Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị – Chương 72: Sinh biến. – Botruyen

Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị - Chương 72: Sinh biến.

– Đúng vậy.

Tôn Hinh Hinh thuận miệng lên tiếng, nàng tất nhiên là có thẻ ngân hàng, những
năm gần đây chỉ cần là người trưởng thành thì đều phải có vài cái thẻ ngân
hàng.

– Chúng ta vào gửi tiền thôi.

Hạ Thiên cũng không sợ có người cướp tiền nhưng cứ xách theo một chiếc túi lớn
thế này thì cũng không thuận tiện.

Tôn Hinh Hinh còn chưa kịp phản ứng:

– Cậu không có thẻ, không có chứng minh sao có thể gửi tiền.

– Chị Hinh, không phải chị có thẻ sao?

Hạ Thiên có chút kỳ quái:

– Gửi cho chị là được rồi.

Tôn Hinh Hinh có chút ngẩn ngơ, sau đó nàng hô lên nghẹn ngào:

– Hạ Thiên, cậu…Cậu muốn nói…Muốn gửi tiền trong tài khoản của tôi sao?

– Đúng vậy.

Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Tôn Hinh Hinh, bình thường chị Hinh
rất thông minh, sao hôm nay lại ngốc như vậy? Chẳng lẽ ngực hôm nay lớn ra gấp
bội sao?

Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào bộ vị cao ngất trước ngực của Tôn Hinh Hinh, sau
đó hắn đưa ra một kết luận là vẫn giống như trước. Lúc này Tôn Hinh Hinh lại
cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cũng không phải nàng bị Hạ Thiên nhìn chằm
chằm vào ngực, mà nàng không ngờ hắn có thể đưa một số tiền lớn như thế gửi
trong tài khoản của mình.

– Hạ Thiên, cậu thật sự muốn gửi tiền vào tài khoản của tôi sao?

Tôn Hinh Hinh không nhịn được phải hỏi một câu, nàng sinh ra một cảm giác khó
thể tin.

– Tất nhiên là thật.

Hạ Thiên có chút mơ hồ, hôm nay đầu óc chị Hinh làm sao vậy?

– Cậu không sợ tôi ôm tiền chạy đi mất à?

Tôn Hinh Hinh chợt thốt lên.

– Không sợ!

Hạ Thiên cười hì hì:

– Chị đi đến đâu thì tôi cũng tìm được.

Tôn Hinh Hinh chợt ngẩn ngơ, nàng vốn tưởng rằng Hạ Thiên sẽ nói những lời dụ
dỗ ngon ngọt ví dụ như tiền của tôi cũng là của chị.v.v. Nào biết Hạ Thiên sẽ
trả lời như vậy? Điều này làm nàng cảm thấy tức tối vì hắn không biết cách tán
tỉnh, trong lòng cũng có chút cảm giác thất lạc, cũng vì thế mà nàng cũng
không quá kích động.

– Chúng ta vào gửi tiền.

Tôn Hinh Hinh bình tĩnh trở lại, nàng kéo Hạ Thiên vào ngân hàng.

Gửi tiền rất nhanh, nhưng Hạ Thiên cũng chỉ gửi vào chín trăm ngàn, còn hơi
ban mươi ngàn hắn giữ lại để tiêu vặt.

Hạ Thiên từ đầu đến cuối đều tỏ ra rất tùy ý, điều này cũng làm Tôn Hinh Hinh
biết được đối phương không quan tâm đến vấn đề này. Nàng lại nghĩ có chút quá,
dù sao bình thường nếu có một người đàn ông gửi cho nàng một trăm ngàn vào tài
khoản thì chẳng phải là chuyện nhỏ, nhưng Hạ Thiên là ngoại lệ, hắn hoàn toàn
không quan tâm.

Sau khi gửi tiền vào ngân hàng thì hai người tiếp tục đi đến cửa hàng viễn
thông để lấy lại số điện thoại của Tôn Hinh Hinh, cuối cùng cả hai mới quay về
cửa hàng hoa, mà lúc này cũng đã là hai giờ chiều.

– Chị Hinh, bây giờ mới về sao?

