Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị – Chương 84: Sát thủ. – Botruyen

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương 84: Sát thủ.

Tên sát thủ kia chạy trốn rất nhanh, nhưng hắn dù có chạy nhanh hơn thì Hạ
Thiên cũng luôn đi theo bên cạnh. Sau đó cuối cùng hắn cũng phát hiện ra chạy
trốn cũng không phải là biện pháp tốt nhất, thôi thì quyết định liều mạng.

Tên sát thủ đột nhiên dừng lại, tất nhiên Hạ Thiên cũng ngừng lại, mà cây đao
trên tay hắn lại đâm về phía Hạ Thiên.

– Đao pháp quá kém.

Hạ Thiên lắc đầu, hắn di chuyển đến sau lưng tên sát thủ một cách cực kỳ quỷ
dị, sau đó đấm vào gáy đối phương.

Tên sát thủ không may kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó té xuống đất ngất xỉu.

Mà khoảnh khắc này những hành động của hai người cũng kinh động đêns rất nhiều
người, đội cảnh sát hình sự số sáu đã có vài người phóng ra.

– Hạ Thiên, có chuyện gì vậy?

Lý Bình thấy một người cảnh sát nằm dưới chân Hạ Thiên thì lập tức sinh ra cảm
giác không ổn, người này chạy đến đây đánh cảnh sát sao?

– Lý đại ca, anh biết số điện thoại của cảnh sát tỷ tỷ không?

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Lý Bình có chút dở khóc dở cười:

– Hạ Thiên, bây giờ cậu lấy số điện thoại của đội trưởng làm gì? Nếu chị ấy
biết cậu đánh cảnh sát trong đây thì sẽ rất tức giận.

– Tôi không đánh cảnh sát.

Hạ Thiên nói rất vô tội:

– Người này không phải cảnh sát, là sát thủ, tôi phải báo cho cảnh sát tỷ tỷ
để giúp phá án, như vậy cô ấy mới trở thành vợ tôi được.

Lý Bình chợt kinh ngạc:

– Hạ Thiên, cậu nói thật sao? Người này thật sự là sát thủ à?

– Tất nhiên là thật, cây đao này chính là hung khí của hắn.

Hạ Thiên chỉ chỉ vào cây đao nhọn trong tay tên sát thủ.

– Tôi sẽ lập tức điện thoại cho đội trưởng Lãnh.

Lý Bình lấy điện thoại ra, đây là chuyện lớn, cần phải thông báo ngay.

– Đừng gọi, để tôi gọi, trước hết tôi phải bắt cảnh sát tỷ tỷ đồng ý làm vợ,
miễn xảy ra tình cảnh như ở bệnh viện lần trước.

Hạ Thiên vội vàng nói.

Lý Bình có chút bất đắc dĩ:

– Được rồi, tôi sẽ nói số điện thoại của đội trưởng cho cậu.

Người khác không biết những gì xảy ra ở bệnh viện trước đó, nhưng Lý Bình là
người trong cuộc và biết rất rõ. Phải biết rằng sau lần đó thì trong lòng hắn
cũng thầm oán hận Lãnh Băng Băng, sao không chịu đồng ý làm vợ của Hạ Thiên?
Nếu nàng đồng ý thì sau này có việc Lý Bình hắn sẽ có thể tìm Hạ Thiên yêu cầu
hỗ trợ, dù là cướp hay sát thủ cũng có thể bắt được rất dễ, mà không cần mất
vài năm thì Lý Bình cũng là đại đội trưởng cảnh sát hình sự.

– Không cần cho cậu ấy.

Một tiếng quát lạnh vang lên từ phía bên kia.

Hạ Thiên lập tức buồn bực, cảnh sát tỷ tỷ sớm không về muộn không về, sao bây
giờ lại quay về.

