Khi dẫn đám người này ra khỏi cung, Vân Diệp lại đi gặp Lý Thừa Càn, thấy tên này có chút cô độc, vỗ bàn cười nhạo:
– Đừng có bất mãn, may mắn cho ngươi là Trường Tôn Xung lần này nghĩ ra được một kế hay hiếm hoi đấy, hiện ngươi chỉ cần quản quốc gia đại sự là được, đợi bốn mươi năm rồi, đợi nửa năm nữa khó lắm sao?
Lý Thừa Càn uống một chén rượu:
– Ta không ngờ phụ hoàng phản kích khốc liệt như thế.
– Ngươi lần đầu biết cha ngươi à, ông ấy cường đại hơn cả Hán Vũ đế, ta thấy có thể sánh ngang với Tần Thủy Hoang rồi, không có chuyện gì thì đừng chọc vào ông ấy. Người nhiều tuổi, tâm tư trở nên cổ quái, ngươi làm việc của ngươi là đủ.
Vân Diệp dẫn đám nội thị rầm rộ về thành Ngọc Sơn, an bài chỗ ăn ở cho họ xong vào hành cung bái kiến hoàng đế.
Chẳng hiểu Lý Nhị kiếm đâu tấm da hổ trải lên ghế ngồi, một chân dẫm lên ghế, giống đại vương trên núi hơn hoàng đế, hôm nay không uống canh dưỡng sinh mà uống rượu mạnh.
– Ngươi tới nói đỡ cho thằng nghịch tử ấy?
Vân Diệp lắc đầu:
– Hôm nay vi thần đánh vào hoàng cung, đại chiến với Độc Cô Mưu ba trăm hiệp, thay bệ hạ cứu ra hơn bốn trăm nội thị.
Lý Nhị “í” một tiếng:
– Chưa giết hết à?
– Đây chỉ là chuyện hiểu lầm, hoàng cung được bệ hạ giao cho thái tử, nơi đó tất nhiên do thái tử định đoạt, nhưng hơn bốn trăm tên nô tài không nghe chỉ huy thì phải làm sao? Đành phái Hắc Xỉ Trường Chi đi đuổi, ai ngờ không đánh lại.
Lý Nhị đắc ý cười phá lên, ném cho Vân Diệp một bình rượu:
– Những nội thị đó đều do trẫm tuyển từ vạn người ra, cho vào trong quân cũng là mãnh tướng, Hắc Xỉ Trường Chi dùng ngàn ngươi cũng chẳng phải đối thủ.
Vân Diệp thừa cơ nói:
– Vâng, cho nên tên khốn kiếp đó dùng tới hỏa khí, bệ hạ xem vào mùa này hàng năm hoàng cung còn phải rưới nước lên mái nhà phòng hỏa, lúc này dùng hỏa khí, không có chuyện mới lạ.
Lý Nhị như không nghe thấy lời giải thích của Vân Diệp, hứng thú hỏi:
– Ngươi tấn công hoàng cung, đánh bại Thừa Càn và Độc Cô Mưu sao?
Chưa nói hết Lý Nhị không chịu nổi mệt mỏi dựa vào da hổ ngủ, Trường Tôn thị tức giận trừng mắt với Vân Diệp, sai nội thị đưa Lý Nhị đi nghỉ ngơi, bố trí xong đi ra lo lắng nói với Vân Diệp:– Tinh thần bệ hạ ngày các kém, ngươi không nên bàn chuyện phí đầu óc này.
Vân Diệp lắc đầu:
– Không nói bệ hạ càng buồn chán, nương nương xem, kiếm con gấu mèo kéo xe còn kiếm con to nhất, mạnh nhất. Lý Thừa Cà có chút sai xót đã phản kích quyết liệt như thế.
– Bệ hạ không làm hoàng đế nữa con người thứ hai sẽ xuất hiện, đó là thống soái vô địch thiên hạ, kỳ thực thần cho rằng bệ hạ càng thích thân phận này hơn.
Nói xong cũng chẳng đợi Lý Nhị tỉnh, ai biết giấc ngủ này sẽ tới bao giờ, Vượng Tài đã gọi ở bên ngoài rồi, Vân Diệp cáo từ dẫn Vượng Tài đi dọc sông Đông Dương.
Trên sông tuy vẫn đầy thuyền, nhưng ít hơn thường ngày rất nhiều, chủ yếu là vì thư viện bế quan, chấm bài chưa xong, hiện người trên sông toàn là người nhà thư viện.
Hứa Kính Tông đắp một cái chăn chiên nằm dưới gốc Liễu, bên trên đựng toàn hoa quả, hai Hồ cơ kiều mị quấn lấy ông ta, một đổ rượu cho ông ta uống, một đấm đùi, bạch phát hồng nhan trông rất tiêu sái.
Vân Diệp muốn tránh đi, nhưng Vượng Tài nhìn trúng hoa quả ở đó, lọc cọc chạy tới lấy đầu hất một Hồ cơ ngã lên người Hứa Kính Tông, sau đó ăn hoa quả trong đĩa không coi ai ra gì.
Hứa Kính Tông than:
– Ngươi nuôi con ngựa này thành lão tổ tông rồi.
– Cứ coi chuyện nó làm là ta làm đi, đã nói lâu rồi mà.
– Ngươi không đụng chạm cơ thiếp của ta, nhưng con này thì có. À phải, hôm qua thội tù hiệu, lại chỉnh quân, rốt cuộc là chuyện gì? Nói nguyên do xem.
Với Hứa Kính Tông thì Vân Diệp rất ít che giấu, nên đem hết chuyện hôm qua nói ra.
– Thế là bệ hạ không đúng rồi, đã giao hoàng cung cho thái tử, vậy thái tử thanh lý hoàng cung là đúng, bệ hạ để lại những nội thị kia không mang đi chính là có ý đồ. Bệ hạ lại độc chết cả nhà Hắc Xỉ Trường, tâm thái này không đúng, không phải là chuyện người an dưỡng nên làm.
– Hôm nay ta và bệ hạ tạo phản trên sa bản suốt cả ngày, về sau bệ hạ muốn ta phòng thủ để bệ hạ tạo phản. Bọn ta đánh nhau tối tăm trời đất, ta khó lắm mới ép được bệ hạ vào Thái Hành Sơn, bệ hạ nói mình ẩn nhẫn đợi thiên thời mà thôi, ta rất lo lắng vì câu nói này.
Hứa Kính Tông lấy vò rượu tu một ngụm, phiền muộn nói:
– Thần tiên đánh nhau, người thường tai ương, chỉ mong bệ hạ tạo phản trên sa bàn đã thèm, nếu không thiên hạ loạn mất. Lão phu không muốn theo đại quân đánh trận nữa, già rồi, phải hưởng phúc mới đúng.
– Không nghiêm trọng vậy đâu, ta cho rằng bệ hạ đang đề phòng chuyện tạo phản phát sinh, nên ở sa bàn ta rất cố gắng.
Hứa Kính Tông xem thường:
– Bệ hạ là củ gừng già, càng già càng cay, rồi ngươi xem kẻ tham dự tạo phản nhất định sẽ rất nhiều, ngươi bị thăm dò rồi, tiếp theo sẽ là Trường Tôn Xung, Độc Cô Mưu, còn về đám Lý Tịnh đã bị người đời bỏ quên rồi..