Phương Hiểu Như đang nằm úp mặt trên bàn, nàng thấy Tôn Hinh Hinh thì không
khỏi ngáp một cái:

– Đúng là nhàm chán, hôm nay chẳng buôn bán được gì, tên mập chết tiệt cũng
không đến, buồn chết người.

– Thế nào, em nhớ tên mập rồi sao?

Tôn Hinh Hinh cố ý giễu cợt Phương Hiểu Như.

– Chỉ có quỷ mới nghĩ đến hắn.

Phương Hiểu Như đỏ mặt:

– Chị Hinh, chị cũng không tốt, chị có gian tình với người nào đó, bây giờ
còn chạy đến phỉ báng em.

– Có người nói chuyện như em sao?

Tôn Hinh Hinh đỏ mặt, cái gì mà gian tình? Đối phương giống như nói nàng và Hạ
Thiên đang yêu đương vụng trộm vậy.

– Ôi… ….

Phương Hiểu Như chợt kêu lên một tiếng rất sợ hãi, nàng chụp lấy tay của Tôn
Hinh Hinh:

– Chị Hinh, mua nhẫn từ khi nào vậy? Trời, cho em xem với, đây là kim cương
sao? Lớn thế, cái này bao nhiêu tiền vậy?

– Rất rẻ, chỉ sáu mươi ngàn tám.

Hạ Thiên nói một câu.

– Sáu…Sáu…Sáu mươi ngàn tám trăm đồng?

Phương Hiểu Như chợt lắp bắp:

Chị Hinh, chị…Không phải chị trúng xổ số đấy chứ?

– Em thấy có khi nào chị mua xổ số không?

Tôn Hinh Hinh trợn mắt nhìn Phương Hiểu Như, sau đó nàng dùng ánh mắt xấu hổ
nhìn Hạ Thiên:

– Hạ Thiên mua cho chị.

– Cái gì?

Lúc này Phương Hiểu Như lại càng khiếp sợ, người này có thể mua được chiếc
nhẫn mắc như vậy sao?

Phương Hiểu Như chợt ngẩn người rồi nói một câu:

– Hạ Thiên, không phải anh đi cướp ngân hàng đấy chứ?

– Đừng nói bậy, Hạ Thiên chữa bệnh cho người ta để kiếm tiền.

Tôn Hinh Hinh vội vàng giải thích.

– Gian ác, đúng là gian ác, chữa bệnh cho người ta có thể mua được chiếc nhẫn
trị giá sáu mươi ngàn, người ta hay nói bác sĩ lòng dạ hiểm độc, em thấy còn
chưa độc bằng Hạ Thiên.

Phương Hiểu Như nắm tay Tôn Hinh Hinh nhìn mãi không chán, nàng ra vẻ yêu
thích không muốn buông tay:

– Nếu ai mua cho em một chiếc nhẫn thế này thì em sẽ gả cho hắn.

– Vài ngày nữa chị sẽ nói với tên mập, để hắn mua cho em một chiếc nhẫn.

Tôn Hinh Hinh khẽ cười.

– Hừ, nếu tên mập có thể mua được nhẫn giá sáu mươi ngàn thì bạn gái sẽ không
bị thằng khác “hốt” mất.

Phương Hiểu Như nhìn Tôn Hinh Hinh, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ:

– Chị Hinh, em thấy sau này chị không cần mở cửa hàng hoa, chỉ cần để bác sĩ
lòng dạ hiểm độc Hạ Thiên này nuôi không là được.

– Nói bây gì đấy?

Tôn Hinh Hinh rút tay về, nàng có chút mất hứng:

– Chị không để người khác phải nuôi, tự mình có thể kiếm ra tiền.

– Chị Hinh, lợi nhuận một năm của cửa hàng hoa cũng không bằng một chiếc
nhẫn.

Phương Hiểu Như nhắc nhở Tôn Hinh Hinh.

– Đợi đến khi chị có vốn, chị sẽ mở thêm vài cửa hàng nữa, tất nhiên lợi
nhuận sẽ ngày càng nhiều, sau này có thể mở rộng ra cả nước.

Tôn Hinh Hinh có chút không phục.