Lý Bình cũng không ngờ Lãnh Băng Băng vừa mới quay về, hắn bị nàng quát lớn,
tất nhiên sẽ không còn tâm tư nói số điện thoại cho Hạ Thiên, chỉ có thể dùng
ánh mắt lực bất tòng tâm nhìn Hạ Thiên.

– Trước tiên phải bắt người, sau đó đưa vào phòng thẩm vấn.

Lãnh Băng Băng phân phó một câu, ngay lập tức có người ra tay.

Đám cảnh sát hình sự chợt trở nên bận rộn, mà Hạ Thiên không có việc gì cũng
đến văn phòng ngồi xuống, cũng không có người đuổi đi, không có người quan tâm
đến hắn.

Cũng không phải mọi người có ý kiến với Hạ Thiên, thực tế có ý kiến với hắn
chỉ là Lãnh Băng Băng, nhưng Lãnh Băng Băng là lãnh đạo nơi đây, nếu nàng đã
có ý kiến với hắn thì những người khác không dám lôi kéo làm quen, bọn họ cũng
không muốn bị Lãnh Băng Băng gây khó dễ.

Lãnh Băng Băng quả thật rất có ý kiến với Hạ Thiên, trong cục công an Giang
Hải thì nàng là người có tỉ lệ phá án cao nhất, có người còn tán dương nàng là
thần thám trời sinh, dù bất kể là vụ án gì rơi vào tay nàng đều được phá án
thuận lợi và kẻ thủ ác phải bị bắt giam. Nhưng gần đây không biết vì sao một
thần thám như nàng lại giống như kẻ mới vào nghề trước mặt Hạ Thiên, chỉ là
một vụ án cướp của giết người mà tiểu tử này lại nói vài lời và chuyển thành
hung án giết người.

Khi tập hợp tất cả vật chứng và căn cứ thì Lãnh Băng Băng cũng thấy phán đoán
của Hạ Thiên là không sai, mà hắn bắt được tên kia cũng chính là sát thủ đã ra
tay giết người, hơn nữa còn là sát thủ có vài phần danh tiếng. Tên sát thủ này
có một sở thích biến thái, mỗi lần giết người đều phải giêt cả nhà, vì vậy lúc
này hắn biết còn một cô gái sót lại nên quyết định đến cục công an xử lý nốt,
nếu không phải là như vậy thì hắn đã sớm rời khỏi thành phố Giang Hải. Cũng vì
tên sát thủ có sở thích biến thái như vậy nên mới tự mang đến phiền phức cho
mình, nhưng cũng vì thế hắn mới nổi danh.

Cừu Thất vốn là tên sát thủ được bộ công an phát lệnh truy nã, đáng lý ra bây
giờ bắt được tên này thì Lãnh Băng Băng phải vui sướng mới đúng, nhưng lúc này
nàng khó vui nổi, vì toàn đội cảnh sát hình sự đều biết chiến công thuộc về Hạ
Thiên.

Quan trong là đã bắt được Cừu Thất nhưng Lãnh Băng Băng thấy vụ án vẫn chưa
kết thúc, rốt cuộc mục tiêu của Cừu Thất là Mạc Tử Luân hay Lê San. Mạc Tử
Luân là phóng viên, Lê San là người dẫn chương trình, bọn họ đắc tội với kẻ
nào mà cần phải phái sát thủ đến xử lý? Tất cả đều chưa thể trả lời, vì vậy có
thể nói bây giờ vụ án mới bắt đầu, những chuyện cần điều tra còn rất nhiều.

Bây giờ kẻ nắm giữ nhiều tin tức nhất là Cừu Thất đã tỉnh nhưng hắn không nói
lời nào, không kiếm được bất kỳ tin tức gì có giá trị trong miệng người này.

Lãnh Băng Băng từ trong phòng thẩm vấn đi ra mà vẻ mặt vẫn rất khó coi, dù
nàng đã sớm dự đoán đối phương không dễ mở miệng, nhưng nàng không ngờ đối
phương căn bản là chẳng mở miệng, giống như người câm.

