Hộ Hoa Đạo Quán – Chương 110: Chương 110: Ước hẹn – Botruyen

Hộ Hoa Đạo Quán - Chương 110: Chương 110: Ước hẹn

Nhìn thấy nông hộ ngồi ở góc tường cầm bát cũ lùa cháo loãng vào miệng, lòng Vân Diệp thấy xót xa, đây là những người cần cù nhất trên đời.

Thế nào cũng phải làm gì đó cho bọn họ, máy bay hay đại pháo thì ích lợi chó gì, nâng cao mức độ sinh hoạt của những người này mới là chuyện đáng làm nhất, còn phải nhanh, phải lâu dài.

Khoai tây là lựa chọn không tệ, nhưng hiện giờ ngay cả y cũng không biết Lý Nhị trồng ở đâu, ngô đã nảy ra năm cây mầm, Vân gia chuyên môn đem năm cây mầm này cho nông phu giỏi nhất, nãi nãi một ngày ngó tám lần, chẳng cần Vân Diệp bận tâm.

Còn về vấn đề giống thoái hóa thì Vân Diệp có lòng tin vào lỗ giun, nếu vận mệnh đưa đưa cả y và mấy hạt giống kia tới đây thì sẽ không chỉ cho y một hi vọng mờ ảo, Vân Diệp căn bản không hi vọng khi còn sống nhìn thấy được đội thuyền của Đại Đường đi vòng quanh địa cầu, tới Châu Mỹ mang hạt giống ngô về.

Mời mấy vị lão tiên sinh tới nhà, thuận tiện mời luôn cả Triệu Duyên Lăng.

Vân Diệp đích thân xuống bếp, làm bảy tám món ăn, một bầu rượu lớn, rồi đứng ở cổng Vân gia đợi người.

Tới rất nhanh, lão phó dắt xe trâu tới cổng, Vân Diệp đỡ bốn ông già xuống, ân cần mời vào nhà.

– Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, cơm của tiểu tử ngươi không dễ ăn, cứ nói cho rõ ra đi, lão phu còn có tâm tình thưởng thức đồ ăn.

Đối diện với món ngon đầy bàn, Lý Cương nuốt nước bọt song vẫn rất nguyên tắc:

– Tiên sinh nghĩ nhiều rồi, thời gian qua các vị kham khổ, tiểu tử nhìn thấy cả, chẳng qua trong lòng áy náy, chuyên môn úy lạo thôi.

Ngọc Sơn tiên sinh là người thống khoái, cầm bầu rượu lên làm liền ba chén, sau đó chọn miếng thịt gà vừa mắt nhất cho vào mồm, lời thì nửa câu cũng chẳng có, lão nhân gia đã quyết, chỉ ăn cơm cái khác khỏi bàn.

Hai vị Nguyên Chương, Ly Thạch cùng chí lớn, khoanh chân ngồi trên giường, im lặng đánh chén.

Triệu Duyên Lăng đứng không được, ngồi cũng chẳng xong, chẳng hiểu gì hết.

Đỡ Lão Lý lên giường, rót cho ông ta một chén, rồi ấn Triệu Duyên Lăng ngồi xuống, nói:

– Hôm nay chúng ta không nói chuyện triều chính rối rắm lằng nhằng, cũng không nói chuyện hồ đồ trong thư viện, chỉ ăn cơm uống rượu.

– Thật chứ?

Lão Lý cầm đũa lên hồ nghi hỏi:– Tất nhiên là thật, tiểu tử định đem chuyện trong thư viện gửi gắm cho mọi người, mình làm việc khác.

– Hừ, tưởng lão phu hồ đồ chắc? Thư viện là nơi đặt hi vọng cả đời của ngươi, ngươi nỡ bỏ à? Nói đi! Ngươi định làm gì mà còn quan trong hơn cả thư viện?

Lý Cương uống một ngụm rượu mới hỏi, bốn vị kia cũng đặt đũa xuống nhìn y.

– Thư viện đương nhiên sẽ không bỏ, chỉ là chuyện này mà không làm thì tiểu tử khó ăn khó ngủ.

– Ồ, nói ra nghe xem, còn có chuyện làm khó được tên giảo hoạt ngươi à?

– Tiểu tử định làm nông phu một chuyến.

– Làm nông phu?

Năm người nhìn Vân Diệp không hiểu gì hết:

– Mấy vị lão nhân gia cho rằng tiểu tử mà làm nông phu thì sẽ là nông phu thế nào?

Vân Diệp trịnh trọng hỏi:

Ly Thạch tiên sinh hít một hơi:

– Có phải là nông phu giỏi hay không thì lão phu không biết, nhưng ngươi nhất định là nông phu thông minh nhất.

– Vấn đề chính là ở đó, Đại Đường ta tự rêu rao là coi trọng nông canh, nhưng lại đem nhân tài ưu tú nhất đặt trên triều đường, sau lầm này không chỉ Đại Đường ta phạm phải, mà triều đại nào cũng thế. Cho nên tiểu tử thử làm nông phu xem có khiến cả trang viên trở nên giàu có hay không?

Lý Cương cười phá lên, cười tới chảy nước mắt, chỉ Vân Diệp mà thở không ra hơi, vội vàng xoa ngực cho lão nhân gia, chẳng may cười đứt hơi thì thê thảm.

Lâu lắm Lý Cương mới bình tĩnh lại được, lau nước mắt, khản giọng hỏi:

– Ngươi định làm nông phu thật à?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.