– À, chị Hinh, thị thật sự muốn mở rộng kinh doanh hoa sao?

Phương Hiểu Như không nhịn được phải hỏi.

– Nói nhảm.

Tôn Hinh Hinh trợn mắt nhìn Phương Hiểu Như.

– Thật ra vài ngày trước tên mập có nói với em, hắn có thể giúp mở trang web
cửa hàng hoa, sau đó cúng ta có thể mở nghiệp vụ tặng hoa trên inte. Như vậy
thì phạm vi tặng hoa của chúng ta sẽ được mở rộng, nếu quảng cáo tốt thì
nghiệp vụ phát triển mạnh cũng không có gì khó.

Phương Hiểu Như nói.

– Tên mập nói như vậy thật sao?

Tôn Hinh Hinh cảm thấy hai mắt tỏa sáng:

– Như vậy thì quá tốt, để cậu ấy giúp chúng ta mở trang web.

– Trước đó tên mập rất nhàm chán, vì vậy hắn mới nói lập trang web cho chúng
ta, bây giờ đối phương đã trở thành đại ca kiêu ngạo, nào có tâm tư giúp chúng
ta?

Phương Hiểu Như hình như rất bất mãn với tên mập.

– Cũng có thể.

Tôn Hinh Hinh gật đầu, tên mập dù sao cũng không phải là nhân viên cửa hàng
hoa.

Hạ Thiên nghe thấy như vậy thì móc điện thoại ra bấm số của Vương Kiệt:

– Mập, đến cửa hàng hoa ngay.

– Vâng, đại ca!

Tên mập bên kia đồng ý rất sảng khoái:

– Em đến ngay.

Tên mập đúng là đến rất nhanh, hắn rõ ràng đang ở trên đường, chưa đến hai
phút thì chạy một chiếc xe mười sáu chỗ đến cửa hàng hoa.

Vương Kiệt bước xuống xe đầu tiên, sau lưng hắn còn có hai người hầu, đó là
Đinh Báo và Hắc Tam. Tên mập mặc một bộ đồ Armani, đeo đồng hồ vàng, trên mặt
là kính râm, tóc bóng láng có thể soi gương, bộ dạng như phú ông.

– Này mập, anh được đấy.

Phương Hiểu Như nhìn Vương Kiệt:

– Toàn thân đều là hàng hiệu, còn mang theo hai tiểu đệ, có phong thái đại
ca.

– Khụ, khụ, không phải tôi phải giữ mặt mũi sao?

Tên mập có chút xấu hổ, sau đó hắn tranh thủ thời gian chào hỏi Hạ Thiên và
Tôn Hinh Hinh:

– Đại ca, đại tẩu.

Đinh Báo và Hắc Tam cũng nhanh chóng chào hỏi:

– Thiên ca, thiên tẩu!

Thiên ca, thiên tẩu sao?

Thiên ca cũng khá tốt, mà thiên tẩu thì rõ ràng có chút quái dị.

– Này mập, chị Hinh bảo chú làm một trang web, cậu nhanh chóng chuẩn bị cho
tốt.

Hạ Thiên phân phó một câu.

– Vâng, đại ca, em nhất định sẽ làm tốt.

Tên mập lập tức đồng ý, sau đó hắn ra vẻ nịnh nọt nói với Hạ Thiên:

– Đại ca, tối nay anh có rãnh không?

– Làm gì?

Hạ Thiên hỏi.

– Đại ca, là thế này, lần trước tên đầu bóng muốn mua quán karaoke của chúng
ta, hắn nói rằng đêm nay sẽ đàm phán với đại ca.

Tên mập giải thích.

– À, để xem sao đã, nếu rãnh thì anh sẽ đi.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

– Được rồi, trước tiên chú thương lượng với chị Hinh về vấn đề lập trang web,
anh phải đi tặng hoa.

Hạ Thiên nhìn đồng hồ, bây giờ là thời điểm đến nhà Liễu Vân Mạn.

Đúng lúc này thì điện thoại của Hạ Thiên chợt vang lên.

– Hạ Thiên, Hạ Thiên, cậu đang ở đâu?

