Tân Nguyệt ghi chép hết lại lời trượng phu dặn, lo lắng hỏi:
– Chàng không hỏi tới thế sự nữa, đám người kia chắc không gây phiền phức cho chàng đâu? Sau khi Thừa Càn đăng cơ, chàng và Thanh Tước cứ nhún nhường mai, tiếp tục thế này người ta lấn tới thì sao?
– Thiếp nghe nói Thừa Càn định lập hạm đội khổng lồ, tới khi đó đội thuyền nhà ta sẽ yếu thế. Hầu Kiệt hỏi chàng có cần chuẩn bị một vài hạm đội nữa không, hiện nhân khẩu ở đảo xa đã tới trăm vạn, cả đảo trở nên phồn hoa, hắn muốn mở rộng phạm vi thế lực một chút. Nghe nói hải tặc Hồng Hải hoạt động rất dữ, đã uy hiếp tới hạm đội Nam Hải rồi.
– Thiếp không biết quân lược, chỉ biết đội thuyền nhà ta qua Hồng Hải phải nộp tiền, trước kia không như thế. Thiếp viết thư mắng Dung Nhi một trận, thiếp không quan tâm tới tiền, nhưng quan tâm tới thể diện Vân gia.
Vân Diệp nghe Tân Nguyệt than vãn, mỉm cười gãi tay nàng:
– Vân gia tung hoành trên biển hai mươi năm chưa hài lòng à, giang sơn Tiền Tùy cũng chỉ có mấy chục năm thôi.
– Thiếp thân kệ giang sơn xã tắc, thiếp chỉ quan tâm một đạo lý, trước kia Vân gia không phải nộp tiền, bây giờ không phải nộp, sau này càng không phải nộp.
Vân Diệp càng cười vui vẻ:
– Thuyền của Hầu Kiệt đã làm xong, hai chiến hạm cấp Vô Địch, đã hoàn thành thử nghiệm, chỉ cần trang bị vũ khí là có thể ra biển tác chiến. Hầu Kiệt sở dĩ n ói với nàng như thế là hỏi ta có nên động thủ không, nếu phu nhân cho rằng nộp tiền oan vậy thì đi đòi lại.
Nói rồi nhét một con dấu cho Tân Nguyệt, đi vào vườn hoa, nghe tiếng kêu của gấu mèo, trong hai cái chậu đất riêng nhìn thấy hai con dế mèn lớn bóng nhẫy, nổi hứng lên, đặt cho chúng tên Vô Địch 1 và Vô Địch 2.
Dế mèn Sơn Đông của Lão Trình quả nhiên uy mãnh, con dế mèn của Lý Tích chỉ vài đòn là bị cắn đứt râu, đuổi chạy vòng quanh chậu. Ai cũng bảo Lý Tính lấy bại tướng ra, ông ta nói giặc cùng chớ đuổi rồi khoanh tay xem náo nhiệt, quả nhiên con dế mèn bị truy sát đột nhiên nổi điên lao vào ngoạm lấy cánh cánh của đối thủ, kệ đối thủ cắn cổ mình.
Đến khi cổ con dế mèn đó bị cắt đứt thì trận chiến kết thúc, Trình Giảo Kim cười ha hả, đang định chế nhạo Lý Tích thì Lý Tích nhặt một cái cánh gãy trong chậu ra, phẩy trước mặt Lão Trình, lấy thêm con dế mèn nữa, cười nói:
– Tiếp tục.
Vân Diệp là người tổ chức của cái trung tâm hoạt động người gia này, có người thích đọc sách như Phòng Huyền Linh, người thích đồ cổ như Đỗ Như Hối, có người thích lập sách như Trình Giảo Kim, bên cạnh luôn có một hai học sinh đi theo, chỉ cần Lão Trình rảnh rỗi là có sán tới nghe Lão Trình kể đại chiến Hổ Lao quan.
Tướng quân tóc đã bạc
Kẻ địch đã chạy xa
Lão tướng không còn đối thủ
Lần đầu quay lại nhìn cố hương
Nhà vẫn còn
Cát vàng lau mã sóc
Khuôn mặt già nuaNgựa già liếm vết thương.
Khúc Dương Quan Tam Điệp
Nghe nát lòng
Ta rời nhà nàng còn tóc đen má phấn
Nay tóc đã bạc phơ
Cái gì làm nàng bạc đầu?
Sương lạnh sa mạc.
Thật vô tình.
Say gục Hướng Dương pha
Đây là đất đai nhà ta
Phụ thân canh tác nơi này
Quân công mười hai cấp ư?
Chẳng thèm….
Trình Giảo Kim kể xong một đoạn đại chiến Hổ Lao quan, nhớ tới đồng bào đã chết, lòng không thoải mái, kiến nghị với Lý Tích đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh:
– Mãi không chết cũng phiền toái, đám đồng bọn ở địa phủ bị người ta vây công tám phía, Lão Trình không đi, chúng không chống nổi. Lão Lý, hay là ông đi trước làm tiền trạm đi.
– Sắp rồi, chỉ cần Kính Nghiệp cứ làm sằng như thế, lão phu sẽ xuống dưới đó tác chiến, không cần ông nguyền rủa.
– Nhi tử, tôn tử của ông đều được an bài tốt rồi, chỉ có tử tôn của ta mọc như cỏ hoang, nhi tử ta mất sớm, để lại độc một đứa, giờ làm đại đô đốc ở Tương Châu. Đó là do bệ hạ nể mặt lão phu, nhưng thiếu niên nắm quyền to, không biết lợi hại, nghe nói gần đây nó không an phận, lão phu hạ lệnh cho nó về, vợ con nó về rồi, nó nói quốc sự làm trọng, không về.
Lý Tích cười thảm:
– Tương Châu gần kinh kỳ, có quân cơ gì được chứ.