– Cảnh sát tỷ tỷ, có cần tôi giúp một tay không?

Điều làm cho Lãnh Băng Băng cảm thấy bực bội nhất là Hạ Thiên tiếp tục bâu
lại.

– Cậu không làm phiền tôi chính là giúp tôi.

Lãnh Băng Băng trợn mắt nhìn Hạ Thiên, nàng xoay người đi vào phòng làm việc
của mình rồi đóng cửa lại.

– Này, Hạ Thiên, cậu có biện pháp để tên kia mở miệng sao?

Lý Bình khẽ hỏi.

– Tôi có thể đánh để hắn phải mở miệng.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

– Điều này, không được tra tấn bức cung.

Lý Bình có chút bất đắc dĩ, nếu có thể tra tấn bức cung thì hắn cũng đã làm
cho tên kia mở miệng rồi.

– Tôi có thể làm cho trên người hắn không có chút thương tích.

Hạ Thiên cười hì hì:

– Tam sư phụ của tôi có nói, bức cung hay không chẳng có gì, chỉ cần không bị
người ta chụp lấy chứng cứ bức cung là được.

Lý Bình không khỏi nghĩ đến Tô Tử Cường, tên kia bị Hạ Thiên đánh vào bệnh
viện nhưng cuối cùng pháp y lại không thấy có vết thương.

Lý Bình không khỏi cảm thấy động tâm, nhưng hắn vẫn không dám làm chủ, chỉ
biết đi vào phòng làm việc để trưng cầu ý kiến của Lãnh Băng Băng.

Đáng tiếc là lời đề nghị này bị Lãnh Băng Băng bác bỏ không chút do dự, nàng
hoàn toàn không muốn Hạ Thiên xen vào việc của mình.

– Hạ Thiên, đội trưởng không đồng ý, tôi cũng không có biện pháp. Tôi thấy
cậu nên về đi, hôm nay tâm tình của đội trưởng không được tốt.

Lý Bình dùng giọng bất đắc dĩ nói với Hạ Thiên.

Hạ Thiên cũng bỏ đi rất nhanh, nguyên nhân cũng không phải là những lời này
của Lý Bình, hắn nhận được điện thoại của Kiều Tiểu Kiều.

Khi Hạ Thiên tiến vào tòa nhà Kiều gia thì bảo vệ có vẻ rất căng thẳng, tất cả
đều đứng ra ngăn cản những người xa lạ.

Hạ Thiên lại không có gì, vì Kiều Đông Hải đứng chờ hắn ở cổng vào.

Hạ Thiên đi theo Kiều Đông Hải lên lầu chín, hắn nhíu mày, người nơi đây quá
nhiều, chỉ xét về bảo vệ đã có mười người. Đây vốn là khu vực tư nhân của Kiều
Tiểu Kiều, bây giờ lại làm người ta sinh ra cảm giác chen chúc.

Khi Hạ Thiên vào phòng tiếp khách thì thở phào, Kiều Tiểu Kiều vẫn bình yên
ngồi trên ghế sa lông, trước đó hắn lo lắng nàng xảy ra chuyện.

– Chồng!

Vẻ mặt Kiều Tiểu Kiều không được tốt lắm, khi thấy Hạ Thiên thì phóng vào
ngực.

– Vợ, em làm sao vậy?

Hạ Thiên ôm lấy nàng, hắn dùng ánh mắt bất mãn nhìn những người khác:

– Có người ức hiếp em sao? Nói cho anh biết, anh đánh hắn.

– Khụ, khụ… ….

Kiều Đông Hải có chút xấu hổ, hắn ho khan hai tiếng:

– Hạ Thiên, đừng hiểu lầm, người nơi đây sao dám ức hiếp Tiểu Kiều?

– Đại ca, anh nói đám bảo vệ kia rút ra đi, chồng em đã đến, nơi này không
cần bọn họ nữa.

Kiều Tiểu Kiều nói.

– Được, anh sẽ cho bọn họ xuống dưới chờ.

