nhường chỗ, Lý Nhị ở đây, Trường Tôn thị nhất định cũng ở gần đây.

Hoàng Thử bê đĩa thuốc lá tới, nịnh bợ cuốn thuốc, chỉ thiếu mỗi phầm liếm nước bọt dính lại, Lý Nhị nhận lấy thuận thục dính vào, ghé tới đánh lửa của Hoàng Thử, hút vô cùng khoan khoái.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.