Hộ Hoa Đạo Quán – Chương 1459: Chương 1460: Nỗi Đau Của Hàn Triệt – Botruyen

Hộ Hoa Đạo Quán - Chương 1459: Chương 1460: Nỗi Đau Của Hàn Triệt

Vân Diệp lấy đũa lật thịt dê, để thịt chín đều, hiện công thu nấu thịt dê của Vân Diệp đã tới mức đại thành, không còn cho vật liệu lung tung vào nồi nữa, thịt dê non vốn là món ngon nhất rồi, cho thêm gia vịt sẽ mất đi cái chất của nó, chỉ có Lý Nhị mới lấy mười mấy cân hương liệu thịt dê đem nướng.

Hàn Triệt bị Đơn Ưng đá bay, uỵch một cái ngã xuống bên Vượng Tài, làm nó hoảng sợ trốn sau Vân Diệp, vứt luôn cả bát đậu.

Thường ngày đánh nhau tới mức này cũng nên kết thúc rồi, nhưng hôm nay Hàn Triệt chẳng hề có ý dừng lại, tiếp tục liều mạng tấn công, chẳng bao lâu bị đá bay, va vào tường, nghe cái tiếng va chạm đó tới Vân Diệp cũng thấy ê răng.

Hàn Triệt mới chỉ rỉ máu khóe miệng, vẫn có thể bò dậy, điều này nói rõ vấn đề, Vô Thiệt nói Đơn Ưng hiện là cao thủ đệ nhất thiên hạ, ông ta đã già yếu xuống sức, chỉ có thể đấu được với Đơn Ưng một nén hương, nếu chưa phân thắng bại trong khoảng thời gian đó, lâu hơn ông ta thua chắc.

Tần suất Hàn Triệt bị đá bay càng nhanh, lại lần nữa bò dậy xông tới, Đơn Ưng đánh bay đao của Hàn Triệt, bản thân cũng vứt rìu đi, tay chưởng tay quyền liên tục đánh vào người Hàn Triệt, Hàn Triệt như cái bao cát hình người bị đánh bình bịch, Đơn Ưng luồn tay qua vai Hàn Triệt quật xuống, lần này khả năng khá nặng, Hàn Triệt cuộn mình hồi lâu không bò dậy được.

Vân Diệp không bình luận về hành vi tự ngược của Hàn Triệt, lấy một cái đúa đâm vào thịt dê, cảm giác vừa vặn chín, lớn tiếng gọi:

– Thịt chín rồi đây, nếu đánh xong rồi thì ăn thôi, chưa đánh đủ thì các ngươi cứ tiếp tục.

Hàn Triệt run rẩy bò dậy, phun ra một ngụm máu:

– Không đánh nữa, ăn thịt, uống rượu! Ta muốn loại mạnh nhất, xương muốn rã ra rồi, vừa vặn hoạt huyết.

Đơn Ưng ôm ba vò rượu trong phòng ra, ném cho Hàn Triệt một cái, nhe răng cười:

– Lần sau muốn thả lỏng gân cốt thì cứ tới tìm ta.

Hàn Triệt tập tễnh ôm vò rượu tới bên nồi thịt, lấy dĩa xiên một miếng béo nhất, ngồi trên đống củi ăn từng miếng lớn.

Vân Diệp đẩy bát muối tiêu tới:

– Chấm cái này mà ăn.

Hàn Triệt nghe theo, chấm thịt vào bát muối tiêu rồi mới cắn xé. Ba bọn họ không cần ghế, ngồi bệt bên nồi ăn, không cần mời rượu, thứ đó không có tác dụng ở đây.