Trong điện thoại vang lên giọng nói hốt hoảng.

– Mỹ nữ tỷ tỷ, sao vậy?

Hạ Thiên nghe thấy giọng nói của Diệp Mộng Oánh thì có chút kỳ quái, có chuyện
gì mà hốt hoảng như vậy?

– Hạ Thiên, cậu có thể đến bệnh viện Thánh Tâm ngay bây giờ được không? Ông
nội đã xảy ra chuyện.

Diệp Mộng Oánh vội vàng nói.

– Có chuyện gì?

Hạ Thiên nghĩ mãi mà không hiểu nổi, không phải ông cụ đã tỉnh rồi sao?

– Ông đã hôn mê, bây giờ tôi cũng không rõ, tóm lại cậu đến nhanh một chút,
được không?

Diệp Mộng Oánh có vẻ rất lo lắng, trong giọng nói đã mang theo chút cầu khẩn.

– À, mỹ nữ tỷ tỷ chị đừng vội, tôi đến ngay.

Hạ Thiên cúp điện thoại sau đó quay đầu nói với Hắc Tam:

– Đưa anh đến bệnh viện Thánh Tâm.

– Vâng, thiên ca.

Hắc Tam lên tiếng.

Bệnh viện Thánh Tâm, bên ngoài phòng bệnh chăm sóc đặc biệt cho Diệp Thiên
Nam, lúc này Diệp Mộng Oánh đang đi tới đi lui ở bên ngoài, có vẻ rất lo lắng.

Đáng lý ra ngày hôm qua Diệp Thiên Nam đã tỉnh lại, hơn nữa tinh thần còn tốt
hơn cả trước khi sinh bệnh. Tất nhiên Diệp Mộng Oánh rất vui, sau đó nàng vẫn
trông nom cho ông, cùng ông trò chuyện rất lâu, mãi đến nửa đêm nàng mới về
nhà nghỉ ngơi.

Sau khi trở lại thành phố Giang Hải thì Diệp Mộng Oánh chưa từng một đêm yên
giấc, bây giờ ông nội cuối cùng cũng tỉnh lại, nàng cuối cùng cũng thoải mái
ngủ một giấc mãi đến xế chiều mới rời giường. Sau đó nàng tắm rửa, ăn uống rồi
muốn đến thăm ông, sau đó sẽ đi tìm Hạ Thiên, nhất định phải cảm tạ đối
phương.

Nhưng khi Diệp Mộng Oánh vào bệnh viện thì nhận được một tin tức như sét đánh
giữa trời quang, làm nàng sợ chết ngây người. Lúc này bệnh tình của ông lại
chuyển biến xấu, lại rơi vào hôn mê, hơn nữa nghe nói tình huống còn nghiêm
trọng hơn cả trước đó.

Nhị thúc Diệp Chí Nghĩa của Diệp Mộng Oánh đã báo cảnh sát để bắt tên lang băm
Hạ Thiên, đồng thời còn tuyên bố Diệp Mộng Oánh phải chịu trách nhiệm. Nhưng
bây giờ Diệp Mộng Oánh cũng không còn tâm tình để khắc khẩu với Diệp Chí
Nghĩa, trước tiên nàng lập tức điện thoại cho Hạ Thiên, sau đó đợi hắn đến.

– Tiểu muội.

Người đến trước lại là Diệp Thiếu Hùng, hắn cũng vừa mới nhận được tin.

– Đại ca, ông nội lại… ….

Diệp Mộng Oánh nói mà hai mắt đỏ hồng.

– Tối qua anh về không phải tinh thần của ông còn rất tốt sao?

Diệp Thiếu Hùng cau mày, trực giác nói cho hắn biết có vấn đề xảy ra.

– Đúng vậy, tối qua em nói chuyện với ông đến nửa đêm, lúc đó ông còn muốn
xuất viện, em nói ông ở lại hai ngày xem xét tình hình, nào ngờ… ….

Diệp Mộng Oánh cố gắng để chính mình không khóc:

– Hạ Thiên đang chạy đến, cũng hy vọng cậu ấy có thể cứu ông tỉnh lại.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.