Hộ Hoa Đạo Quán – Chương 1451: Chương 1452: Độc Cô Mưu – Botruyen

Hộ Hoa Đạo Quán - Chương 1451: Chương 1452: Độc Cô Mưu

Trường Tôn thị ngồi thẳng dậy hỏi:

– Ngươi làm gì Độc Cô cửu rồi, chưa giết hắn chứ?

– Ba trăm kỵ của binh bộ lúc này hẳn đã tới Hộ huyện, vi thần hạ lệnh là mang đầu tới gặp.

Trường Tôn thị vội vàng gọi hoàn quan, lập tức tới Họ huyện, mong tìm được Độc Cô Cửu trước binh bộ để cứu hắn một mạng.

– Ngươi đó, ngươi đó, lần này gây đại họa rồi, trước sự biến Huyền Vũ môn, bệ hạ và Độc Cô gia có ước hẹn, đời này không tùy tiện giết bất kỳ người Độc Cô gia nào, chỉ thưởng không phạt, mới đổi được sự ủng hộ mạnh mẽ của Độc Cô gia, mà Độc Cô gia bao năm qua cũng vô cùng ôn hòa, không có người làm đại quan trên triều. Trừ Độc Cô Mưu là Vân Trung hầu ra thì dù có người xuất sĩ cũng là con cháu trẻ tuổi, quan chức không cao. Ngươi nghĩ vì sao Độc Cô cửu dám làm thế, là vì ỷ vào điều này, dù hắn đáng giết, cũng phải giao cho Độc Cô gia xử lý, bệ hạ sẽ không xử trí người Độc Cô gia.

– Độc Cô gia vốn neo người, trừ tộc trưởng Độc Cô Mưu thì chỉ còn lại Độc Cô Cửu nữa thôi. Năm xưa Độc Cô Mưu cũng là kẻ việc ác gì cũng làm giống ngươi, về sau đại chiến Hiệt Lợi ở Ác Dương Lĩnh, ba lần đánh lui người Thổ Phồn.

– Nói cũng lạ, ngươi là hoàn khố, Độc Cô Mưu cũng là hoàn khố, vì sao các ngươi ít qua lại? Theo lý mà nói các ngươi phải quan hệ không tệ mới đúng chứ?

Bị hoàng hậu nói tới chuyện cũ, Vân Diệp ngượng ngùng, ấp úng mãi mới nói:

– Hắn đánh Xử Mặc, còn ném thần xuống sông.

Trường Tôn thị ngửa mặt lên trần nhà cười:

– Vậy thì ngươi đợi Độc Cô Mưu ném xuống sông lần nữa đi. Bệ hạ và Độc Cô gia chú trọng tình nghĩa, không phải quốc pháp.

– Ngày thái thượng hoàng qua đời ngươi cũng có mặt còn gì, lão tổ tông Độc Cô gia và thái thượng hoàng ám muội cỡ nào ngươi phải biết chứ. Giờ ngươi mau rời cung, Độc Cô Cửu không chết thì thôi, hắn mà chết thì ngươi đợi Độc Cô Mưu tìm ngươi đi, Độc Cô Mưu theo Hầu Quân Tập tảo phản mà bệ hạ không làm gì hắn, còn gả An Dương cho hắn, ngươi tự nghĩ mà làm, chuyện này bản cung mặc kệ.

Vân Diệp rời điện Lưỡng Nghi lập tức tới Tả vũ vệ tìm Trình Xử Mặc, xem ra chuyến này phiền toái thật rồi.

– Độc Cô Mưu? Ngươi chọc vào hắn à? Tên khốn kiếp đó theo Hầu Quân Tập tạo phản, rồi sau đó bán đứng cả đống người, hắn còn tự ra tay đối phó, ngươi không ở thảo nguyên nên không biết, tên khốn này là hạng trở mặt như trở bàn tay, trước mặt xưng huynh gọi đệ, sau lưng cầm đao đâm lén. Sau cưới An Dương mới yên tĩnh lại, trốn trong nhà nuôi con không ra ngoài nữa.

Vân Diệp càng nghĩ càng phiền lòng, lúc này không nên xung đột với Độc Cô gia, đoán chừng Trường Tôn Vô Kỵ cười sướng lắm đây. Mình đã tạo thành thói quen cứ mặc giáp vào là mọi tư duy biến thành kiểu quân nhân, chuyện này phải sửa.

– Từ khi xung đột với tên đó ở phường Hưng Khánh khi ngắm hoa lê thì đã không qua lại nữa, năm xưa ngươi bị người ta đánh thê thảm, Tiết Vạn Triệt cũng chẳng thắng nổi. Có điều huynh đệ chúng ta đã làm thì chẳng sợ chúng tới cửa kiếm chuyện, cùng lắm chuẩn bị hỏa lôi đạn, nướng chín hắn rồi tính sau.Vân Diệp đứng dậy:

– Ta hỏi ngươi một câu, Độc Cô gia có qua lại với người Oa không?

– Ngươi định xỉ nhục Độc Cô gia?

Hai người đứng cách nhau rất gần, Vân Diệp phát hiện con ngươi Độc Cô Mưu co lại, ánh mắt trở nên sắc bén.

Vân Diệp gật đầu:

– Ta cũng thấy ngươi không làm chuyện mất mặt đó, vậy là đường đệ của ngươi làm bậy, chỉ cần không phải chủ ý của ngươi là được. Hắn bị ta chém chết hay về nhà bị ngươi đánh chết cũng giống nhau.

– Xem đệ đệ của ngươi làm gì đi, dám đem Khai Viễn môn cho người Oa nắm giữ, ta muốn xem ngươi xử lý thế nào, ta giúp ngươi giết mười sáu tên, số còn lại nhốt trong đại lo, không biết có hỏi ra gì không, đám người Oa này đều ở gần Khai Viễn môn, toàn là võ sĩ hết.

– Trước kia thảm án nhà Trương Lượng ở Ly Sơn còn nhớ chứ? Ra tay là người Oa, nếu Trường An xuất hiện thảm ản như thế nữa, Độc Cô gia ngươi dù cứng đến mấy vẫn phải cho người đời một câu trả lời.

Độc Cô Mưu gật đầu, nhìn quanh, cuối cùng cầm lấy bảo kiếm của Vân Diệp trên giá, rút ra nói:

– Chuyện này phải xử lý nhanh, ngươi nói sao?

– Tất nhiên, binh gia chú trọng sét đánh không kịp bưng tai mà.

– Độc Cô Cửu sẽ bị ta đánh gãy hai chân, đời này khỏi mong đi lại nữa, giữ sinh con đẻ cái thôi. Nhớ kỹ, không phải là không chịu được áp lực của ngươi, mà vì hắn làm chuyện mất mặt.

Độc Cô Mưu chỉ hướng Đại Lý tự:

– Ở đó?

Vân Diệp gật đầu, Độc Cô Mưu cười dài đẩy cửa rời đi…

***

Bực thế, đầu voi đuôi chuột, không đủ bút lực đừng đẩy cao trào lên, giờ tự nhiên lôi người Oa vào làm cớ, ngớ ngẩn …

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.