Một con dê chẳng bõ bèn gì, Vân Diệp thấy mình chưa ăn được bao nhiêu thì nồi đã hết rồi, tiếc nuối bỏ dĩa xuống ôm vò rượu nói với Đơn Ưng:Vân Diệp liếc Hàn Triệt một cái, hiện dã tâm của tên này đã bành trướng tới mức độ ấy rồi, lại còn muốn nhóm ngó Trung Nguyên. Cái này khỏi cần nói thò tay tới chăn tay, vương chân ra thì chặt chân, mà cái chuyện vừa rồi y nói thực ra Lý Nhị đã tìm người làm rồi, chỉ là người phát ngôn mà thôi, làm được tới mức nào thì Lý Nhị chẳng bận tâm, chỉ cần cao nguyên chiến loạn không ngừng là được, đó là chính sách trường kỳ, còn đáng sợ hơn thả ôn dịch vào cao nguyên.

Thái độ dửng dưng của Hàn Triệt cũng là có nguyên nhân, hắn làm việc dựa theo tình cảm để phân chia, với hắn mà nói người không có tình cảm thì dù là người Thổ Phồn hay là người Đại Đường thì hắn đều chẳng coi là người.

– Ngươi đừng có vì mình xui xẻo mà muốn làm toàn thiên hạ chết theo. Hàn Triệt, con ngươi sinh ra sao rồi, nếu không quá ngu xuẩn, ta có cách có thể dần dần bồi dưỡng đứa bé đó thành người bình thường, tuy chậm chạp một chút, nhưng tự lo liệu thì không thành vấn đề.

Vân Diệp nhớ tới phương thức giáo dục nhắm vào trẻ em thiểu năng ở đời sau, muốn giúp Hàn Triệt, tên này cứ sống như thế nhất định sẽ thành kẻ điên, nhưng vì con, hắn không thể buông thả bản thân điên cuồng.

Hàn Triệt đặt vò rượu trong tay xuống, cười:

– Bị ta giết rồi.

Đơn Ưng và Vân Diệp đều không quá ngạc nhiên, chỉ trầm mặc gật đầu, chuyện đó với Hàn Triệt mà nói không phải dễ dàng, một hồi ức không tốt, hỏi tới chỉ làm người ta thương tâm.

– Kỳ thực cũng không sao cả, như vậy cũng là công bằng với nó. Ta họ Bàng, nên đặt tên cho đứa bé đó là Bàng Trí. Nhớ kỹ, con trưởng của ta tên Bàng Trí, nó chết non rồi. Ta không dám sinh con nữa, không không muốn sinh con nữa.

Vân Diệp mỉm cười:

– Hình như còn có một đứa nữa mà.

Hàn Triệt đứng bật dậy, phẫn nộ rống lên:

– Ngươi muốn ta phải giết con lần nữa à?

– Ta đứng ơ trong trời tuyết đợi ngươi, không phải chỉ vì ngươi muốn tới, mà vì nói cho ngươi một tin tức. Đô thủy giám thời gian trước nói với ta một chuyện, nói ngươi mua ở Vĩnh Châu mười mấy con rắn độc, lại giết mấy người, bộ khoái đương địa không làm gì được ngươi, nên hạ văn thư bải bộ.

– Sau khi biết ngươi là Hàn Triệt, chuyện nhỏ liền thành chuyện lớn, Đô thủy giám nhúng tay vào, bọn họ không bỏ qua cho bất kỳ ai tiếp xúc với ngươi, triều đình chưa từng buông lỏng với thần nhân. Kết quả bất ngờ phát hiện, ngươi còn có một đứa con ở Vĩnh Châu, một nữ tử thanh lâu si tình đã sinh cho ngươi một đứa con.

Hàn Triệt run rẩy, mắt lại lần ngữa biến thành đỏ ngầu, rít từng chữ:

– Ta phải tới Vĩnh Châu giết tẩ cả người biết chuyện, ngươi mà dám ngăn ta thì chúng ta là tử địch.

– Ngươi lưu lại nghiệt chủng ở thanh lâu, đúng là phải hủy thi diệt tích, có điều nghe nói đứa bé đó đã mười một tuổi rồi, nữ công gia chính và tướng mạo còn không tệ, nghe nói cũng đọc ít sách, cùng mẫu thân thêu thùa sống qua ngày, tuy nghèo khó, nhưng được cái yên tĩnh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.