Hàn Triệt hoang mang:
– Thêu thùa? Đọc sách?
Vân Diệp không để ý tới hắn, tiếp tục nói:
– Từ khi ngươi dùng rắn độc giết cha ngươi, ta cũng phái người tới Vĩnh Châu mua rắn độc, hiện giá rắn độc ở đó bị Vân gia đẩy lên đắt ngang vàng rồi. Chưởng quầy Vân gia ở đó thấy mẹ con họ đáng thương, nên chuyên môn mua đồ thêu của mẹ con họ, ngươi xem, cái khăn tay thêu “Hỉ tước đặng chi” này, thêu khá lắm, Xưng Tâm nói, còn có thể xem được, tức là rất được đấy.
Hàn Triệt lấy tấm khăn tay xem một lượt, lạnh giọng nói:
– Nếu đứa bé đó không phải là con ta thì sao?
– Liên quan chó gì đến ta, ngươi đi kiếm Đô thủy giám mà gây chuyện, ta chỉ nói với ngươi tin này, còn đúng hay không thì ngươi tự đi mà xác nhận, đừng nói với ta Bạch Thạch cung không có cách kiểm tra huyết mạch. Chưởng quầy nơi đó là Lão Tề từng hầu hạ ngươi ở Quảng Châu, thấy đứa bé đó mặt mũi y hệt ngươi, ông ấy nói nắm chắc sáu phần, nếu không ta cũng không nói cho ngươi.
– Khi ta tới Hà Tây không liên hệ được với thần nhân, Vân Diệp, chuyện này có liên quan tới ngươi không?
Hàn Triệt ngồi xuống, cầm vò rượu lên uống tiếp:
– Không liên quan đến ta, nhưng đoán chừng có liên quan tới Bạch Ngọc Kinh, hiện giờ có người kế thừa Bạch Ngọc Kinh rồi, ta không quản nữa, nếu bị Tiểu Vũ nắm lấy rồi thì khả năng đòi lại là gần như không có đâu.
Vân Diệp cười hì hì, cực kỳ đắc ý, sau khi y phát hiện mình nhảy ra khói cái vòng xoáy đó rồi, con đường trước mắt liền trở nên vô cùng rộng lớn. Có thể đường hoàng nói lời vô sỉ như thế với Hàn Triệt thật là tuyệt vời.
Hàn Triệt nhìn Vượng Tài đang ăn đậu sau lưng, nói với Vân Diệp:
– Ta có thể cưỡi Vượng Tài đi luôn bây giờ không?
– Không được, giờ ngươi muốn đi Trường Sa, lòng lại như lửa đốt, Vượng Tài sẽ bị ngươi hành chết, đừng mơ. Đến ta cũng không nỡ cưỡi Vượng Tài nữa là, hiện trong thành Trường An lưu truyền tứ đại phế vật, đứng đầu chính là “ngựa của Vân hầu.” Ngươi muốn mau chóng tới Trường Sa thì biện pháp tốt nhất là mang theo mười mấy con ngựa, luân phiên chạy ngày đêm đoán chừng ba ngày là tới.
Vượng Tài nghe nói tới tên mình trong cuộc đàm thoại, cảm giác không lành, chạy ngay tới sau lưng Vân Diệp chớp mắt nhìn Hàn Triệt đầy cảnh giác.Hàn Triệt uống hết ngụm rượu, vỗ bụng nói:
– Vừa vặn cơm no rượu say, ba ngày không ăn cũng chẳng sao. Vân Diệp, nếu cô bé đó thực sự là con ta, lại không bị nguyền rủa, Hàn Triệt nợ ân tình ngươi cả đời, dù ngươi muốn giết sạch người Thổ Phồn ta cũng giúp.
Vân Diệp xỉa răng cười:
– Ta không lấy vãn bối của mình để bắt ép ngươi, chỉ đơn thuần vui mừng cho ngươi, hứa với ta, nếu chẳng may cô bé đó không phải là con ngươi thì đừng làm hại nó, đó là yêu cầu duy nhất của ta.
Hàn Triệt nhặt đao lên, tra vào vỏ, ngẩng đầu nhìn bầu trời mông lung, hít sâu một hơi:
– Đây là lần cuối cùng ta tin ông còn có lòng từ bi.. Ngàn ngàn vạn lần đừng để ta thất vọng.
Đơn Ưng đóng cửa lại, đi tới bên Vân Diệp hỏi nhỏ:
– Đại ca, tên này thực sự sinh ra được một đứa bé bình thường sao?
Vân Diệp lo lắng nói:
– Tỉ lệ này quá nhỏ, nhà hắn nhiều đời hôn nhân đồng huyết, tạo thành huyết mạch dị dạng, trẻ con mang huyết mạch này được bồi dưỡng ra nếu không cực kỳ thông minh thì chỉ có ngu xuẩn. Có điều vấn đề không lớn, sinh sôi nhiều luôn có người thoát, đó là trời cao có mặt nhân từ, mong rằng hắn có kết quả tốt, trên đời có thêm một người tốt thế nào cũng hơn một kẻ tàn ác.
Hàn Triệt hiện giờ đang nỗ lực muốn làm người tốt, ta chưa bao giờ tin ông trời, nhưng lần này ta giúp hắn cầu nguyện một chút, nếu không vận mệnh của hắn thực sự quá con mẹ nó bi thảm.
Đơn Ưng gật đầu, cũng nhìn lên trời đắc ý nói:
– Đệ có sáu đứa con, đứa nào đứa nấy thông minh lanh lợi, chỉ là quá nghịch ngợm. Đại Nha vì thế mà đau đầu, có gọi đi học cũng phải cần đệ ra tay, hiện giờ thân thủ của đứa lớn đã không tệ rồi. Không biết tên mù mắt nào khai sơn lập trại ở Phục Ngưu Sơn, định kinh doanh không vốn, Hồn Hoa Nhi liền dẫn ba phó n hân đi bắt tên đầu lĩnh đáp cướp buộc vào mông ngựa mang về, hiện đang làm mã phu trong nhà.