Kiều Đông Hải phất tay:

– Các anh đi ra ngoài, bảo vệ bên ngoài là được.

Đám bảo vệ này là người của Kiều Đông Hải, bâ giờ hắn ra lệnh thì bọn họ tất
nhiên sẽ đi sạch. Lúc này trong phòng tiếp khách chỉ còn lại ba người Hạ
Thiên, Kiều Tiểu Kiều và Kiều Đông Hải.

– Vợ, hai bảo vệ của em đâu?

Hạ Thiên có chút buồn bực, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi gần đây luôn theo
sát Kiều Tiểu Kiều như hình với bóng, sao bây giờ lại không thấy đâu?

– Hạ Thiên, đây là nguyên nhân Kiều Tiểu Kiều vội vàng tìm cậu.

Kiều Đông Hải ở bên cạnh nói ngay:

– Vừa rồi có người muốn giết Tiểu Kiều, may mà Phượng Nhi ngăn cản một đạn,
vì vậy Tiểu Kiều mới không có việc gì.

– Tên khốn nào muốn giết vợ tôi?

Hạ Thiên lập tức nổi giận.

– Tạm thời không biết thân phận của sát thủ, căn cứ vào phán đoán của Hoàng
Nhi thì sát thủ là dân chuyên nghiệp, lần này không thành công nhưng đối
phương đã bỏ chạy, vì vậy mới để cậu đến bảo vệ Tiểu Kiều.

Kiều Đông Hải giải thích.

Tuy trong mắt người ngoài thì Kiều Đông Hải chỉ là một thiếu gia giả vờ là
nghệ thuật gia đi lừa các ngôi sao ca nhạc, nhưng thực chất hắn có địa vị rất
quan trọng ở Kiều gia. Vấn đề bảo vệ an toàn cho tất cả mọi người của Kiều gia
đều do Kiều Đông Hải phụ trách. Vừa rồi Kiều Tiểu Kiều gặp chuyện không may,
hắn lập tức mang theo một đám bảo vệ tốt nhất nhanh chóng tiến vào tòa nhà,
đẩy mạnh công tác bảo vệ ở đây.

Trong Kiều gia có rất nhiều người có ý kiến với Kiều Tiểu Kiều, nhưng không ai
hy vọng Kiều Tiểu Kiều sẽ gặp phải chuyện không may, đây là điều không thể
nghi ngờ. Vì mọi người biết Kiều Tiểu Kiều còn sống thì tiền mặt mới chảy cuồn
cuộn vào Kiều gia, dù Kiều Tiểu Kiều làm Kiều Chấn Quốc tức giận ói máu, nhưng
sau khi biết nàng bị ám sát thì lập tức gọi điện thoại đến, ngay cả vấn đề tìm
Hạ Thiên đến cũng được Kiều Chấn Quốc nói ra.

– Phượng Nhi đâu?

Hạ Thiên mở miệng nói:

– Tôi muốn nhìn viên đạn.

– Phượng Nhi đang nghỉ ngơi ở căn phòng bên cạnh, viên đạn đã được lấy ra,
Hoàng Nhi đang chăm sóc.

Kiều Tiểu Kiều khẽ nói:

– Chồng, anh có thể nhìn viên đạn mà phán đoán ra thân phận của sát thủ sao?

– Không nhất định nếu chỉ là sát thủ bình thường thì viên đạn chỉ là bình
thường, nhưng nếu là sát thủ có tên tuổi lớn thì thường có tiêu chí của mình
trên đạn, vì bọn họ không sợ đối phương biết được thân phận, ngược lại còn
muốn nói rõ cho người ta biết.

Hạ Thiên giải thích, tất nhiên đây là những gì Nhị sư phụ nói cho hắn. Năm xưa
Nhị sư phụ cũng có ký hiệu đặc biệt, tất nhiên tiêu chí của sư phụ cũng không
nằm trên đạn, vì sư phụ thích dùng dao.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.